Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đối thủ đáng sợ

Phiên bản Dịch · 6486 chữ

Dương Phàm cười khổ nói:

- Hàm nhi nói rất đúng. Ám sát của Ám Huyết Vương Triều vừa mới chấm dứt lại gặp phải một tên càng biến thái.

- Mà Hàm nhi muội sau khi dùng Tẩy Tủy Đan, biến hóa rất lớn.

Sắc mặt Dương Phàm trở nên ngưng trọng:

- Chẳng lẽ muội đã đoán trước được lành dữ của ta?

- Đoán trước là một trong những bản năng của Hàm nhi. Sau khi dùng Tẩy Tủy Đan ta có thể mơ hồ sử dụng cỗ lực lượng thần bí kia trong có thể, năng lực đoán trước so với trước kia mạnh hơn vài lần. Nhưng, muốn đoán trước tương lai của Dương đại ca. lại có vẻ hết sức vô lực.

Trong mắt Vũ Văn Hàm có vài tia kinh dị.

- Xem ra lực lượng từ Cửu Túc Huyền Mạch của Hàm nhi hơn phân nửa là có liên quan tới bói toán suy diễn. Là một loại thần bí nhất của người tu tiên.

Dương Phàm cảm thấy ngạc nhiên. Không nghĩ tới năng lực của Vũ Văn Hàm lại có liên quan tới loại thần bí đó.

- Đây đều nhờ có sự trợ giúp của Dương đại ca. Sau khi dùng Tẩy Tủy Đan. Hàm nhi chẳng những thức tỉnh lực lượng huyết mạch, hiện tại thể chất cũng gia tăng rất nhiều. Mấy đại hán bình thường đều không thể tới gần thân thể ta.

Vũ Văn Hàm hé miệng cười trong vẻ thánh khiết thần bí có thêm vài phần dịu dàng ngọt ngào. Có một loại hấp dẫn khác lạ.

- Ta chỉ là một người dẫn đường.

Dương Phàm không cho là đúng nói:

- Con đường Hàm nhi phải đi ta hoàn toàn xa lạ. Rốt cục có thể đi bao xa còn phải dựa vào chính muội.

- Đa tạ Dương đại ca dạy bảo.

Hàm nhi xin ghi nhớ.

Vũ Văn Hâm hạ thấp người thi lễ cười tươi như hoa khiến tâm thần Dương Phàm hơi chấn động thiếu chút nữa bị khí tức thần bí của nàng hấp dẫn.

- Chúng ta hiện tại đều là người tu tiên không cần quá mức trói buộc bởi lễ tiết thế tục.

Dương Phàm đưa tay đỡ nàng đứng lên.

- Hàm nhi gần đây thường bị một giấc mộng kỳ quái.

Vũ Văn Hàm chìm trong mê man và nhớ lại:

- Ta trong mộng đứng trên tinh không, cùng ánh sáng của sao đầy trời giao hòa hô ứng dường như trở thành một bộ phận của bọn họ. Nữ tử trong mộng kia rất đẹp tựa như là nữ thần.

Dương Phàm nghe lời ấy, mặt không khỏi lộ vẻ khác thường, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ là Luân Hồi hoặc là dấu hiệu chỉ Cửu Túc Huyền Mạch mới có!"

Luân Hồi cũng chỉ là một truyền thuyết, mà Cửu Túc Huyền Mạch thì lại càng thần bí khó lường.

- Hàm nhi có năng lực như vậy, có thể thử bói toán lành dữ của ta trong tương lai hai tháng tới một chút hay không? Cho dù là một ít tin tức mơ hồ cũng được.

Dương Phàm đột nhiên muốn nghiệm chứng năng lực Vũ Văn Hàm.

- Dạ. Dương đại ca. Hàm nhi gắng sức thử một lần.

Vũ Văn Hàm gật đầu. tiếp:

- Tuy nhiên tốt nhất là phải chờ tới buổi tối

- Được, Vừa lúc ta có chuyện muốn nói cùng Yến Vương, hôm nay liền ở Vương phủ ăn chực vậy.

Dương Phàm cười ha ha nói.

Buổi tối, Dương Phàm cùng người một nhà Yến Vương ăn tối, cũng gặp Vương phi của phủ Yến Vương. Vương phi cũng là mẫu thân đẻ ra Vũ Văn Hàm cùng tiểu quận chúa, tuy rằng vì tuổi tác nên trên mặt và đuôi mắt có nếp nhăn nhưng vẫn có thể nhìn ra phong thái tuyệt sắc của nàng năm xưa.

Trong bữa tiệc, Dương Phàm phát hiện Vương phi này thi thoảng lại đánh giá mình, ánh mắt đó dường như là nhìn con rể vậy, khiến hắn có chút không được tự nhiên. Sau tiệc tối Vương phi quận chúa lui ra Dương Phàm cùng Yến Vương trò chuyện với nhau.

- Dương Dược sư quả thực không phái tầm thường, không ngờ giết chết Ngân Bài Sát Thủ của Ám Huyết Vương Triều. Việc này đã đủ khiếp sợ tất cả các tổ chức hắc ám ở kinh đô. Chắc rằng ngày sau cũng không có tổ chức nào dám tuyên bố nhiệm vụ của ngươi.

Yến Vương cười nói.

- Vương gia hiểu lầm. Kỳ thật giải quyết Ngân Bài Sát Thủ là có người khác.

Dương Phàm lộ chút chua xót. nói:

- Người kia chính là Vô Song.

