Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đảm nhiệm chức trưởng lão

Phiên bản Dịch · 2434 chữ

- Nếu ta gia nhập Ám Huyết Vương Triều thì có chỗ tốt gì?

Dương Phàm phát hiện vị tu sĩ bậc cao trước mặt khiến người ta ngưỡng mộ nói chuyện tốt hơn trong tưởng tượng, cho nên hắn mới hỏi thẳng.

- Bất cứ thành viên nào gia nhập tổ chức đều có một chỗ tốt giống nhau. đó chính là hai chữ...

Người đàn ông thần bí nhẹ thở dài hai chữ:

- Tin tức.

- Tin tức?

Dương Phàm hiểu ra một chút.

- Có lẽ ngươi không biết, tin tức của Ám Huyết Vương Triều trải rộng toàn bộ Tu Tiên giới của Ngư Dương quốc, thẩm thấu các thế lực lớn, không biết phân lượng hai chữ này có đủ không?

Trong mắt Dương Phàm hiện lên một chút tinh quang, gật đầu nói:

- Phân lượng thì đủ nặng ngàn cân.

Tin tức Ám Huvết Vương Triều trải rộng toàn bộ Ngư Dương Quốc, giá trị trong đó khó thể tưởng tượng. Nếu có thể có con đường tin tức tốt như vậy. Dương Phàm có thể như cá gặp nước ở Tu Tiên giới không bị động như vậy.

- Thế nào? Suy nghĩ kỹ chưa? Nếu ngươi trở thành thành viên trong Ám Huyết Vương Triều, đây cũng không ảnh hưởng thân phận khách liêu của ngươi ở Yến Vương phủ.

Trong giọng nói của Ám Thiên Quân Vương, lộ ra một chút ý tứ nghi hoặc.

- Ta đây phải làm gì?

Dương Phàm hỏi.

- Trị thương cho thành viên tổ chức, đương nhiên bệnh tật bình thường không dễ cho ngươi ra tay. Căn cứ tình huống trước, dược sư cấp bậc như ngươi, ngẫu nhiên ra tay một chút. liền đủ rồi

Dương Phàm suy nghĩ nhanh, chỉ khoảng nửa khắc quyết định chủ ý:

- Được! Ta có thể gia nhập.

- Đây là một tấm lệnh bài trong tổ chức, ngươi nhận lấy.

Người đàn ông đeo mặt nạ thần bí, một chút cũng không kỳ quái đưa cho hắn một tấm lệnh bài màu máu, trên đó tản ra một tia khí tức quỷ dị. Dương Phàm tiếp nhận lệnh bài vừa nhìn, trên đó có mấy chữ: Ám Huyết Trưởng lão. Dương Phàm hoảng sợ, hai chữ trưởng lão trong bất cứ thế lực nào đều đại biểu cho địa vị cao tầng.

- Từ bây giờ trở đi ngươi chính là trưởng lão của Ám Huyết Vương Triều. Tấm lệnh bài này đại biểu cho thân phận và địa vị của ngươi trong tổ chức.

Ám Thiên Quân Vương giải thích.

- Tạ ơn Quân vương.

Dương Phàm thu hồi lệnh bài hơi hơi khom người, thậm chí có chút được yêu thích mà lo sợ. Trong lòng hắn đang cân nhắc, mình chẳng qua có thân phận dược sư, ngay cả có tu vi không tầm thường, nhưng khó thể đảm nhiệm chức vụ trưởng lão.

- Linh Phượng! Ngươi vào đây

Giọng nói của Ám Thiên Quân Vương truvền ra bên ngoài. Rất nhanh, một vị mỹ nữ băng sương trước đây đi đến nhu thuận thi lễ:

- Quân vương có gì phân phó.

- Từ hôm nay trở đi ngươi thuộc quyền sở hữu của Dương trưởng lão, nghe theo sự điều khiển của hắn.

Ám Thiên Quân Vương phân phó.

- Dạ!

Linh Phượng thoáng ngẩn ra nhưng vẫn trả lời thuyết phục sau đó đứng bên cạnh Dương Phàm giống như một tên cận vệ. Mặt Dương Phàm lộ ra vẻ dị sắc không nghĩ tới mình tự nhiên có một vị mỹ nữ tu sĩ làm thủ hạ.

