Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thư của đại ca

Phiên bản Dịch · 1811 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Sở Phong nở nụ cười hết sức tà ác, hắn giơ đoản kiếm lên cao, hững hờ nhả ra mấy chữ:

“Một”

“Bộp”

Vừa dứt lời, đoản kiểm trong tay Sở Phong đột nhiên rơi xuống.

“Ta sai rồi!!!”

“Ta sai rồi, Sở Phong đệ, ta sai rồi, tha cho ta đi, cầu xin đệ… đừng phế bỏ tu vi của ta, đừng…” Sở Thành điên cuồng rống to, trong giọng nói còn mang theo cả tiếng khóc nức nở.

Mà hắn ta vừa nói lời này ra, hành động của Sở Phong cũng bất chợt dừng lại, lúc này hắn cười tủm tỉm quan sát Sở Thành.

Giờ mới phát hiện, Sở Thành đã nhắm hai mắt lại, nước mắt không ngừng tuôn ra, miệng vẫn còn đang cầu xin tha thứ.

Trên mặt hắn ta tràn đầy vẻ sợ hãi, ngay cả thân thể cũng đang run rẩy, thậm chí dưới háng còn ướt sũng nước tiểu, mùi khai tanh từ chỗ đó bốc lên.

Sở Phong cầm đoản kiếm cắm xuống mặt đất, rồi lục lọi ở trên người Sở Thành và Sở Chân lấy được năm cây Linh Dược Hạ phẩm – Địa Linh thảo.

Làm xong những việc này, Sở Phong lại đi tới trước mặt Sở Thành, hắn vỗnhẹ vào mặt Sở Thành, nói:

“Ngươi tự xem lại bộ dạng của mình đi, cuối cùng thì ai mới là phế vật, trong lòng ngươi hẳn là biết rõ chứ?”

“Ha ha…” Nói xong những lời này, Sở Phong cười ha ha, rồi mới đủng đỉnh rời đi.

Mà sau khi Sở Phong rời đi, Sở Thành và Sở Chân cố gắng dìu lđỡ ẫn nhau, lảo đảo biến mất trong màn đêm.

Sau khi bọn họ rời đi không lâu, ở trong bóng tối có một bóng hình xinh đẹp hiện ra, người này chính là Sở Nguyệt.

Chẳng qua trên gương mặt xinh đẹp của Sở Nguyệt, đang tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Sau một lúc lâu, nàng mới thì thào lẩm bẩm: “Sở Phong đệ, đệ rốt cục là người như thế nào, có thực lực ra sao đây.”

Đột nhiên, nàng nhắm hai mắt lại, nhớ lại hồi Sở Phong còn nhỏ.

Cho dù mọi người có trêu chọc thế nào, thì đều không phản kháng lại.

Cho dù bị người khác làm nhục bắt nạt, thì cũng không chống trả.

Trên mặt Sở Phong luôn luôn lộ vẻ tươi cười, làm cho người ta cảm thấy thương cảm, làm cho người ta cảm thấy đau lòng, làm cho người ta muốn bảo vệ Sở Phong.

Cuối cùng Sở Nguyệt mở hai mắt ra, nàng nở một nụ cười rất thoải mái.

“Có lẽ, chúng ta đều sai rồi, sai vì đã xem đệ là một kẻ yếu đuối.”

“Có lẽ, đây mới thật sự là đệ, đệ vốn không cần người khác bảo vệ, bởi vì đệ đủ mạnh mẽ để bảo vệ lại người khác.”

Lúc này, Sở Phong đã về tới phủ đệ của mình, hắn lấy ra ba cây Tiên Linh thảo và năm cây Địa Linh thảo.

Tuy Địa Linh thảo là Linh Dược Hạ phẩm, nhưng cũng là thứ quý để tu võ, Sở Phong nghĩ khi cướp đoạt chúng, cũng đủ khiến cho Sở Thành và Sở Chân đau lòng không thôi.

Chỉ cần nghĩ đến việc hai kẻ thường hay bắt nạt hắn bị giáo huấn thê thảm thì Sở Phong liền cảm thấy cực kỳ sảng khoái.