- Vô Song?

Yến Vương ngẩn ra.

- Đúng vậy. Đại khái hai tháng sau hắn sẽ rời khỏi kinh đô.

Dương Phàm bình tĩnh nói.

- Cái gì? Hắn muốn rời khỏi kinh đô?

Yến Vương có chút khó tin nói.

- Hắn muốn đi khiêu chiến một người.

Dương Phàm kể lại.

- Khẳng định là sư tôn ta - Võ Thánh.

Yến Vương kinh hãi nói:

- Chẳng lẽ hắn tự cho rằng đất kinh đô đã không có đối thủ. Dám khiêu chiến với sư tôn ta?

- Không, hiện tại hắn rất mạnh. Giết chết Ngân Bài Sát Thủ quả thật như trở bàn tay. Tuy nhiên, cũng vì vậy mà giải trừ cho ta một lần nguy cơ.

Dương Phàm lắc đầu nói:

- Tuy nhiên, hai tháng sau. ta cũng sẽ bị hắn khiêu chiến.

- Ngươi có tính toán gì không?

Yến Vương khôi phục bình tĩnh:

- Vô Song chiến đấu cùng người, bình thường sẽ không hạ thủ lưu tình. Với thực lực hiện tại của hắn, tu sĩ Trúc Cơ Kỳ sẽ không phải đối thủ.

- Ngày mai ta sẽ đi xem hắn quyết chiến với Hồ Phi. Vương gia có hứng thú không?

Thần sắc Dương Phàm rất bình tĩnh.

- Vô Song quyết chiến, ta đương nhiên cảm thấy hứng thú.

Đôi mắt Yến Vương có thêm một tia thần thái. Dương Phàm lại thấy được tia lửa hưng phấn cùng chờ mong. Sau khi từ biệt Yến Vương, Dương Phàm đi vào Hàm Trữ Cư.

Lúc này, bầu trời đầy sao, trời đêm mê người. Vũ Văn Hàm không ngờ đứng ở trên đình lầu các. Trên dung nhan tuyệt mỹ yên tĩnh dường như tỏa ánh hào quang thần bí nhàn nhạt. Nàng mặc cung trang hoa lệ, da thịt trắng như tuyết, mơ hồ như tỏa hào quang, thánh khiết vô cùng giống như nữ thần.

Nàng hơi ngẩng đầu, hai tay nhỏ nhắn tao nhã chậm rãi nâng lên nhìn tinh không dường như tồn tại mãi mãi.

Dương Phàm đứng cách đó không xa, ánh mắt trợn tròn sửng sốt trong giây lát bị cảnh tượng thần bí diễm lệ kia hấp dẫn.

Mũi chân khẽ điểm xuống đất. Dương Phàm nhẹ nhàng bay lên hạ xuống bên cạnh Vũ Văn Hàm. Ngửi được một mùi cơ thể như hoa lan kỳ dị, giai nhân bên người, trông như thiên sứ. Nàng thấy hắn tới, khuôn mặt mỹ lệ nở rộ từng luồng hào quang, quay sang Dương Phàm.

Dương Phàm cảm giác không khí có chút kỳ dị. Đúng lúc này, một cỗ lực lượng không thể nắm bắt từ trên người Vũ Văn Hàm nhộn nhạo mà ra. Dao động thần bí lấy nàng làm trung tâm, truyền khắp thiên địa. Những vì sao trên bầu trời dường như càng thêm sáng ngời.

Trong đôi mắt ẩn chứa trí tuệ bình tĩnh của Vũ Văn Hàm không ngờ mơ hồ chiếu xạ sao sáng đầy trời. Ngoài ra, không còn gì khác.

Trong lúc này, Dương Phàm cảm giác được lực lượng trong cơ thể Vũ Văn Hàm trôi đi rất nhanh, trên khuôn mặt đẹp đầu tiên là một vệt đỏ bừng sau đó dần dần trở nên tái nhợt. Trong khoảnh khắc quanh thân nàng gần nén một cỗ tinh quang nhàn nhạt, đôi mắt sáng rọi ngưng thành một điểm, tay ngọc nhẹ nhàng tạo thành một quỷ tích kỳ dị quanh thân.

Dương Phàm tiến vào Toàn Tri Mô Thức, từ dao động thần bí tản ra trên người nàng mơ hồ chạm đến gì đó thần bí khi thiên địa vận chuyển. Chỉ là, cảm giác đó rất mơ hồ, rất thần bí. Cùng với Thiên Nhân Mô Thức của hắn có chút tương tự.

Đột nhiên. Vũ Văn Hàm thở nhẹ ra một ngụm, dao động thần bí trong thiên địa biến mất, đôi mắt sáng khôi phục bình thường, một mãnh yên tĩnh.

- Có kết quả gì không?

Dương Phàm thấy bộ dạng Vũ Văn Hàm có chút suy yếu, đưa tay khoát lên vai nàng, cuồn cuộn không ngừng rót đám sương sinh mệnh vào. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Văn Hàm tái nhợt. thân thể mềm mại nhũn đi ngã vào trong lòng Dương Phàm.

- Hàm nhi, muội không sao chứ?

Dương Phàm ôm người ngọc trong lòng, vội vàng tra xét tình huống trong cơ thể nàng phát hiện nàng bị tổn thương linh hồn rất nhỏ.

- Dương đại ca... Hàm nhi đã cố hết sức!

