Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Uy hiếp, đàm phán

Phiên bản Dịch · 2439 chữ

Ngay trong lúc mấy người Dương Gia Bảo kinh ngạc, một tiếng nói già nua uy nghiêm vang lên giữa hư không.

- Dẫn hắn vào đi.

Theo tiếng nói này vang lên, một cỗ áp lực đột nhiên phủ xuống, làm cho những người Dương Hồng, Dương Cương lộ ra vẻ kính nể.

- Vâng. lão tổ!

Dương Quang cùng Dương Mạn liếc nhìn nhau, trong mắt lóe ra vẻ kinh hãi. Dương Phàm hôm nay, ngay cả lão tổ Dương gia cũng phải nói chuyện bình đẳng với hắn có thể tưởng tượng ra thực lực địa vị cỡ nào.

- Phàm nhi. mời đi bên này.

Gia chủ Dương Hồng thoáng cung kính dẫn đường cho hắn. Dương Phàm gật đầu, Hồ Phi làm cận vệ, một tấc không rời. Nhìn theo bóng lưng Dương Phàm đi theo gia chủ, trong đôi mắt Dương Mạn lóe lên vài tia phức tạp không khỏi than khẽ. Đối tượng mà mình đã từng ngưỡng mộ và lạnh nhạt, hôm nay đã bước đến tầng lớp mà mình khó thể với đến. Không bao lâu, hai người Dương Hồng đi tới trước một mật thất.

- Phụ thân. bọn họ đã đến rồi.

Dương Hồng đứng ở trước một mật thất chất chồng cấm chế, hết sức tôn kính.

- Ngươi lui xuống đi, để ta nói chuvện một mình với Phàm nhi.

Tiếng nói của Dương gia lão tổ phiêu đãng, chợt lóe sáng, cấm chế mật thất đã mở ra. Dương Hồng không dám có chút làm trái khom người rời đi. Làm tộc trường Nam Lĩnh Dương gia, hắn lại có thể khúm núm đến trình độ như vậy. Nhớ tới trên vấn Thiên đại hội trước đó, thân phận một đời gia chủ như Dương Hồng uy thế ra sao. Dương Phàm thong thả bước vào gian mật thất này, không có một tia cẩn thận sợ hãi. Hồ Phi bên cạnh hắn cũng vậy, ở trên bồ đoàn trong mật thất một lão già áo xám ngồi xếp bằng, chòm râu hoa râm mặt hằn nếp nhăn.

Nhìn từ bề ngoài, lão ta chỉ là một lão nhân tuổi xế chiều bình thường mà thôi. Nhưng mà lão lại là một lão tổ địa vị chí cao Dương Gia Bảo hiện giờ. Cho dù ở trong mắt tu sĩ bên ngoài Dương Gia Bảo, lão cũng là một cao nhân Trúc Cơ Kỳ thân phận cao thượng!

Ánh mắt lão tổ Dương gia nhẹ đảo qua hai người, khi hắn thật sự nhìn kỹ Hồ Phi trong mắt chợt lóe tinh quang. Mặc dù không cố ý tỏa ra khí tức gì nhưng hai người đi vào vẫn có thể cảm nhận được áp lực cùng uy nghiêm của lão nhân tuồi xế chiều trước mắt. Cuối cùng vẫn là một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ vang danh mà.

Trong lòng Dương Phàm thầm than. Bằng cảnh giới của hắn hoàn toàn có thể nhìn ra tu vi lão tổ Dương gia cao hơn mình một tiểu cảnh giới, đạt tới cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ.

- Hai vị, mời ngồi.

Lão tổ Dương gia nhấc tay, thần sắc ngưng trọng, thu hồi lòng khinh thị. Không biết vì sao Hồ Phi bên cạnh Dương Phàm lại mang tới cho hắn một loại áp lực mơ hồ. Tu sĩ Ngưng Thần Kỳ đại viên mãn có thể mang tới áp lực cho lão thân là Trúc Cơ trung kỳ, lão tổ Dương gia âm thầm líu lưỡi. Lão biết rõ Hồ Phi là đối tượng bị Vũ Vụ Sơn Trang truy sát nhưng lại không đề cập một chữ tới chuyện này.

