Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cạnh tranh phù bút

Phiên bản Dịch · 2454 chữ

- Tử Thanh Hào Mao Bút!

Lão nhân lam lũ cùng thiếu niên thanh tú vô cùng kinh ngạc. trong lòng chấn động ánh mắt nhìn phù bút lộ ra vẻ kinh diễm, thần sắc si mê.

ở tu tiên giới có rất nhiều vật phẩm quý báu. không chỉ bao gồm Pháp Bảo, phù triện, thiên tài địa bảo... Trong đó. phù bút cũng là một loại đạo cụ phép thuật, tương đương với lô đinh, đan lô của luyện đan sư.

Phù bút tốt một chút giá trị sẽ không thấp hơn Linh Khí, Pháp Bảo. Có thể tăng lên rất nhiều xác xuất chế phù thành công, đối với luyện phù sư càng có lực hấp dẫn chí mạng.

Tử Thanh Hào Mao Bút ở trong tu tiên giới cũng tính là một loại phù bút tương đối quý hiếm đặt ở trong mắt luyện phù sư cấp thấp đúng là vật trân phẩm mơ mộng cầu mong.

Vù!

Dương Phàm mỉm cười, phù bút trong tay biến mất như ma thuật, làm cho hai ông cháu ngẩn ra, trong ánh mắt toát ra vài phần tiếc nuối chưa thõa mãn.

Thiếu niên thanh tú này định lực còn thiếu, thần tình còn có chút ngây ngốc. không phản ứng lại được, nhìn thấy Dương Phàm thu hồi phù bút đành phải nuốt một ngụm nước miếng.

- Khụ khụ!

Lão nhân lam lũ ho khẽ, nhỏ giọng nói:

- VỊ công tử này, lẽ nào ngài cũng là luyện phù sư?

- Không phải, Ta chỉ thông thạo y thuật cùng luyện đan nhưng trên mặt luyện phù lại dốt đặc cán mai!

Dương Phàm lắc đầu. Điểm này hắn thật không nói dối, hắn xác thật không biết luyện phù.

- Vậy phù bút của ngài?

Ánh mắt lão nhân lam lũ liền sáng lên, thiếu niên thanh tú cũng ngừng phù bút trong tay, hai ông cháu vẻ mặt khẩn trương nhìn Dương Phàm.

- Ngẫu nhiên có được cũng không có tác dụng gì.

Dương Phàm cười hì hì nói.

Cái gọi là ngẫu nhiên có được đương nhiên không phải đơn giản như vậy. Lúc Dương Phàm hóa thân ma đạo Thạch Thiên Hàn, diệt sát không ít tu sĩ. Trước tiên là ở Dương Gia Bảo còn có một lần trên Thiên Hành Chu. trong đó còn không thiếu hàng ngũ Ngưng Thần Kỳ.

Mỗi lần chém giết địch nhân xong, Dương Phàm đương nhiên sẽ không quên thu thập chiến lợi phẩm.

về phần Tử Thanh Hào Mao Bút này từ đâu tới chính Dương Phàm cũng không nhớ rõ, hắn không có hứng thú luyện phù nếu như không phải vừa lúc gặp hai ông cháu này, cũng không biết sẽ bỏ quên nó ở góc nào nữa.

Lão nhân lam lũ nghe lời này, liếc nhìn Dương Phàm có chút suy nghĩ, quay lại đoàn người đang ồn ào nói:

- Các vị hương thân phụ lão, hôm nay dọn quán! Ngày khác trở lại!

Dứt lời, lão nói với thiếu niên thanh tú:

- Vân nhi. dọn quán đi!

- Vâng, gia gia.

Thiếu niên thanh tú hưng phấn thu bút, dạ một tiếng, lập tức bắt đầu thu dọn quầy hàng.

- VỊ công tử này, chúng ta đổi nơi khác nói chuyện.

Lão nhân lam lũ cười nói.

Một lát sau. Dương Phàm theo hai ông cháu này đi ngang dọc đường tắt kinh đô, quẹo trái quẹo phải, ba người tới một rừng trúc hẻo lánh.

Dương Phàm liếc rừng trúc này, đã phát hiện nó là một ảo trận.