VŨ Văn Hàm dưới sự trợ giúp của Dương Phàm, khí sắc khôi phục rất nhiều. Giờ phút này mặt đẹp đỏ bừng đẹp không thể tả, hơi thở như lan hương thơm thắm lòng người. Thân thể mảnh khảnh mềm mại kia hơi hơi cứng đờ.

Nhìn thần sắc Vũ Văn Hàm toát ra tự trách cùng hổ thẹn. Dương Phàm thấy không đành lòng:

- Không thể thành công thì thôi. Vận mệnh của người là phức tạp cỡ nào. Một cô gái như muội mới vào tiên đạo như thế nào có thể nắm trong tay?

- Dương đại ca. Tuy rằng ta không thể đoán trước lành dữ trong một hai tháng này của huynh, nhưng cũng mơ hồ nắm được một ít manh mối.

Đôi mắt đẹp của Vũ Văn Hàm có vài phần rung động khiếp sợ.

- Ta cảm giác được vận mệnh của Dương đại ca dường như là dây dưa vói một loại cấm ky nào đó. Hàm nhi hơi chút miễn cưỡng liền bị hao tổn tâm thần. Có lẽ là năng lực của ta không đủ.

Vũ Văn Hàm lẳng lặng nói, chăm chú nhìn nam tử như một bí ẩn trước mắt.

- Vậy muội có từng dự đoán lành dữ của người khác? Tỷ như là phụ vương muội!

Dương Phàm lộ vẻ khác thường, tò mò hỏi.

- Có thể. Chẳng qua người thực lực càng mạnh dự đoán càng khó khăn. Như phụ vương, ta ngẫu nhiên có thể thành công một chút. Nhưng đối mặt với Dương đại ca. khó khăn này so với phụ vương không chỉ mười lần. Chỉ có thể bắt được một ít cảm giác mơ hồ không rõ.

Vũ Văn Hàm đáp.

Dương Phàm nghe xong, trong lòng thất kinh. Nếu là luận thực lực mình cùng Yến Vương không chênh lệch nhiều, có thể nói là cùng một cấp bậc. Nhưng là dự đoán khó khăn lại khó hơn Yến Vương không chỉ mười lần.

Vô hình trung, dường như có một tầng cấm kỵ nhìn không thấy sờ không được khiến cho khó khăn dự đoán tăng cao.

"Chẳng lẽ nguyên nhân là vì công pháp nghịch thiên "Tiên Hồng Quyết?"

Dương Phàm thầm đoán trong lòng.

Màn đêm buông xuống, Dương Phàm không ở lại trong phủ, từ biệt Vũ Văn Hàm trở lại Tiên Hồng Y Quán. Mà lúc này, hắn cũng không lập tức đả tọa mà tiến vào Tiên Hồng Không Gian. Theo tu vi tăng cao, diện tích đất xanh trong Tiên Hồng Không Gian được mở rộng ra rất nhiều. Từ đầu là ba trượng vuông, hiện tại là năm trượng vuông.

Dương Phàm cảm giác lãnh địa của mình lại mở rộng. Cái loại cảm giác này hết sức kỳ lạ dường như nơi nào đất xanh lấn tới nơi đó chính là địa bàn của mình lĩnh vực của mình. Con chó nhỏ lười biếng nằm ở trước kho hàng, thấy Dương Phàm tiến vào, tinh thần rung lên:

- Chủ nhân. Đã thật lâu ngài không vào.

- Ngươi cũng cảm thấy buồn bực?

Dương Phàm lại lộ dị sắc. đi vào trong kho.

Kho hàng không giống như biểu hiện bên ngoài, không gian bên trong rất lớn. Ngay cả vật khổng lồ như Thiên Hành Chu đều có thể chứa.

- Từ khi có chủ nhân về sau ta sẽ cảm thấy buồn. Dĩ vãng ngủ một lần không biết qua bao nhiêu năm.

Con chó nhỏ mê man nói.

Dương Phàm hơi có ý cười, không nghĩ tới con chó nhỏ làm khí linh của Tiên Hồng Giới còn có một mặt như vậy. Chân đạp trên đất màu xanh, vô hạn sinh cơ rót vào cơ thể chảy khắp tứ chi bách hải, mát lạnh sảng khoái, thậm chí có thể tẩy rữa linh hồn.

Dương Phàm trầm tư một lát thầm nghĩ:

- Chỉ cần ta đem một nữa tâm thần ở lại trong Tiên Hồng Không Gian, ngay cả thân thể bị hủy trong nháy mắt cũng có thể giữ được một mạng.

Tuy nhiên, cũng cần phải chú ý kỹ xảo. Nếu phản ứng chậm, tâm thần còn không chìm vào trong Tiên Hồng Giới hoặc Tiên Hồng Không Gian, thân thể vừa hủy, tu sĩ bậc thấp không có cơ hội sống sót

Nghĩ đến đây, Dương Phàm đã sinh ra một kế. Hai tháng sau quyết chiến cùng Vô Song, nếu người này ra tay không lưu tình như vậy cũng chỉ có thể thông qua biện pháp này giữ mạng. Đương nhiên, đây cũng là kế sách mà trong tình huống vạn bất đắc dĩ mới có thể làm.

Nếu trong hai tháng này có đột phá to lớn, trong lòng Dương Phàm cũng có sức liều mạng. Cùng lắm thì lấy ra sát thủ giản u Minh Ma Diễm. Đồng thời, ngày mai chính là ngày Vô Song chiến đấu cùng Hồ Phi. Dương Phàm muốn hiểu biết thực lực đối thủ tự nhiên phải đi quan sát.