- Lão tổ, đã lâu không gặp, lão nhân gia ngài vẫn hồng quang tỏa sáng, sinh long hoạt hổ dũng mãnh như xưa không giảm, để cho Nam Lĩnh Dương gia yên ổn thái bình, hưởng thụ thịnh vượng phát đạt.

Dương Phàm cười ha ha nói, xem ra thật có vẻ rất hiền hòa thân thiết.

Lão tổ nhàn nhạt nói:

- Phàm nhi đang châm chọc lão phu sao? Ta là người nửa chân bước vào quan tài, làm sao có thể so sánh với những người trẻ tuổi các ngươi. Ngắn ngủi không gặp một năm, tu vi vị cận vệ của ngươi đã đột nhiên tăng mạnh. sợ rằng thực lực đã tới gần Trúc Cơ KỲ rồi.

Nói đến đây, lão tổ còn liếc hai người như có thâm ý:

- Tu tiên giới vĩnh viễn là cường giả làm đầu, cường giả sẽ không thần phục kẻ yếu.

Ý của lão tổ rất rõ ràng, nếu như Dương Phàm không có thủ đoạn tương ứng làm sao có thể để cho Hồ Phi tu vi tiếp cận Trúc Cơ Kỳ cam tâm làm cận vệ cho hắn.

- Ha ha lão tổ nghĩ nhiều quá, hắn không chỉ là cận vệ của ta càng là bằng hữu tốt của ta.

Dương Phàm không muốn dây dưa trên đề tài này, tỏ vẻ nhàn nhã nói:

- Nhưng còn lão tổ, bằng kinh nghiệm y đạo của ta xem ra, có lẽ ngài còn khoảng mười năm thọ nguyên nữa.

Ánh mắt lão tổ chợt ngưng, rồi đột nhiên hiện một tia tinh quang, lại chợt ảm đạm vài phần. thở dài nói:

- Không hổ là dược sư truyền kỳ đệ nhất kinh đô. Ngươi nói không sai. thọ nguvên lão phu đã gần đến đại hạn, thời gian chỉ còn lại mười năm.

Tu sĩ Trúc Cơ KỲ có thọ hai trăm năm gần gấp hai ba lần người phàm.

Đây là khác nhau giữa người tu tiên cùng người phàm. Mặc dù không thể đạt đến cảnh giới trường sinh bất tử, nhưng thọ nguyên cao hơn mấy lần thậm chí mấy chục lần, cũng là dụ hoặc chí mạng. Nhưng mà đại nạn thọ nguvên trước mắt, ngay cả người tu tiên có muôn vàn pháp thuật, vạn vật thần thông, cũng phải vô lực.

Dương Phàm nói hai ba câu đâm thẳng yếu điểm của lão tổ, làm lão thần sắc ảm đạm, nhất thời càng có vẻ già nua.

- Chẳng hay lần này lão tổ tìm ta, có chuyện gì cần nói. Nếu như chỉ muốn ta trở về hiệu lực gia tộc vậy không nói cũng được.

Dương Phàm nói thẳng.

Trước mặt tu sĩ Trúc Cơ Kỳ thành danh này, hắn lại không hề có một chút sợ hãi nào, thái độ rất cứng rắn. Trong lòng lão tổ Dương gia mơ hồ sinh ra một tia tức giận. lại bị lão dùng sức ẩn nhẫn. Một năm trước, Dương Phàm vẫn còn là một tồn tại do lão tùy ý nắm giữ sinh tử; còn hôm nay, lão cho dù cố tình nhưng lại không có lá gan kia. Dương Phàm dường như cảm giác được tâm tình biến hóa trong lòng lão tổ Dương gia, khóe miệng khẽ nhếch lên cười nói:

- Lão tổ có tin không, nếu như hiện giờ ngài ra tay với hai người chúng ta, bị xóa sổ khỏi thế gian này, kiên quyết sẽ không phải là chúng ta.