- Mời công tử. đây là nơi người tu tiên kinh đô tụ hội, cung cấp linh thạch cùng trao đổi đạo cụ. Chủ nhân nơi đây không phải bình thường, có thể đảm bảo giao dịch.

Lão nhân lam lũ cười giới thiệu. Dọc theo đường đi, thông qua nói chuyện hắn biết Dương Phàm là người tu tiên mới đến kinh đô.

- Trịnh lão vẫn thường tới nơi này!"?

Dương Phàm hiếu kỳ hỏi.

Trên đường nói chuyện, hắn cũng thăm dò qua loa tình huống hai ông cháu này.

Lão nhân lam lũ họ Trịnh, tu sĩ đồng bối xưng là Trịnh lão. hoặc là Trịnh Lão Tiên; cháu gọi là Trịnh Vân Phi là một tân thủ tu tiên Luyện Khí sơ kỳ, mới nhập đạo bốn năm năm trên phương diện vẽ phù có tạo nghệ không thấp.

- Ha ha! Ta là khách quen của Thúy Vi Cư này.

Trịnh Lão Tiên cười nói dẫn đầu đi vào rừng trúc, bóng người đột nhiên trở nên mờ ảo sau đó hoàn toàn biến mất.

Dương Phàm cười với Trinh Vân Phi cùng đi vào rừng trúc này, cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên biến đổi, rừng trúc liền biến thành lầu các cổ xưa tao nhã. Bên trong ngồi đủ các loại nhân sĩ đang cười nói trò chuyện: có lão đạo sĩ, có lão hòa thượng, có thư sinh văn nhã, cũng có lão nương quá tuổi cùng thiếu nữ thanh xuân.

Trịnh Lão Tiên đi vào, lập tức có tu sĩ chào hỏi lão.

- Ha ha! Ta nói Trịnh lão, hôm nay không phải lão cùng đứa cháu đi bán phù trên đường hay sao, làm sao lại quay về nhanh như vậy?

Một lão nhân mặt đen ngồi ở góc quán trà cười nói, giọng nói kéo dài.

- Hừ! Hắc lão quỷ, ta vừa mới đi vào, miệng quạ đen của lão liền bắt đầu om sòm rồi. Sắc mặt Trịnh Lão Tiên hơi trầm xuống, trả về một câu liền không để ý tới lão già mặt đen kia, cười nói với Dương Phàm:

- Dương đạo hữu, chúng ta ngồi bên này.

Ba người ngồi ở bàn trà phía trước, nhanh chóng có thiếu nữ thanh lệ bưng trà bánh lên.

Ánh mắt Dương Phàm đảo qua các tu sĩ trong Thúy Vi Cư, đa phần là hàng ngũ Luyện Khí, cũng có rất ít tu sĩ Ngưng Thần Kỳ.

- Xin hỏi Dương đạo hữu, Tử Thanh Hào Mao Bút trong tay ngài có muốn giao dịch không?

Trịnh Lão Tiên nhanh chóng đi vào chính đề dường như có chút gấp gáp. Lão biết rõ Dương Phàm tìm mình cũng có ý đồ, nếu không cũng sẽ không đưa ra trân phẩm như vậy trước mặt hai người.

- Dù sao Dương mỗ cũng không phải luyện phù sư, giữ lại Tử Thanh Hào Mao Bút này cũng không hề có tác dụng, dù là giao dịch tiện nghi cho Trịnh lão cũng không sao, một trăm linh thạch.

Dương Phàm hời hợt nói.

- Một trăm linh thạch. Ngài thật sự chịu bán ra?

Trịnh Lão Tiên không tin sự tình lại thuận lợi đơn giản như thế.

Một trăm linh thạch, thật sự quá tiện nghi rồi!

Phù bút trân quý như Tử Thanh Hào Mao Bút nếu gặp phải đối tượng giao dịch có thân phận luyện phù sư, tu sĩ bình thường sẽ hung hăng vơ vét một phen. Dù là chào giá một hai trăm linh thạch, cũng sẽ có luyện phù sư nhịn đau nhỏ máu mua lại.

Dương Phàm thở nhẹ một hơi, chậm rãi nói:

- Dương mỗ vừa tới kinh đô long hổ này, nhân sinh không quen. chính là cần người chiếu cố một chút.