Ngày hôm sau, mặt trời vừa mới nhú, sáng sớm Tiên Hồng Y Quán đã có không ít khách tới. Sinh ý tốt hơn y quán khác ở kinh đô rất nhiều. Loại tình huống này, cũng ý nghĩa linh thạch cuồn cuộn không ngừng. Theo lý thuyết Dương Phàm hẳn nên vui mừng rất lớn mới đúng, thậm chí là còn ngầm vui mừng. Tuy nhiên, giờ phút này hắn không có loại tâm tình đó. Bất kể là chuyện gì, tháng sau chiến đấu với Vô Song hay là gặp gỡ Vân Vũ Tịch hoặc là chuyện Cửu u Bí Cảnh sau đó đều cần hắn tính toán cùng chuẩn bị.

Ngược lại, sinh ý y quán thịnh vượng, đại bộ phận đều có người dưới tay đi vận hành, thao tác. Hắn gần như không cần tiêu phí bao nhiêu tâm tư.

Giờ này ở kinh đô thanh danh cùng uy tín của Tiên Hồng Y Quán nghiễm nhiên vượt qua tam đại y quán: Lam Nguyệt, Nhân Hòa, Thiên Vân, đuổi tới gần Thiên Ân Dược Các thần bí nhất kia.

Nếu không phải vì chuyện riêng cấp bách. Dương Phàm có lẽ đã bớt chút thời gian đi Thiên Ân Dược Các một chuyến, tới kiến thức y quán nghe đồn thực lực mạnh nhất Tu Tiên Giới kinh đô. Dương Phàm cùng Hồ Phi ở tầng bốn y quán chờ một lúc, Yến Vương Vũ Văn Liệt mặc áo bào liền thân đi tới.

- Khiến hai vị chờ lâu.

Vũ Văn Liệt cười với hai người, giọng điệu không có chút khí thế gì của kẻ bề trên, hết sức khách khí. Tới cấp bậc bọn họ quyền thế tiền tài thế tục chỉ như cặn bã. Đồng thời, Vũ Văn Liệt cũng không phải võ giả bình thường. Hắn giống Vô Song hẳn là "võ tu" được ghi lại trong sách cổ.

- Thời gian cũng gần tới.

Dương Phàm khẽ gật đầu.

- Hồ Phi, Hôm nay ngươi yên tâm đánh một trận với Vô Song. Ta cùng Yến Vương thay ngươi quan sát cuộc chiến.

Hồ Phi sớm được thông báo từ Dương Phàm, giờ phút nàv thần sắc trang nghiêm, rất nghiêm túc nói:

- Các... các ngươi quan sát cũng được... Nhưng không nên muốn nhúng tay vào chiến đấu giữa chúng ta.

Dương Phàm nghe lời ấy, trong lòng có chút cảm thụ khác thường. Đây có lẽ chính là tôn nghiêm của cường giả. Bất kể là Hồ Phi hay là Vô Song. Bọn họ đều có một trái tim cường giả bất khuất không từ bỏ. Cho dù biết rõ không hề có phần thắng, cũng sẽ không cho người khác can thiệp. Có lẻ có người nói bọn họ ngốc nhưng nếu không có tâm tính cùng ý chí như vậy, bọn họ cũng khó có được thành tựu hiện tại. Lần lượt đột phá trong chiến đấu với địch nhân mạnh hơn mình thậm chí là siêu việt.

- Được. ta đáp ứng ngươi!

Dương Phàm nhìn hắn một cái thật sâu. Bất kể là Hồ Phi hay là Vô Song đều là đối thủ đáng kính nể. Nhớ ngày trước ở Nam Lĩnh Dương gia lúc được tôn là đệ nhất thiên tài, Dương Phàm cũng có loại tâm lý như vậy. Chỉ là không rõ ràng như bọn họ mà thôi.

"Đến lúc nào ta mới có thể trở lại chính mình lúc trước."

Dương Phàm thầm nhủ trong lòng. Chỉ có lúc hóa thân thành Thạch Thiên Hàn hắn mới có thể biểu lộ không chút che giấu chính mình, ở dưới một tấm mặt nạ giả hiền lành hắn có một trái tim càng khuynh hướng ác ma.

- Ha ha ha. Bổn vương hiểu tâm tình ngươi.

Yến Vương tán thưởng nhìn Hồ Phi một cái trên mặt lộ ra vài phần hồi ức:

- Cũng giống hệt ta thời trẻ khi đó ta tiến triển về mặt võ đạo một ngày ngàn dặm, tốc độ nhanh vô cùng. Đáng tiếc sau khi ta có con, có sự nghiệp, lại mất đi tâm tính như vậy.

Dương Phàm nghe lời nói ấy, trong mắt hiện lên một tia hiểu ra như có suy nghĩ liếc nhìn Yến Vương một cái.

Yến Vương thời trẻ đồng dạng có được loại huyết tính và tôn nghiêm bất khuất không từ bỏ, dũng mãnh đi lên. Không sợ trời không sợ đất có gan khiêu chiến từng đối thủ mạnh hơn mình cho nên tu vi tiến triển cực nhanh. Nhưng là, khi hắn có được sự nghiệp cùng gia đình, trong lòng có lo lắng mất đi "tín niệm" trước kia vì thế mất đi tiến độ tu vi khi tuổi trẻ.