- Dương trưởng lão! Ngươi vừa mới gia nhập Ám Huvết Vương Triều, dựa theo lệ thường, ta sẽ đưa một món quà gặp mặt cho ngươi.

Ám Thiên Quân Vương mở lòng bàn tay ra, trên đó xuất hiện một hộp sắt đưa cho Dương Phàm. nói:

- Sau khi ngươi trở về rồi nhìn.

- Tạ ơn Quân vương ban cho.

Dương Phàm tiếp nhận hộp sắt nhỏ vào trong tay, cảm giác có chút cổ quái. Ám Thiên Quân Vương này đối với mình có hơi tốt quá đi?

Nhận lấy lễ gặp mặt của Ám Thiên Quân Vương. Dương Phàm đi theo Linh Phượng đến lầu sáu của Vân Phong bảo các, hiểu biết chế độ quy tắc của Ám Huyết Vương Triều, còn có một chút tin tức thành viên nội bộ.

Càng hiểu biết sâu. Dương Phàm liền càng cảm giác sâu sắc chỗ cường đại của Ám Huyết Vương Triều. Khuôn mặt Linh Phượng có chút xinh đẹp tuyệt trần, chỉ là trên mặt có một tia lạnh giá khiến người tránh xa ngàn dặm. Khi Dương Phàm và nàng đi cùng một chỗ có một tia áp lực nhàn nhạt. Tuy rằng Linh Phượng do Ám Thiên Quân Vương cho làm thủ hạ của hắn nhưng Dương Phàm lại có thể cảm nhận được trong lòng nàng không phục.

Luận tu vi, Linh Phượng là nữ tu Ngưng Thần hậu kỳ, kém Dương Phàm không quá lớn, đích xác không thể sinh lòng kinh sợ với hắn lớn bao nhiêu.

- Linh Phượng! Vân Phong bảo các này có quan hệ gì với Ám Huyết Vương Triều?

Dương Phàm tò mò hỏi.

- Hồi bẩm trưởng lão, các chủ của Vân Phong bảo các chính là Bổ Thiên Quân Vương của Ám Huyết Vương Triều.

- Bổ Thiên Quân Vương?

Dương Phàm có chút kinh dị, nói như thế cái gọi là Vân Phong bảo các chính là một chỗ phụ thuộc vào Ám Huyết Vương Triều.

- Vậy ngươi cũng biết tên của ba Quân vương sao?

- Tiểu nữ không biết, ba Quân vương đều rất thần bí, không có bao nhiêu người biết tính danh của họ.

Khi Linh Phượng đề cập tới ba Quân vương, trong đôi mắt có một chút kính ngưỡng rõ ràng, đó là một loại tình cảm xuất phát từ nội tâm. Sau hai canh giờ, Dương Phàm hiểu biết sâu hơn với tổ chức Ám Huvết Vương Triều, thương nghị một số quy tắc chi tiết với Linh Phượng, rồi một mình rời đi. Sau khi đi ra thế giới ngầm. Dương Phàm thở nhẹ một hơi trong lòng có một loại cảm giác rất cổ quái.

Đoạn thời gian trước, mình vẫn là đối tượng bị Ám Huyết Vương Triều đuổi giết, hiện tại lại trở thành trưởng lão của tổ chức này. Biến hóa này thật đúng là có chút như trò đùa.

Tiên Hồng Y Quán không gian riêng tầng năm.

Dương Phàm hoàn toàn tỉnh táo lại cảm thấy khó hiểu với một chút biểu hiện của Ám Thiên Quân Vương.

- Một tên Ngân Bài Sát Thủ của Ám Huyết Vương Triều liền có được tu vi Trúc Cơ Kỳ, lấy cảnh giới tu vi của ta hẳn là không đủ để đảm đương chức vụ trưởng lão của Ám Huyết Vương Triều, Ám Thiên Quân Vương kia lôi kéo ta như thế, rốt cục là có mục đích gì?