Vừa nghe lời này, Trịnh Lão Tiên nhướng mày, hỏi:

- Ý của ngài là...

- Dương mỗ là một dược sư, vừa tới kinh đô, cần dự tính tìm một chỗ để ngày sau mình có chỗ đặt chân ở tu tiên giới.

Dương Phàm không nhanh không chậm nói.

- Ngài là dược sư?

Trịnh Lão Tiên vẻ mặt dị sắc, trầm ngâm nói:

- Dược sư tốt, ở kinh đô này, bất luận là giới thế tục hay tu tiên giới. đều vô cùng khan hiếm, được các thế lực lớn lôi kéo, địa vị cao cả.

- Nếu như Dương đạo hữu thật có tạo nghệ phương diện ỵ thuật, việc này rất dễ dàng. Còn nếu như không...

Trịnh Lão Tiên nói đến đây. dừng một lúc, quan sát trên dưới Dương Phàm vài lần. hàm ý đã rất rõ ràng.

Đạo y thuật, phương diện tài nghệ, còn phải nói lịch duyệt cùng kinh nghiệm.

Trịnh Lão Tiên hiển nhiên có chút hoài nghi Dương Phàm, trẻ tuổi như vậy, y thuật sẽ tốt tới mức nào?

Dương Phàm cũng không cảm thấy bất ngờ, cách nghĩ của Trịnh Lão Tiên cơ bản đại biểu phương thức suy nghĩ của đa số người.

"Dược sư?"

Thiếu niên thanh tú ngồi bên cạnh ánh mắt trong suốt cũng lộ ra một tia nghi vấn.

- Điểm này Trịnh Lão Tiên có thể yên tâm trên đạo y thuật. Dương mỗ tự hỏi trong đồng cấp sẽ không kém bất kỳ người nào.

Dương Phàm khí định thần nhàn nói, trong lời nói lộ khí chất làm người ta tin phục.

- Được, nếu đạo hữu tự tin như thế, xem ra có chút thực học.

Trong mắt Trịnh Lão Tiên chợt lóe tinh quang, cái nhìn với Dương Phàm cũng có đổi mới.

Lập tức, Trịnh Lão Tiên bắt đầu suy xét. Trịnh Vân Phi bên cạnh đã có vẻ gấp gáp.

- Trịnh lão suy xét thế nào?

Một lúc sau, Dương Phàm cười, từ trong túi trữ vật lấy ra Tử Thanh Hào Mao Bút: cán bút màu đen, đường viền màu vàng, lông tơ màu xanh tím. mơ hồ toát ra một cỗ linh khí dao động.

- Tử Thanh Hào Mao Bút!

Mấy tu sĩ xung quanh kinh hô một tiếng, mọi người trong quán trà là người tu tiên, có người không thiếu kiến thức.

Rất nhanh, có vài tu sĩ tiến lên quan sát, có thần sắc kinh diễm, có tham lam... nhìn vào phù bút trong tay Dương Phàm.

- VỊ đạo hữu này, phù bút trong tay ngài bán thế nào? Ta ra một trăm hai mươi linh thạch, có bán hay không?

Trong đó có một lão già áo bào hồng thân hình khô gầy đi tới trước mặt Dương Phàm, nhàn nhạt nói.

- Hứa phù sư?

Trịnh Lão Tiên vừa thấy người này, biến sắc, ánh mắt hai người va chạm. trong không khí như bắn ra một tia lửa, hiển nhiên có chút địch ý.

Dương Phàm liếc mắt nhìn sang, Hứa phù sư theo lời Trịnh Lão Tiên là một vị tu sĩ Luyện khí đại viên mãn, lúc này đang vẻ mặt gấp gáp ham muốn nhìn mình.

- Xin lỗi, phù bút này ta đang chuẩn bị giao dịch với Trinh lão.

Dương Phàm lắc đầu.

Trịnh Lão Tiên vừa nghe lời này, trong lòng mừng rỡ, vẻ mặt đắc ý gật đầu nói:

- Hứa phù sư, theo thứ tự trước sau, Tử Thanh Hào Mao Bút này hôm nay thuộc về ta rồi

Nói xong, lão lập tức lấy trong túi trữ vật ra một đống linh thạch, nói với Dương Phàm:

- Dương dược sư, đây là một trăm hai mươi linh thạch, dựa theo ước định trước đó.