Mang theo cảm tính khó nói rõ, Dương Phàm cùng Vù Văn Liệt đi theo Hồ Phi rời khỏi Tiên Hồng Y Quán đi về phía một nơi nào đó vùng ngoại ô kinh đô. Ba người đi vừa nhanh vừa ổn, không cần thuê xe ngựa chỉ mất khoảng nén nhang liền rời khỏi kinh đô. Trong lúc này, Dương Phàm cảm nhận được trên người Hồ Phi chậm rãi ngưng tụ chiến ý cùng ý chí.

Sau khi rời khỏi kinh đô, cỗ ý chí cùng chiến ý kia lại đạt tới một trình độ không thể tưởng tượng. Mỗi khi bước một bước tín niệm của hắn đều gia tăng thêm một phần, tính khí thần trong lúc này mơ hồ siêu việt trạng thái bình thường, ngay cả tốc độ vận chuyển pháp lực trong cơ thể cũng đột phá cực hạn ngày thường.

Đột phá, hắn đang đột phá!

Tại đối mặt với áp lực trước mặt không thể kháng cự, tinh khí thần cùng ý chí chiến đấu của hắn kích phát hết mọi tiềm lực trong cơ thể đến mức tận cùng. Dương Phàm chấn động tâm thần, trong lòng tràn ngập một cỗ nhiệt huyết. Yến Vương cũng đồng dạng mang một loại cảm tình như vậy. Trái tim trong cơ thể tại khoảnh khắc nàv dường như khôi phục điên cuồng thời tuổi trẻ

Cách thật xa sinh linh phụ cận đều có thể cảm nhận được một cỗ chiến ý điên cuồng áp lực.

- Người kia thật đáng sợ.

Phàm nhân phụ cận chỉ là nhìn cái đầu tiên vào Hồ Phi, cảm thấy tâm thần run lên, thậm chí có người còn bị dọa trực tiếp * đái giàn giụa mềm nhũn ngã ra đất. Đây là loại chiến ý cường đại cỡ nào, chỉ bằng khí thế trên người có thể dọa người đến mức hồn vía lên mây. Tu sĩ bình thường mà thấy chỉ sợ ngay cả dũng khí giao tiếp cũng không có.

Dương Phàm cùng Yến Vương đứng ở phía sau Hồ Phi mắt thấy chiến ý của hắn từng bước kéo lên trầm mặc không nói. Thậm chí trong mắt còn có thêm một ít chờ mong cùng hưng phấn.

Hồ Phi giờ này khắc này nghiễm nhiên đạt tới khoảnh khắc cường thịch nhất trong lịch sử của hắn lấy chiến ý như thế cùng thần thông phi phàm cho dù là chiến đấu với tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cũng có sức liều một trận.

Sau khi ba người rời khỏi kinh đô thế lực khắp nơi đều có người tra tới.

- Yến Vương, Dương thần y, Hồ Phi thần bí rời khỏi kinh đô. Từng tin tức truyền đến cao tầng các thế lực lớn nhỏ ở kinh đô.

Bất kể là Yến Vương hay là Dương Phàm giờ phút này, ở đất kinh đô đều không phải là hạng tầm thường. Một người là một trong những người phát ngôn của gia tộc Vũ Văn ở thế tục giới, lực ảnh hưởng của thế tục rất lớn. Một người là đệ nhất thần y mơ hồ vượt qua ba đại thần y ở kinh đô, nắm giữ năng lực khởi tử hồi sinh. Động tác khác thường của hai đại nhân vật này khiến các thế lực chú ý.

- Xem ra là muốn đi chiến đấu.

Người âm thầm quan sát đoán.

Dương Phàm cùng Vũ Vãn Liệt cũng không phải người tầm thường. Bọn họ cũng cảm giác đến sự tồn tại của những mật thám này nhưng lại mặc kệ. Lại đi được một lát. Dương Phàm khẽ "a" một tiếng:

- Bên kia không phải là Hàn Viễn Sơn, nơi danh thắng ở kinh đô sao? Bên trên đó có cổ tháp ngàn năm, Thanh Viễn Tự.

Đồng thời. nơi này cùng là nơi Dương Phàm hẹn gặp Vân Vũ Tịch.

- Lần trước chiến đấu ở ngay gần đây!

Hồ Phi nói:

- Hắn... hắn nói ở đây yên tĩnh.

Dương Phàm cùng Yến Vương nhìn nhau, mặt đều lộ vẻ khác thường. Nơi này là đất lành cửa phật, chiến đấu ở gần đây? Vô Song kia thật đúng là biết chọn chỗ!

Tới một nơi hoang vu vắng vẻ, bước chân Hồ Phi nhanh hơn khi thì bay nhảy như đi ở nơi núi hoang. Dương Phàm cùng Vũ Văn Liệt cũng không phải người bình thường, dễ dàng có thể đuổi kịp. Không được bao lâu, ba người đi tới một nơi không người cách xa Hàn Viễn Sơn.

- Đến... đến rồi!

Hồ Phi đột nhiên dừng lại.

Ánh mắt Dương Phàm đảo qua bốn phía phát hiện nơi này là vùng ven của Hàn Viễn Sơn, cách Thanh Viễn Tự một khoảng cách rất lớn. Trừ khi là tu sĩ bậc cao chiến đấu, nếu không không có khả năng lớn khiến cho đám phật tu kia chú ý.

- Vô Song chưa tới?