“Kể ra thì cũng có câu nói rất đúng, kẻ ác thì phải có kẻ ác hơn trị, muốn nói đạo lý với kẻ ác, thì nhất định phải dùng nắm đấm.”

Sở Phong cười cười, vẫn chưa vội vã đi tu luyện, mà lấy thư của đại ca gửi cho hắn ra xem.

Vừa mở thư ra, nhìn những dòng chữ quen thuộc hiện lên ngay trước mắt, bức thư này chính là của Sở Cô Vũ tự tay viết cho hắn.

“Đệ, từ lúc đệ gia nhập Thanh Long tông đến nay đã được năm năm rồi, và đó cũng là khoảng thời gian mà hai huynh đệ chúng ta chưa gặp mặt nhau.”

“Sắp tới, là đến kỳ hội được diễn ra hàng năm của gia tộc ta, kỳ hội của gia tộc năm nay, gia gia sẽ rút khỏi vị trí gia chủ.”

“Mà khi gia gia rút khỏi, cũng đồng nghĩa với việc sẽ tuyển chọn ra một gia chủ mới. Phụ thân muốn trở thành một trong những người tranh cử vị trí gia chủ này.”

“Việc này đối với phụ thân mà nói, là cực kỳ quan trọng, cho nên ta hi vọng đệ có thể trở về vào kỳ hội năm nay của gia tộc, cùng ta trợ giúp cổ vũ cho phụ thân.”

Chỉ mấy dòng chữ, nhưng cũng đã làm sáng tỏ ý tứ của bức thư, Sở Phong gấp lá thư lại, rồi im lặng suy nghĩ.

Hàng năm, cứ đến thời gian kỳ hội của gia tộc diễn ra thì thế hệ trẻ của Sở gia sẽ tiến hành luận bàn tỷ thí, để khảo sát thành quả tu luyện.

Tuy rằng ngoài mặt chỉ là khảo sát, nhưng trên thực tế thì tiềm lực của hậu bối, cũng gián tiếp quyết định đến địa vị của trưởng bối trong tộc.

Sở Uyên lần này có thể đạt được tín nhiệm của gia tộc trong việc tranh cử hay không, ngoại trừ thực lực của bản thân ông mạnh mẽ ra thì phần còn lại có quan hệ rất với với Sở Cô Vũ.

Sở Cô Vũ là người nổi trội nhất trong lớp trẻ hiện nay của Sở gia, cũng là người duy nhất gia nhập vào Lăng Vân Tông.

Hầu như hàng năm đều giành được vị trí đầu trong cuộc thi Danh hiệu Đệ Nhất của gia tộc. Tiềm lực của hắn rất mạnh, đương nhiên cũng trực tiếp ảnh hưởng đến địa vị của Sở Uyên.

Sau khi im lặng suy nghĩ một lúc lâu, Sở Phong liền tìm giấy bút, viết thư hồi âm cho Sở Cô Vũ.

Nội dung rất đơn giản, đại ý chính là kỳ hội của gia tộc năm nay hắn sẽ trở về, bởi vì hắn cũng muốn góp một phần sức lực giúp cha tranh cử chức gia chủ.

Hắn muốn bộc lộ thực lực trong cuộc thi Danh hiệu Đệ Nhất của gia tộc năm nay, ít nhất là phải đạt được một vị trí không thấp, để cho tất cả mọi đều biết, con trai của Sở Uyên không phải hạng tài trí tầm thường.

Hay nói cách khác, Sở Phong cảm thấy, đã đến lúc nên chứng minh bản thân.

Viết xong, Sở Phong lấy ra ba cây Tiên Linh thảo và năm cây Địa Linh thảo đi luyện hóa toàn bộ.

Lúc này đây, cuối cùng Sở Phong cũng có cảm giác đan điền mình căng đầy, theo hắn phỏng đoán, nếu luyện hóa thêm chừng 20 cây Tiên Linh thảo nữa thì nói không chừng là có thể đột phá.