Nghe lời này, thần sắc lão tổ Dương gia kịch biến, một cỗ linh áp cường đại triều dâng lên như thủy triều. Dương Phàm cảm giác được một tia áp lực nhàn nhạt, trên mặt vẫn duy trì thần sắc bình thản không sợ.

Nhưng còn Hồ Phi bên cạnh hắn, trên người lại đột nhiên kéo lên một cỗ khí tức cuồng bạo dã man, cốt cách cả người vang lên một trận tiếng vang, trong mắt xẹt qua một tia hồng quang nhàn nhạt. Lão tổ Dương gia hoảng sợ, trực giác nói cho lão: thiếu niên trước mắt tuyệt đối có lục lượng có thể chống lại mình. Thậm chí trong cơ thể Hồ Phi còn mờ mịt tỏa ra một cỗ

lực lượng cấm kỵ, làm cho lão cảm giác một cỗ nguy cơ mạnh mẽ.

Hô!

Lão tổ Dương gia hít sâu một hơi thu hồi linh áp của mình. Hồ Phi hừ khẽ một tiếng, cũng khôi phục bình thường. Dương Phàm ngồi trên bồ đoàn vẫn tươi cười như trước nói:

- Lão tổ đã tin chưa.

- Lão phu đã tin tường bảy phần.

Lão tổ Dương gia gật đầu nặng nề, cưỡng chế sóng to gió lớn trong lòng. Chỉ bằng một mình Hồ Phi, đã có thể lực áp được lão càng đừng nói bên cạnh còn có một dược sư truyền kỳ đệ nhất kinh đô thực lực không rõ.

Nếu như thực lực Dương Phàm còn kinh khủng hơn Hồ Phi, như vậy ở trong không gian nhỏ hẹp này, lão thật không có nhiều cơ hội. Trầm mặc một lát, lão tổ Dương gia lộ vẻ phức tạp nói:

- Bằng địa vị thanh thế của ngươi hôm nay, lão phu yêu cầu ngươi thuần phục Dương Gia Bảo đích thật là chuyện không thể nào, dù sao gia tộc đã từng thẹn với ngươi.

- Lão phu chỉ có một thỉnh cầu.

- Mời nói.

Dương Phàm mơ hồ suy đoán được một chút.

- Ngươi đã biết lão phu chỉ còn khoảng mười năm thọ nguyên, mà theo ta tính toán thì ở trong mười năm này, đời thứ hai không ai có thể tiến vào Trúc Cơ Kỳ. Phàm nhi có thể tưởng tượng được sau khi ta chết. Dương Gia Bảo mất đi cường giả Trúc Cơ KỲ tọa trấn sẽ gặp phải số phận như thế nào.

Lão tổ Dương gia nói trong giọng bao hàm vài phần bất đắc dĩ.

- Nếu như lão tổ chết đi, trong gia tộc lại không có cường giả Trúc Cơ KỲ mới quật khởi chống đỡ, chờ đợi Dương Gia Bảo chỉ có thể là bị diệt hoặc thuần phục thế lực khác.

Dương Phàm bình tĩnh nói.

- Chẳng qua ở trong mười năm này, nếu như ngươi có thể ra tay che chở, duy tri huyết mạch gia tộc. Dương Gia Bảo tất nhiên có thể sống yên ổn ở nơi tu tiên giới tàn khốc này.

Trong mắt lão tổ Dương gia xẹt qua một tia thần sắc nhìn hai người trước mắt.

- Phải đó. Nếu như ta đáp ứng chẳng hay lão tổ chịu trả giá thế nào?

Dương Phàm cười híp mắt nói.

Lão tổ Dương gia cười khổ:

- Lẽ nào ngươi thật sự lạnh lùng như vậy. Đối với một gia tộc đã từng bồi dưỡng ngươi mấy chục năm. không hề có một tia cảm tình nào.

Dương Phàm cười lạnh:

- Dương Gia Bảo đối với ta mà nói không có bao nhiêu hoài niệm. Nhưng nếu chân chính lãnh khốc vô tình chỉ trong mấy năm tới, chờ đợi Nam Lĩnh Dương gia nhất định là diệt vong.