Yến Vương nhìn quanh bốn phương. Dương Phàm triển khai thần thức, đảo qua phạm vi hai dặm, không phát hiện được một bóng người. Vô Song này có phải có chút quá kiêu ngạo?

Tuy nhiên, chiến ý trên người Hồ Phi giờ khắc nàv lại đột nhiên tăng mạnh, mãnh liệt như gió bão thẳng lên tận trời. Chiến ý kia không ngờ xông thẳng lên tầng mây trên trời. Rồi đột nhiên, khí tức lưu chuyển toàn thân Hồ Phi biến đổi, cảm giác cường thịnh hơn trước vài phần.

Người này không ngờ đột phá!

Giờ khắc này, hắn trực tiếp từ Ngưng Thần hậu kỳ tăng lên đến Đại Viên Mãn, còn vượt qua Dương Phàm một chút. Dương Phàm lộ vẻ kinh ngạc. Đối mặt với áp lực càng lớn. tiềm lực được bức ra từ cơ thể Hồ Phi lại càng lớn.

Chẳng lẽ...

Dương Phàm ngẩng đầu nhìn lên trời cao, ở trong tầng mây kia có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ, áo trắng như tuyết, lưng đeo bảo kiếm kiêu ngạo cô độc không ai sánh bằng. Người kia không ngờ lăng không lơ lửng ở tầng mây giống như không có sức nặng. Gió mạnh trên bầu trời chỉ nhẹ nhàng phất phơ tay áo hắn. Nguyên lai không ngờ hắn ở trên bầu trời, khó trách chiến ý của Hồ Phi lại xông thẳng lên trời.

- Đây là chiến đấu giữa ta và hắn. Vì sao lại có người ngoài?

Vô Song đưa mắt nhìn Dương Phàm cùng Vũ Văn Liệt thản nhiên nói. Trong giọng nói không nghe ra được bất kỳ một tia dao động cảm tình.

- Đương nhiên là muốn trước tiên hiểu biết thực lực đối thủ cũng xúc tiến tu vi của mình tinh tiến. Chẳng lẽ Vô Song ngươi sợ?

Dương Phàm giọng khích tướng nói.

- Các ngươi lùi ra ngoài một dặm.

Vô Song bình tĩnh nói, không nhiều lời nhìn như trúng phép khích tướng của Dương Phàm, nhưng thực chất hắn căn bản không để điều này trong lòng. Dương Phàm cùng Yến Vương nghe vậy, đều lui ra sau một dặm. Mục đích của bọn họ rất đơn giản chỉ là quan sát cuộc chiến. Chứng kiến trận chiến không giống bình thường này. Trên thực tế trừ hai người này ra xa xa còn có nhiều người nhìn trộm khác.

Vô Song toàn thân áo trắng, nhẹ nhàng từ trên tầng mây hạ xuống, giống như một cái lông chim không có bao nhiêu sức nặng. Vài hô hấp hai chân hắn chạm đất cách Hồ Phi vài trượng.

- Ngươi không có làm ta thất vọng.

Vô Song như tán thưởng nói:

- Chỉ mong đây không phải là một trận chiến cuối cùng giữa ta và ngươi. Xuất ra toàn bộ thực lực của ngươi. Vô Song ta sẽ không hạ thủ lưu tình.

- Được.

Hồ Phi chỉ nói một chữ khí thế trên người bỗng ngưng lại, một khu vực trước người, không khí dường như ngưng trệ áp lực cực kỳ.

- Roẹt~

Một mãnh hồ quang màu tím theo hai tay hắn đột nhiên vung lên, vài đạo hồng quang xẹt qua trong chớp mắt đánh trúng thân thể Vô Song. Tốc độ đó quả thật làm người ta sợ hãi vô cùng. Nháy mắt đánh trúng Vô Song, gần như không hề có sức phản kháng. Đây là lôi điện lực đơn thuần, dùng tốc độ chiến thắng.

Dương Phàm cùng Yến Vương đứng xa xem cuộc chiến trầm trồ khen ngợi một hồi.

Phốc-

Thân thể Vô Song bị đánh trúng, sau đó bỗng dưng biến mất. Chẳng lẽ là bị tiêu diệt?

Dương Phàm đột nhiên tỉnh ngộ. Đó chỉ là một hư ảnh bị đánh trúng. Vô Song trong khoảnh khắc lôi điện đánh tới tránh thoát. Lúc này mới tạo thành một loại giả tượng về thị giác.

- Không tồi. Tốc độ ra tay của ngươi đã có tiến bộ hơn lúc trước rất nhiều.

Giọng nói Vô Song xuất hiện tại phía sau Hồ Phi như cười như không nói. Lời còn chưa dứt chỉ nghe "Tắc" một tiếng. Hồ Phi nhấc chân đạp xuống đất một đạo điện xà kéo dài trên mặt đất mạnh mẽ phá vỡ một vết rách trong khoảnh khắc lan tràn tới dưới chân Vô Song. Một chiêu này gần như là tại Vô Song vừa mới chạm đất liền lập tức đánh úp tới có thể nói là xuất kỳ bất ý. Thiên phú chiền đấu của Hồ Phi đáng sợ vô cùng có được một loại trực giác cùng bản năng không thể tưởng tượng.

Vô Song muốn tránh cũng không được mặt lộ vẻ ngưng trọng, hai chân vận lực. Một cỗ sóng gợn màu xanh linh hoạt sắc bén từ dưới chân hắn tràn ra va chạm cùng một chỗ với điện xà kia.