"Một trăm hai mươi linh thạch?

Dương Phàm vừa định nói chợt nghe Hứa phù sư lãnh đạm nói:

- Ta ra một trăm năm mươi linh thạch.

Một trăm năm mươi!

Người xung quanh cả kinh, sắc mặt Trịnh Lão Tiên lập tức biến đổi, lập tức hận nghiến răng Hứa phù sư này.

Lúc này, ngày càng có nhiều tu sĩ đi tới bên này, rất có hứng thú xem kịch vui.

- Một trăm năm mươi. ta cũng có thể lấy ra.

Trịnh Lão Tiên cắn răng một cái, lại bỏ thêm ra ba mươi khối linh thạch.

- Dương dược sư, ngài xem thế nào, một trăm năm mươi, ta cũng có thể lấy ra.

Trịnh Lão Tiên nói với Dương Phàm.

Dương Phàm lại có vẻ ngạc nhiên, vốn mình ra giá là một trăm khối linh thạch, hắn vừa chuẩn bị giải thích.

Hứa phù sư lại lên tiếng:

- Ta ra hai trăm!

Hai trăm linh thạch!

Tu sĩ xung quanh một trận oanh động.

Hai trăm linh thạch, có lẽ là cực hạn của Tử Thanh Hào Mao Bút này rồi, điểm đó Dương Phàm rất rõ ràng.

Nếu như tiếp tục tăng giá, người mua đã được không bằng mất.

- Ngươi... ngươi...

Trịnh Lão Tiên mặt đầy tức giận, nhìn chăm chăm Hứa phù sư:

- Lẽ nào ngươi muốn đối nghịch với lão phu?

Hứa phù sư cười lạnh nói:

- Lời ấy sai rồi, đây là cạnh tranh công bình, linh thạch ai nhiều thì phù bút này thuộc về người đó. Các vị đạo hữu hãy phân xử công bằng đi.

- Đương nhiên là ai ra giá cao, vậy thì thuộc về người đó.

- Không sai, cạnh tranh công bình.

Đa số người ở nơi này đều phụ họa.

Sắc mặt Trịnh Lão Tiên âm tình bất định, tài lực cùng thế lực phía sau lão xa xa không bằng Hứa phù sư, còn đấu tiếp như vậy thì chỉ làm mình thua thảm hại hơn.

- Hai trăm linh thạch, vị tiểu đạo hữu này xem thế nào?

Hứa phù sư thấy Trịnh Lão Tiên im tiếng, vẻ mặt đắc ý, trên mặt càng tươi cười sáng lạn giống như Tử Thanh Hào Mao Bút đã nắm chắc trong tay.

- Chúng ta đi!

Trịnh Lão Tiên vẻ mặt không vui, thu hồi linh thạch trên bàn đứng lên chuẩn bị đi.

- Trịnh lão, xin chờ một lát!

Dương Phàm gọi Trịnh Lão Tiên lại.

- Dương dược sư có gì chỉ bảo?

Trong lòng Trịnh Lão Tiên khẽ động, trong mắt hiện một tia hy vọng.

- Lẽ nào ta là chủ phù bút này, bán cho ai. chủ nhân ta lại không có quyền lên tiếng hay sao?

Khóe miệng Dương Phàm khẽ cong lên.

- Cái này...

Nụ cười trên mặt Hứa phù sư đọng lại.

Tu sĩ xung quanh cũng giật mình, nháo nửa ngày, hai người bọn họ cạnh tranh, căn bản không trải qua chủ nhân phù bút đồng ý.

- Trình lão, dựa theo ước định trước đó, một trăm linh thạch, phù bút này là của ngài.

Dương Phàm nhấn rõ từng chữ, lời không chút gợn sóng nói.

Oa!

Lời vừa nói xong, đương trường lập tức ồ to. Tu sĩ cả Thúy Vi Cư đều bị kinh động.

Bạn đang đọc Tiên Hồng Lộ của Khoái Xan Điếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 247

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.