Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thức tỉnh

Phiên bản Dịch · 2496 chữ

Một mùi âm khí hôi thối lắng đọng đã lâu truyền ra làm cho người ta buồn nôn.

- Ồ?

Dương Phàm vẻ mặt kinh ngạc, ngơ ngác nhìn bàn tay mình sau đó trầm ngâm. Hắn cũng không cho rằng cửa lớn màu vàng này dễ dàng đẩy ra như thế. Nguyên lai khi hắn vừa mới chạm tay vào cửa lớn, cảm giác một cỗ lực lượng không thể ngăn cản giống như bàn thạch ngàn năm bất động, ngay cả thần thông của mình có mạnh hơn gấp chục lần cùng không thể di động được. Tuy nhiên ngay tại khoảnh khắc đó, Nhất u Ma Diễm ở sâu trong cơ thể hắn đột nhiên dùng một phương thức kỳ dị nhảy lên với tiết tấu dị thường kỳ quái.

Sau đó, cửa lớn màu vàng kia liền mở ra.

Nói cách khác, nó tự động mở chứ không phải lực lượng của Dương Phàm mở ra. Tình cảnh như thế thật sự làm người ta không thể tưởng tượng. Mơ hồ Dương Phàm cảm giác được Thiên Niên Mộ Huyệt này cùng Cửu u Ma Công mình tu luvện có quan hệ chặt chẽ. Trực giác nói cho hắn biết, cho dù là tu sĩ bậc cao đích thân tới cũng khó có thể mở cánh cửa màu vàng này ra. Mơ hồ Dương Phàm có một loại ảo giác mình dường như bước vào một lốc xoáy vận mệnh huyền cơ khó lường.

Cửu u Ma Công, ma uy cái thế kinh sợ cổ kim.

Nhưng trên đời này không có bữa ăn miễn phí

- Tu luyện công phép này, rốt cục là phúc hay là họa?

Dương Phàm ngơ ngác đứng trước cửa lớn màu vàng này, bắt đầu trầm tư. Thật lâu sau trong mắt hắn thần quang tràn ngập, trên người mơ hồ dâng lên một cổ chiến ý bất khuất không phục.

Dương Phàm tự giễu cười, tuy rằng hắn tu luyện ma công này, nhưng con át chủ bài lớn nhất của hắn cũng không phải là nó. Cho tới nay, bất kể Cửu u Ma Công này cường đại cuồng bạo như thế nào, cũng không thể tránh khỏi ước thúc bao dung vô hạn của Tiên Hồng Quyết nghịch thiên kia. Hít sâu một hơi, hắn triển khai cảm quan bước vào cửa lớn màu vàng nhạt, ở trong này lực lượng áp chế lại mạnh hơn mấy lần, thần thức của Dương Phàm ở trong này trên cơ bản không có tác dụng bao nhiêu. Ngay cả cảm giác trong Toàn Tri Mô Thức cũng chỉ có thể chiếu rọi được phạm vi mấy trượng.

Mới vừa đi vào cửa, thân hình Dương Phàm đột nhiên ngừng lại. ánh mắt tập trung vào một vật ở bên cạnh. Thoáng chốc. thân thể hắn cứng ngắc, sau lưng lạnh lẽo. Hai bên Dương Phàm đều xếp một hàng pho tượng kim loại, bên ngoài bao phủ bởi áo giáp. Người không biết tiến vào còn tưởng rằng chúng nó chỉ là pho tượng, là vật chết. Nhưng Dương Phàm lại không cho là như vậy. Bởi vì hắn từng có được đồ vật này. Đây đều là khôi lỗi.

Khôi lỗi! Thiết giáp khôi lỗi.

Giờ phút này, hai bên cách Dương Phàm khoảng vài trượng, tám Thiết giáp khôi lỗi. Hai hàng tổng cộng là mười sáu Thiết giáp khôi lỗi. Dương Phàm hiểu được điều này ý nghĩa là gì. Trong không gian căn phòng này, nếu những Thiết giáp khôi lỗi này đồng thời phát động công kích, vậy cũng tương đương với mười sáu cao nhân Trúc Cơ Kỳ. Đồng thời bị mười sáu khôi lỗi Trúc Cơ Kỳ công kích, cho dù là tu sĩ bậc cao cũng phải nhượng bộ rút lui.