Phốc~

Xuy!

Trên người Hồ Phi vang lên tiếng "bùm bùm", như tia chớp xông đến gần Vô Song điên cuồng đánh ra mấy chưởng.

- Đùng, Đùng

Tốc độ mỗi một chưởng đều nhanh như tia chớp tốc độ công kích cự ly gần so với tốc độ phóng linh khí của tu sĩ bậc thấp phải nhanh hơn mười lần. Tăng tốc độ cự ly ngắn cực nhanh cũng là ưu thế chiến đấu gần người. Tu sĩ sở trường khống chế cự ly xa nếu bị tu sĩ am hiểu đánh cận chiến tới gần vậy hậu quả không thể tưởng tượng. Thậm chí có vài phần tỷ lệ vượt cấp giết địch.

Tuy nhiên, Vô Song đồng dạng am hiểu chiến đấu gần người, thân thể hoàn mỹ của hắn chính là một loại thuyết minh.

Ầm, Ầm, Ầm

Quyền chưởng hai người giao nhau sinh ra tiếng vang như sấm rền. Khiến cho màng tai người ta bị chấn động rách tả tơi tâm thần chấn động. Chỉ trong giây lát sinh linh trong phạm vi vài dặm xung quanh cảm thấy huyết khí bốc lên, một số động vật nhỏ trực tiếp bị chấn động chết tại chỗ. Cũng may, Dương Phàm cùng Vũ Văn Liệt cũng không phải hạng thường, thi triển phòng ngự bị ảnh hưởng rất nhỏ. Đồng thời khi đối chiếu, thân hình hai người ở gần đó hốt ẩn hốt hiện ngẫu nhiên còn lăng không lên trời, ở trên không quyền cước đều xuất ra. Chính vào lúc này, Hồ Phi cắn răng, một quyền gắt gao nắm chặt, không khí run lên, một quyền đó ầm ầm đánh ra. Một mãnh lôi hỏa màu đỏ nhạt đánh ra hóa thành hai con cự mãng, bầu trời tràn ngập lửa nóng dường như muốn nổ tung.

- Tới hay lắm!

Ánh mắt Vô Song ngưng tụ, trong mắt hiện lên một tia tinh quang. Hai lần chiến đấu trước, hắn đều từng chịu thiệt trước lôi hỏa lực của Hồ Phi. Lúc này, Vô Song không nhanh không chậm hai tay nhìn như thong thả khẽ vung nhẹ trước người. Một cỗ khí tức ôn hòa nhộn nhạo ở phía trước, hình thành một lốc xoáy thần bí nhìn không thấy.

- Ong-

Khi cỗ lôi hỏa lực tràn ngập khí tức đáng sợ tới gần, không khí rung động, giẫy dụa giây lát bị nuốt sạch.

- Đây là...

Dương Phàm gần như kinh hô thốt lên. Khoảnh khắc Vô Song ra tay, hắn dường như có một loại cảm giác quen thuộc. Chiêu thức kia dường nhu ẩn chứa vài phần ý cảnh của "Tiên Hồng Quyết".

Chẳng lẽ là...

Dương Phàm đột nhiên nghĩ tới tấm bảng hiệu của Tiên Hồng Y Quán. Vô Song đương nhiên tu luyện "Tiên Hồng Quyết", bởi vì công pháp nghịch thiên này là duy nhất, chỉ cho một người tu luyện. Vô Song chỉ là tham khảo ý cảnh của nó.

- Thình thịch!

Hai tay Vô Song nhẹ nhàng vung lên. Hồ Phi bị một cỗ lực lượng vô hình bắn ra ngoài, đồng thời một cỗ khí tức bạo liệt xông vào cơ thể hắn.

Phốc-

Thân hình Hồ Phi lảo đảo, miễn cưỡng ổn định lại, miệng phun ra một búng máu. Dương Phàm ngơ ngác đứng ở tại chỗ, trong đầu bắt đầu chiếu lại quát trình Vô Song dùng phương thức thần bí hóa giải một kích cuồng bạo của Hồ Phi. Không chỉ là hóa giải, Vô Song còn dẫn cỗ lực lượng kia quay ngược trở lại lập tức khiến Hồ Phi bị thương. Từ khi giao thủ tới nay, Dương Phàm phát hiện Vô Song cũng không hề dùng lực lượng siêu việt Hồ Phi, thậm chí lực lượng hắn sử dụng còn yếu nhược hơn Hồ Phi nửa bậc. Nhưng với thân thể hoàn mỹ của hắn lại có thể phát huy ra uy năng đè ép Hồ Phi.

Nguyên lai ý cảnh của "Tiên Hồng Quvết" không ngờ có thể phát ra uy năng như vậy.

Trong đầu Dương Phàm đủ loại phép quyết của "Tiên Hồng Quyết" xoay quanh, vô hình trung đối với ý cảnh công pháp có thêm lĩnh ngộ một tầng sâu hơn. Đích xác, ngộ tính của Vô Song không người địch nổi. Chỉ thông qua một tấm bảng hiệu lại có thể lĩnh ngộ nhiều như vậy. Đương nhiên, Dương Phàm cũng không chịu thiệt. Theo Vô Song vận dụng thực tế, Dương Phàm lý giải "Tiên Hồng Quyết" cũng sâu sắc thêm vài phần. Trong lúc nhất thời đám sương sinh mệnh lưu chuyển trong cơ thể lại ngưng thật vài lần, tứ chi bách hải đột nhiên truyền đến một cơn sãng khoái. Mơ hồ, Dương Phàm phát hiện mình chạm tới bậc thang Ngưng Thần Đại Viên Mãn. Nếu có thể tiến giai Ngưng Thần Đại Viên Mãn như vậy hai tháng tiếp theo hắn phải lo lắng khẳng định là Trúc Cơ. Đến lúc đó giao thủ với Vô Song cũng sẽ có thêm một hai phần thắng.