Dương Phàm không thể hiểu nổi

Cuối cùng. hắn chỉ nghĩ đến một loại khả năng, Ám Thiên Quân Vương có lẽ coi trọng tiềm lực lớn lao của mình cùng với khoáng thế kỳ nhân giả dối sau lưng mình. Khi nói đến vị "Khoáng thế kỳ nhân" viết chữ lên tấm bảng Tiên Hồng Y Quán. Ám Thiên Quân Vương lộ ra ý kính phục rõ ràng.

- Đúng rồi! Thử xem lễ gặp mặt hắn đưa ta, những thứ tu sĩ bậc cao tặng, hẳn là không phải vật phàm.

Dương Phàm lấy ra hộp sắt kia thoáng sờ soạng, liền xóa cấm chế trên đó. Mở hộp sắt ra, bên trong hiện ra một bình sứ nhỏ như bạch ngọc trên đó có viết ba chữ nhỏ: "Trúc Cơ đan"

- Như thế nào là Trúc Cơ đan?

Khi ánh mắt của hắn dừng trên ba chữ này, Dương Phàm chấn động cả người, cảm thấy khó tin. Khoản cho này cũng quá lớn. Lễ gặp mặt không ngờ chính là một viên Trúc Cơ đan có giá trị vạn kim. Dương Phàm hít sâu một hơi làm cho mình bình tĩnh lại quyết tự mình nghiệm chứng lại.

Xóa bỏ cấm chế ngoài bình sứ, mở bình ra một luồng linh khí nồng đậm và mùi hương kỳ dị giao hòa cùng một chỗ, lượn lờ trong phòng, khiến tâm thần người ta mê mẫn. Lộ ra ở trước mặt Dương Phàm là một viên đan dược trong suốt như bạch ngọc to cỡ ngón cái phát ra sự hấp dẫn to lớn.

Đúng vậy, đây là Trúc Cơ đan!

Dương Phàm vội thiết lập lại cấm chế trên bình sứ, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy kinh ngạc.

- Có lẽ Trúc Cơ đan ở trong mắt tu sĩ bậc cao. căn bản không tính là thứ quá quý báu.

Dương Phàm thầm hạ giọng nói.

Đích xác Trúc Cơ đan ở trong mắt tu sĩ bậc thấp không khác đan dược thánh phẩm tha thiết mơ ước. Nhưng tu sĩ bậc cao bình thường, từ hơn trăm năm thậm chí mấy trăm năm trước đã là Trúc Cơ.

Phải biết rằng, trên Trúc Cơ KỲ còn có bình cảnh càng cao là "Kết Đan"'.

Đột nhiên Dương Phàm nhớ tới tình cảnh hôm nay Ám Thiên Quân Vương đến hội đấu giá mua lấy Trúc Cơ đan. Viên Trúc Cơ đan kia hình như trước đó ông chuẩn bị lưu cho mình. Hắn cảm giác đối phương nắm trong tay toàn bộ đại cục mà mình lại đi vào bố cục ông thiết kế.

"Chỉ mong ta suy nghĩ nhiều, nếu quả thật là như thế mưu trí của Ám Thiên Quân Vương này cũng quá đáng sợ."

Dương phàm thu lai suy nghĩ, khôi phục vẻ bình tĩnh, ít nhất trước mắt xem ra, hắn gia nhập Ám Huyết Vương Triều, chỉ có lợi không có chỗ hại, có thể có được mạng lưới tin tức bao phủ toàn bộ Ngư Dương quốc đối với an nguy của hắn có sự bảo đảm lớn hơn nữa, không hề gặp cục diện bị động như vậy. Hơn nữa từ nay về sau hắn còn có thể có được sự che chở của tổ chức này, thậm chí điều khiển một số thành viên trong tổ chức này, cho mình sử dụng. Đây cùng là một trợ lực lớn lao.

Thoáng một cái ba ngày trôi qua.