Dương Phàm hít sâu một hơi, sau lưng một tầng mồ hôi lạnh, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Đứng tại chỗ thật lâu sau, những Thiết giáp khôi lỗi này đều không chút cử động, nhưng là trường kích lóe lên ánh sáng băng lạnh trong tay bọn họ lại tản ra một cỗ sát khí giàn giụa.

- Bỏ qua, hay là đi vào?

Dương Phàm vẫn đang suy nghĩ vấn đề này. Không hề nghi ngờ nếu hiện tại từ bỏ, hắn có Tường Vân Ngõa có thể trong nháy mắt rời khỏi nơi đây, toàn thân trở ra. Suy tư thật lâu, Dương Phàm vẻ mặt kiên định tiếp tục đi vào bên trong.

Tình cảnh mở cửa vừa rồi, khiến hắn sinh ra một chút suy nghĩ. Bản thân sở dĩ có thể đi vào nơi này, là do cơ duyên nếu không cũng không thể mở được cánh cửa này. Nện bước vững vàng, Dương Phàm chậm rãi đi về phía trước, hai hàng Thiết giáp khôi lỗi hai bên giống như đao phủ. Từng bước một, hắn đi ra khỏi phạm vi Thiết giáp khôi lỗi không khỏi thở nhẹ một hơi. Dương Phàm cảm giác ý chí cùng dũng khí của mình trải qua lần ma luyện này lại có tăng lên.

Lúc này, hắn bắt đầu cẩn thận quan sát tình huống bên trong, phát hiện đây dường như là một tòa thần điện, vách tường bốn phía điêu khắc phù điêu cổ xưa. Trên phù điêu có một vị ma đầu đứng ngạo nghễ trên chín tầng trời, tầng mây cuồn cuộn dưới chân. Bên trên có vô số người tu tiên, tu ma. thậm chí còn có phật tu. Các loại Pháp bảo. kiếm quang, hào quang, ở nơi đây cùng sáng lên đan xen nhau, trong lúc nhất thời cuồng phong gào thét, lôi điện nổ vang. Khí thế khổng lồ mênh mông cuồn cuộn, hùng tráng như sử thi.

Dương Phàm nhìn một hồi. không hiểu rõ là chuyện gì. Nhưng cũng đoán đây có lẽ là một đoạn lịch sử trên Đông Thắng Đại Lục. Lịch sử Đông Thắng Đại Lục có thể ngược dòng đến trăm vạn năm trước kia. Hắn chỉ là một tu sĩ bậc thấp, mới chỉ sống vẻn vẹn hai mươi năm đương nhiên không hiểu thấu nội dung trên phù điêu. Tuy nhiên, một góc khác của đại điện, một pho tượng đá cao lớn nặng nề đứng sừng sững khiến hắn chú ý. Tượng đá này tạc vị ma đầu không biết tên nào đó, dưới chân sông dài cuồn cuộn giống như là hắc long diệt thế. Trên trán hắn có một dấu ấn hình trăng cong màu tím đen, hai tay chắp sau lưng, ngạo nghễ đứng sừng sững trong thiên địa rộng lớn này.

- Đây là...

Dương Phàm chăm chú nhìn ma đầu tượng đá này, hoặc có thể là ma thần. Dấu răng hình trăng cong trên trán nam tử gợi nên sự chú ý của Dương Phàm. Sau đó, hắn lại quay đầu nhìn về phía ma đầu cái thế đứng ngạo nghễ trên chín tầng trời nhìn xuống chúng sinh thiên hạ ở trên phù điêu kia.

- Ma đầu tượng đá và trên phù điêu rõ ràng là một người.

Dương Phàm nhẹ thở ra một hơi, bắt đầu suy đoán thân phận ma đầu cái thế này. Thu hồi ánh mắt, hắn lại chú ý tới vật bên cạnh tượng ma thần. Hai bên tượng đá có hai cỗ quan tài đá, bị một tầng hào quang màu ngăm đen bao phủ nằm trong trạng thái phong ấn. Trước tượng ma thần có một bàn đá hơi cao, bàn đá này dường như hòa hợp làm một với tượng đá. Trên bàn có đặt mấy thứ: Một quyển sách nhỏ màu đen, một cái chìa khóa gỉ sét, một tấm bản đồ da thú không rõ chất liệu.