- Ha ha. Vừa rồi đều là ngươi ra tay hiện tại nên đến phiên ta.

Vô Song cười nhàn nhạt thân hình nhẹ nhàng bay lên đến trên đỉnh đầu Hồ Phi.

Hô-

Một chưởng, chậm rãi vỗ xuống. Dương Phàm nhìn một chưởng kia có một loại ảo giác thời không hỗn loạn. Mặc dù nhìn như thong thả nhưng Hồ Phi lại có một loại ảo giác muốn tránh không được, không thể chống lại. Hắn sẽ không từ bỏ cũng không khuất phục. Chiến ý đến từ trong xương cốt khiến đôi mắt hắn tràn ngập một tầng tơ máu.

- Ngao... ngao-—

Hồ Phi gầm lên một tiếng, thân hình "Vù" một cái nhảy dựng lên giống như một con linh thú hung hăng vỗ tới thiên linh cái của Vô Song.

Ầm~

Khóe miệng Vô Song hiện lên một tia trào phúng, cứ vậy nhẹ nhàng vỗ một cái. Một cỗ lực lượng khổng lồ như núi bạo phát ra đánh bay Hồ Phi.

Vèo-

Hồ Phi bay ra mấy chục trượng, hung hăng đụng vào một sườn núi.

Ầm Ầm~~

Lập tức một góc nhỏ sườn núi văng tung tóe khóe miệng Hồ Phi tràn ra một tia máu. Nhưng chiến ý trong mắt hắn càng tăng trên mặt lại thêm vài tia điên cuồng.

- Ngao... ngao—

Hồ Phi hóa thành một mảnh tàn ảnh trong chớp mắt từ trên sườn núi biến mất khoảnh khắc tới trước người Vô Song.

- Tốc độ thật nhanh.

Dương Phàm kinh hô. Tình hình hiện tại của Hồ Phi hoàn toàn không thể tính theo lẽ thường, tuyệt đối có thể lực áp tu sĩ Trúc Cơ KỲ bình thường. Nếu là chỉ nói riêng tốc độ đường thẳng, cho dù so với Ngân Bài Sát Thủ lúc trước còn khủng bố hơn. Trong thời gian ngắn bộc phát tốc độ và lực lượng đáng sợ tới cực điểm. Hoàn toàn có thể đánh bại một tu sĩ Ngưng Thần hậu kỳ.

Đôi mắt Yến Vương cũng lộ ra vài tia sợ hãi. Nếu chính mình đối mặt một chưởng như vậy, ít nhất sẽ rơi vào kết cục trọng thương.

Ầm~

Vô Song không nhanh không chậm đánh ra một quyền, giao kích cùng Hồ Phi.

Vèo~

Hồ Phi lại bị đánh bay ra va vào trên một ngọn núi. Lúc này, Dương Phàm cảm giác lực lượng của Vô Song đã tăng lên một trình độ đáng sợ, đánh bay Hồ Phi vừa rồi điên cuồng hơn trâu rừng gấp chục lần.

- Ngao ngao ngao

Thân thể Hồ Phi chìm sâu trong núi, cánh tay bị đánh tả tơi cả người là máu vô cùng thê thảm. Nhưng hắn vẫn ngoan cường rít gào như trước, ngưng tụ chiến ý.

- Ngươi thua rồi, Bất kể là lực lượng, tốc độ hay là khống chế lực lượng.

Vô Song hời hợt bâng quơ thản nhiên nói.

- Vù-

Một chuỗi hư ảnh màu trắng từ nơi của hắn kéo đài đến trước mặt của Hồ Phi sau đó lại trở về vị trí cũ. Dương Phàm ngẩn ra lúc hiểu được thì rung động vô cùng. Vô Song trong khoảnh khắc ngắn ngủi xuất hiện ở trước mặt Hồ Phi sau đó tại trở về chỗ cũ làm cho người ta có cảm giác thật giống như giữa hai người này có thêm một chuỗi hư ảnh liên tiếp.

- Không.

Hồ Phi rống điên cuồng một tiếng, trong cơ thể phát ra một cỗ khí tức cấm ky.

Dương Phàm chấn động tâm thần. Hắn đã sớm phát hiện trong cơ thể Hồ Phi có một cỗ lực lượng cấm kỵ. Lúc trước ở Quỷ Thi Sơn ngay cả Quỷ đạo mập đều kiêng kị vô cùng.

Ngao--

Hai mắt Hồ Phi tràn ngập tơ máu hai tay mở ra tạo thành vòng cung trước mặt, thân thể nửa khom nửa ngồi xổm, ngửa mặt lên trời thét dài. Bộ dạng nhe răng nhếch miệng, quái dị cực kỳ,

Trong phút chốc phong vân kịch biến thiên địa linh khí vọt tới như thủy triều. Từng tia lôi điện tập kết trong tầng mây. Một cỗ khi tức khiến chúng sinh run sợ phủ xuống thế gian này.

Bạn đang đọc Tiên Hồng Lộ của Khoái Xan Điếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 224

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.