Dương Phàm cũng không lập tức dùng Trúc Cơ đan đi bế quan tu luyện. Con đường tu luyện không nên mượn bất cứ ngoại vật gì. Bằng vào năng lực của mình đột phá tu vi, đây là một kết quả tốt nhất có lợi cho ngày sau tiến giai càng cao. Quá mức ỷ vào ngoại vật ngược lại sẽ hạn chế tiềm lực bản thân. Ba ngày này Dương Phàm đi qua Yến Vương phủ một chuyến phát hiện Vũ Văn Hàm sau khi có được Tinh Nguyệt Đồ khí tức trên người càng phát ra thánh khiết đoan chính. Mỗi khi nàng đứng lặng dưới sao trời trải rộng Tinh Nguyệt Đồ trên thân thể mềm mại của nàng quanh quẩn một tầng sáng chói nhàn nhạt. giống như nữ thần.

Tiến bộ của Vũ Văn Hàm tự nhiên là nhanh vô cùng, đã chính thức bước vào con đường tu tiên chỉ là con đường nàng đi rất kỳ lạ. Dương Phàm quan sát hiện tại cảnh giới của nàng tương cảnh giới Luyện Khí KỲ.

Ba ngày này, Dương Phàm đều xử lý xong rất nhiều chuyện phàm tục, sau đó bắt đầu bế quan tu luyện thi thoảng đi xuống quan sát bảng hiệu y quán. Cứ như vậy, sau nửa tháng Dương Phàm không để ý chuyện bên ngoài, một lòng tu luyện vô tình đạt tới Ngưng Thần KỲ đỉnh chỉ kém một bước có thể bước vào Trúc Cơ Kỳ, ở trong quá trinh này, Dương Phàm đã từng nhiều lần lấy ra Trúc Cơ đan cân nhắc một chút đều nhịn xuống không dùng.

Đồng thời hắn cũng suy nghĩ: "Ám Thiên Quân Vương biết ta dừng lại ở Ngưng Thần Đại Viên Mãn vì thế cố ý tặng ta viên Trúc Cơ đan này làm lễ gặp mặt hy vọng ta có thể sớm ngày tiến vào Trúc Cơ Kỳ".

Hiện tại cách ước hẹn Hàn Viễn Sơn còn hơn một tháng, hắn tự tin mình có thể bước vào Trúc Cơ Kỳ. Dưới tình huống vạn bất đắc dĩ hắn sẽ sử dụng Trúc Cơ đan.

"Trúc Cơ Kỳ, Trước khi phó ước Hàn Viễn Sơn ta nhắt định phải đạt tới".

Dương Phàm âm thầm hạ quyết tâm.

Bởi vì ở Hàn Viễn Sơn hắn còn phải đối mặt một đối thủ đáng sợ!

Sau khi trải qua nửa tháng súc lực. Dương Phàm lập tức giao chuyện trong y quán cho Lục Hồng và Thương Vân. Mà bản thân hắn tìm nơi bí mật khác đi bế quan đột phá. Một hôm, một tu sĩ ma đạo với khuôn mặt hung dữ điều khiển phi kiếm ma khí dày đặc rời khỏi đất kinh đô.

Một hơi bay ra mấy ngàn dặm. Dương Phàm dùng thân phận Thạch Thiên Hàn hạ xuống một nơi vách núi tuyệt địa.

"Chính là nơi này rồi"

Dương Phàm gật gật đầu, ma khí trên người tràn ra. Thanh Phong kiếm trong tay phá không ra tiến vào thân núi, sau một lúc lâu mở ra một động phủ đơn giản. Sau đó hắn lại lấy ra mấy trận kỳ và mười mấy viên linh thạch, dựa theo phương thức riêng phóng ra kết pháp quyết trong tay, từng luồng linh quang biến mất chung quanh khu vực.

Sau một lát, ngọn núi trước mắt biến mất ở trong mắt, biến thành một vực sâu không đáy mây mù lượn lờ. Dương Phàm nhìn chung quanh, sau khi thấy không có gì sơ hở, hít vào một hơi. tiến vào động phủ đơn giản khiến trận pháp hoàn toàn phong bế nơi đây.

Sau khi thân hình hắn biến mất, vùng đất vốn có đã bị khoảng không mây mù lượn lờ che phủ. Tuyệt địa mờ mịt hoang dã, tiếng gió vẫn như cũ, dường như không có phát sinh bất cứ chuyện gì.

Bạn đang đọc Tiên Hồng Lộ của Khoái Xan Điếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 202

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.