Trong lòng Dương Phàm khẽ động, đi tới bàn đá cũng cẩn thận cảm ứng. Kết quả không cảm nhận được bất kỳ linh khí dao động gì hoặc là trận pháp khác tồn tại

Nói cách khác. những vật phẩm này có thể lấy tùy ý.

Dương Phàm mang theo vài phần cẩn thận cùng tò mò, đi tới trước bàn đá, chậm rãi nâng tay lên, dùng dư quang khóe mắt quan sát hai hàng thị vệ thiết giáp ở hai bên cửa, ở trong ý nghĩ của hắn, giờ phút này có thể gây nguy hiểm cho hắn ở trong đại điện chỉ có mười sáu Thiết giáp khôi lỗi này. Mắt thấy tay hắn sắp sửa chạm vào quyển sách nhỏ màu đen kia.

Đúng lúc này, Dương Phàm mơ hồ cảm nhận được một cỗ nguy cơ.

Vèo-

Hắn lập tức rụt tay, lui ra ngoài vài trượng. Nghĩ rồi hắn tế ra hắc tiên thần bí. Đứng một lát, trong mắt Dương Phàm chợt lóe thần quang, một đạo hư ảnh phá không bay ra.

Vù-

Hắc tiên thần bí kéo dài hơn trượng, cuốn lấy quyển sách nhỏ màu đen kia. Tức thì, dị biến đột nhiên sinh ra. Chỉ thấy ba cái lỗ đen ngòm từ hai bên bàn đá mở ra.

- Vèo vèo vèo~

Ba đạo hàn quang như hư ảnh từ trong lỗ nhỏ bắn ra, được bao phủ bởi một tầng u quang màu lam gào thét mà ra. Tốc độ cực kỳ kinh người.

Ông-

Một trận dao động kỳ dị từ u lam màu quang này bắn ra, khiến cho khí huyết Dương Phàm nhộn nhạo, linh hồn run rẩy từng hồi. Hắn quả thật không dám tưởng tượng, nếu bị đâm trúng sẽ gặp phải thương tổn như thế nào.

- Phốc phốc phốc-

Ba đạo hư ảnh hàn quang đánh trúng một vách tường, đâm vào sâu nửa tấc, toàn thân rung lên, phát ra tiếng "ông" ngân vang. Dương Phàm cả kinh thở ra một hơi nhìn ba cây châm nhỏ màu bạc trên tường, bên trên còn tỏa ra một tầng u quang màu lam.

" Đây chẳng lẽ là "Thứ Hồn Châm* trong truyền thuyết Tu Tiên Giới sao?"

Dương Phàm cảm thấy không rét mà run một hồi.

Thứ Hồn Châm là một loại pháp bảo được tạo thành bởi một loại tài liệu đặc thù có thể tạo thành thương tổn cực lớn với linh hồn tu sĩ. Vật này rất hiếm thấy, đặc điểm của nó cho dù không rót pháp lực, đơn thuần phóng ra, sau khi đánh trúng mục tiêu có thể sinh ra thương tổn như kim đâm đối với linh hồn. Nếu bám thần thức lên nó, dùng tâm thần điều khiển còn có thể gia tăng mức độ thương tổn.

Dương Phàm cũng không đi quản mấy cây Thứ Hồn Châm kia, mà quan sát quyển sách nhỏ màu đen trong tay mới lấy được. Quyển sách nhỏ này khi Dương Phàm thoáng nhìn cái đầu tiên. liền cảm giác được một cỗ khí tức quen thuộc. Giờ phút này đưa mắt nhìn kỹ, mặt trên có mấy chữ:

"Cửu u Ma Kinh - Trung quyển".

Vừa thấy mấy từ này, Dương Phàm không khỏi cảm thấy tim đập nhanh. Hắn liền vội vàng thu vào Tiên Hồng Không Gian, rồi lấy ra một quyển khác: "Cửu u Ma Kinh - Tiền quyển".