Chẳng qua, 20 cây Tiên Linh thảo là chuyện khó có thể đạt được, cho nên hắn chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào cuộc săn bắt Linh Dược ngày mai.

Sáng sớm hôm sau, sắc trời chỉ mới hửng sáng nhưng ở trên quảng trường phía Bắc của Thanh Long Tông đã có hơn vạn người đang tụ tập, nơi này là một trong những chỗ tiến vào núi Linh Dược.

Trên lưng Sở Phong mang hai cái tai nải, một cái chứa đầy thức ăn, còn một cái khác thì trống rỗng, đứng ở trong đám người nhìn đông nhìn tây, tìm kiếm Sở Nguyệt.

“Sở Phong đệ, ở chỗ này.”

Tiếng nói quen thuộc vang lên, quả nhiên Sở Nguyệt đang ở cách chỗ hắn không xa, nàng vui vừng vẫn tay với Sở Phong.

Hành trang của Sở Nguyệt đơn giản hơn Sở Phong nhiều. Nàng chỉ mang theo một cái túi chẳng khác gì lúc trước cả.

“Sở Nguyệt tỷ, tỷ không mang theo đồ ăn sao? Săn bắt Linh Dược diễn ra gần mười ngày, tỷ định ăn cái gì?” Vẻ mặt của Sở Phong tràn đầy sự khó hiểu.

“Ngốc quá, đừng quên chúng ta là có liên minh, ta chỉ cần săn bắt Linh Dược, còn các công việc như mang theo đồ ăn thì sẽ có người khác lo.”

Sở Nguyệt vừa nói chuyện vừa chỉ tay về một chỗ cách đó không xa, các thành viên của Sở Minh đều ở chỗ đó, đều là những người mà tối hôm qua Sở Phong đã gặp.

Trong đó có ba người, trên lưng mang theo mấy cái tay nải rất lớn, trong đó đựng đầy đồ ăn.

“Sở Phong đệ, chúng ta săn bắt Linh Dược là có phân công rõ ràng, sau khi tiến vào dãy núi sẽ chia làm ba tổ.”

“Trong mỗi tổ, có người chuyên phụ trách thức ăn, có người chuyên vây bắt Linh Dược, mà ta phụ trách việc săn bắt Linh Dược.”

“Việc phân công này là dựa trên thực lực của từng người, việc chia linh dược cũng sẽ như vậy.” Sở Nguyệt giảng giải cho Sở Phong rất kỹ càng.

Cuối cùng Sở Phong cũng hiểu rõ hơn về việc săn bắt Linh Dược, cũng biết được lợi ích của việc săn bắt Linh Dược theo nhóm.

Linh Dược trước khi bị ngắt lấy, có linh tính, có khả năng độn thổ chạy chốn, nếu không có thực lực mạnh mẽ mà muốn săn bắt Linh Dược một mình thì thật sự rất khó.

Đây cũng là nguyên nhân mà đa số các đệ tử, đều muốn lựa chọn cho mình một liên minh, bởi vì thực lực của bọn họ thấp, lực lượng đoàn đội chắc chắn sẽ mạnh hơn cá nhân.

Sau khi giảng giải xong phương pháp săn bắt Linh Dược, Sở Nguyệt liền dẫn Sở Phong đi đến chỗ đoàn người Sở Minh.

Lúc đến gần, Sở Phong mới phát hiện ra, hôm này Sở Minh lại thiếu một người, người vắng mặt chính là Sở Thành.

Hôm qua, Sở Thành bị Sở Phong đánh cho rất thê thảm, mặt bị sưng lên như mặt heo, chắc là không còn mặt mũi đi gặp người khác, cho nên mới từ bỏ cuộc săn bắt Linh Dược khó mà có được này.

Ngoại trừ Sở Thành ra, Sở Phong lại thấy được một người quen, đó chính là Sở Chân.

Chẳng qua, lúc này Sở Chân không còn cao ngạo như trước nữa mà nặng nề cúi đầu chẳng nói chẳng rằng, như đã phải chịu đả kích vô cùng nặng nề vậy.

Bạn đang đọc Tu La Vũ Thần (Dịch) của Thiện Lương Mật Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.