Lão tổ Dương gia nghe vậy, trong lòng phát lạnh. tiếp đó thở dài cay đắng:

- Được rồi, ngươi có điều kiện gì thì cứ nói ra.

Đồng thời trong lòng lão cũng có chút may mắn. Dương Phàm cũng không phải chân chính tuyệt tình quyết ý với Dương Gia Bảo. Cuối cùng cũng ở nơi này trôi qua mười hai mùa xuân nóng lạnh, không thể không có một chút cảm tình nhỏ nhoi.

Thấy rốt cuộc lão tổ Dương gia chịu thỏa hiệp. Dương Phàm hết sức thỏa mãn:

- Yêu cầu của ta rất đơn giản. Đầu tiên, ta rất hoài niệm sân viện nơi ta từng ở, chỗ đó là nơi duy nhất đáng hồi ức ở Dương Gia Bảo.

- Điều này không thành vấn đề. Từ hôm nay trở đi, sân viện kia sẽ được tách biệt, mỗi ngày phái người quét dọn, bất cứ kẻ nào cũng không được ra vào.

Lão tổ Dương gia không chút suy nghĩ nói ngay, ở trong mắt lão đó chẳng qua là một sân viện hoàn cảnh hơi tốt một chút mà thôi.

- Thứ hai. ngài phải nói hết tất cả những bí ẩn liên quan đến cha ta năm đó bao gồm cả những manh mối sau khi ngài ấy mất tích.

Dương Phàm nói đến đây, trong mắt xẹt qua một tia sáng lạnh.

- Điều này, lão phu chi có thể nói hết những gì mình biết cho ngươi.

Lão tổ khẽ thở dài.

- Một điều cuối cùng, lúc ta không ở đây, y quán ở Vụ Liễu trấn cùng các thế lực còn lại đưa vào trong phạm vi bảo hộ của Dương Gia Bảo.

Dương Phàm bình thản nói.

Dù sao Dương Gia Bảo cũng là đầu gấu nơi này, tác dụng che chở hữu hiệu vượt xa Ám Huyết Vương Triều cùng Sở gia kinh đô.

- Điều này cũng không thành vấn đề, sản nghiệp cùng người thân của ngươi đều được Dương Gia Bảo bảo hộ.

Lão tổ Dương gia gật đầu.

Ba yêu cầu của Dương Phàm cũng không tính là quá đáng.

- Ngoài ra. trong mười năm ta chỉ có thể bảo hộ trong phạm vi khả năng của mình. Nếu như bản thân ta khó bảo toàn vậy phải nhờ tới người khác che chở.

Dương Phàm bổ sung.

- Điều này là đương nhiên, ta chỉ cần một lời hứa hẹn. Phàm nhi có thể tận tâm tận lực, lão phu đã thõa mãn rồi.

Lão tổ Dương gia đương nhiên sẽ không trông cậy vào hứa hẹn không quá hiện thực này.

- Được rồi, hiện giờ ngài có thể nói những chuyện liên quan đến phụ thân năm đó. Lúc trước Dương Cương thế thúc cũng có nói. nhưng ta cảm giác còn có chuyện che giấu.

Dương Phàm chợt lóe thần quang, nói.

- Được rồi, bằng thực lực địa vị của ngươi ngày hôm nay cũng có một số việc ngươi nên biết, lão phu chỉ có thể nói tất cả những gì mình biết cho ngươi.

Lão tổ Dương gia thở dài một hơi, trong lời nói mang theo vài tia bất đắc dĩ.

Trong lòng Dương Phàm có chút thấp thỏm kích động, yên lặng chờ đợi. thầm nghĩ:

- Chuyện có quan hệ tới phụ thân năm đó. rốt cuộc cùng đã biết được rồi?

Làm thái thượng hoàng Dương Gia Bảo, cao nhân Trúc Cơ Kỳ, bằng vị trí trên cao của lão, khẳng định sẽ biết rất nhiều bí ẩn hơn Dương Cương.

Bạn đang đọc Tiên Hồng Lộ của Khoái Xan Điếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 271

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.