- Khó trách ta có thể dễ dàng tiến vào nơi này như vậy, quả nhiên là do cơ duyên.

Dương Phàm cuối cùng nghĩ thông một số vấn đề.

Hắn lại ngẩng đầu nhìn tượng ma thần trước mặt, trong lòng có một suy đoán: Tượng đá này tạc chẳng lẽ là Cửu u Ma Quân bễ nghễ nhân giới thời kỳ Thượng cổ sao?

Đột nhiên. Cửu u ma khí trong cơ thể hắn vận chuyển với một phương thức kỳ dị, tượng ma thần dường như là sống lại. Nam tử kia đột nhiên vươn một bàn tay, bắn ra một đoàn u Minh Hỏa Diễm. Dương Phàm chỉ cảm thấy một cỗ ma uy kinh thiên cái thế phủ xuống, mà mình thì nhỏ bé như một giọt nước trong biển rộng mênh mông!

Phốc-

u Minh Ma Diễm không tự chủ được nhảy ra trong lòng bàn tay hắn dường như muốn tranh đua với loại ma diễm trong tay ma thần kia. Đồng thời trên thân hắn dâng lên một cỗ ma khí giàn giụa như thủy triều trào dâng.

- Không ổn!

Dương Phàm đột nhiên kinh hô một tiếng, vội vàng thu hồi u Minh Ma Diễm cũng áp chế Cửu u ma khí trong cơ thể.

Bá-

Tượng đá ma thần vừa rồi còn trông sống động lại biến thành vật chết nhưng trong thần vận dường như có thêm vài tia khinh thường và trào phúng.

Ngao-

Một tràng tiếng động kinh hồn động phách từ một góc khác của đại điện mộ huyệt truyền ra, một cỗ ma khí dày đặc phóng lên cao. Ma uy kinh thế hãi tục lấy nơi ma thi không đầu trong đại điện làm trung tâm, bao phủ phạm vi mấy chục dặm.

Chỉ một thoáng, nơi ma uy bao phủ. sinh linh rung động, một mãnh tĩnh mịch dường như tất cả sinh linh đều đã chết. Đó là một loại uy năng không thể tả bằng lời, trực tiếp xâm nhập linh hồn.

- Không xong. Nó muốn thức tỉnh.

Dương Phàm đầy mặt kinh hãi, chuyện hắn lo sợ nhất sẽ xảy ra, đúng là vẫn còn xảy ra, ở nơi sâu trong đại điện tối om kia, ma thi không đầu cao vài trượng chậm rãi đứng lên. Từng cỗ ma khí nhu sóng gợn thổi ra bốn phương tám hướng. Phạm vi mấy chục trượng, đủ để nung chảy kim loại.

Ngao-

Thanh âm kia khủng bố cực kỳ, khiến người ta rùng mình sởn tóc gáy.

- Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?

Dương Phàm hít sâu một hơi, ma khí trong cơ thể đã hoàn toàn áp chế nhưng ma thi không đầu này dường như đã hoàn toàn thức tỉnh.

Ầm Ầm! Ầm Ầm~~

Ma thi không đầu ngàn năm bắt đầu giẫm chân bước đi khiến tim Dương Phàm đập nhanh hơn.

Vù-

Dương Phàm cắn răng một cái, vung hắc tiên thần bí trong tay, thu lấy chìa khóa cùng bản đồ trên bàn. Lập tức, Tường Vân Ngõa dưới chân hắn ánh sáng màu bạc khẽ run, trong thần điện lóe lên một đường cong ánh sáng màu bạc.

BÁ-

Trong phút chốc, hắn na di tới lối vào cửa lớn màu vàng, đúng lúc nhìn thấy ma thi không đầu đang tản ra ma khí kinh thiên. Giờ này khắc này, đối mặt với ma thi không đầu ngàn năm có thể chém giết tu sĩ bậc cao. hắn - một tu sĩ bậc thấp như con kiến có cơ hội còn một đường trốn chết hay không?

Bạn đang đọc Tiên Hồng Lộ của Khoái Xan Điếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 182

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.