Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tự rước lấy nhục

Phiên bản Dịch · 1911 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

““Tại sao lại không dám?” Sở Phong cười thản nhiên đồng ý.

“Được, đúng là có gan, nhưng mà nói trước, quyền cước không có mắt, nếu người nào bị thương thì cũng đừng oán hận.” Sở Thành cười một cách bỉ ổi.

“Đừng có mà nói nhảm, muốn đánh thì tới đi.” Sở Phong lấy tiên linh thảo của mình ra, ném lên trên bàn, sau đó đi tới giữa cung điện.

“Sở Phong…” Sở Nguyệt kéo tay Sở Phong lại, đôi mắt chớp chớp như đang khuyên Sở Phong không nên đồng ý.

Nhưng mà Sở Phong chỉ mỉm cười rồi đẩy tay Sở Nguyệt ra, nói một câu: “Hãy tin tưởng đệ.”

Sở Nguyệt thấy vậy thì sững sờ, chẳng biết tại sao mà nàng lại có một ảo giác, đó là Sở Phong chắc chắn chiến thắng.

Sở Phong và Sở Chân đi tới chính giữa của cung điện, tất cả mọi người vây xung quanh, đều muốn nhìn Sở Phong bị hành hạ.

“Sở Phong, ta thấy ngươi đúng là muốn tiền không muốn mạng mà.”

Sở Chân bỗng nhiên nở một nụ cười hung tàn.

Lúc trước bị Sở Phong áp chế làm hắn ta cực kỳ khó chịu, nhưng mà bây giờ lại có cơ hội hành hạ Sở Phong nên hắn ta rất thích thú.

“Ha ha, câu nói đó chính là câu ta muốn nói với ngươi đó.” Sở Phong mỉm cười.

“Nói không biết ngượng mồm, hôm nay để ta cho ngươi biết ngươi yếu như thế nào.”

Chân trái Sở Chân đưa tới phía trước, chỉ nghe phịch một tiếng, cả người đã lao thẳng tới.

Hai tay hắn ta vung vẩy, nắm đấm bay tán loạn, khí tức cả người như một con hung thú phóng tới Sở Phong.

“Võ kỹ cấp một, Bách Tí Quyền, không ngờ lại luyện đến trình độ đại thành!”

Trong điện tràn ngập sự kinh ngạc, người có hiểu biết đều đã nhìn ra, cái mà Sở Chân đang thi triển chính là một loại võ kỹ.

Bách Tí Quyền này tuy chỉ là Võ kỹ cấp một nhưng nếu có thể luyện đến bước đại thành thì cũng có uy lực rất mạnh.

Trong cùng một cấp độ, nếu không có võ kỹ tương ứng chống lại, thì tất nhiên sẽ không thể địch lại, cho nên mọi người ai cũng nghĩ rằng, Sở Phong sẽ thất bại.

Sở Nguyệt cau mày,lặng lẽ bước về phía trước hai bước, muốn đề phòng Sở Chân sẽ ngầm hạ độc thủ.

“Sở Nguyệt, đang quan chiến thì không được ra tay, quy củ này chắc muội không thể không biết chứ.”

•quan chiến: xem thi đấu

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên xuất hiện một giọng nói ngay bên tai, Sở Nguyệt quay đầu nhìn lại thì thấy Sở Thành đang cười tủm tỉm nhìn mình chằm chằm.

Sở Nguyệt thầm kêu không tốt, nàng không thể ngờ rằng tên Sở Thành này lại đê tiện như vậy, hắn đang âm thầm canh chừng nàng.

Mà càng là như vậy thì càng chứng tỏ hai huynh đệ bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha cho Sở Phong, điều này làm cho nàng càng thêm lo lắng

“Ầm ầm.”

Trên không trung, quyền ảnh đầy trời gần như ngăn cản tầm mắt của Sở Phong, đang âm thầm xé gió lao đến chỗ của hắn.

Sở Phong có thể cảm giác được, sức mạnh một quyền này của Sở Chân thật sự không nhỏ, không có một chút nào gọi là nương tay cả, có thể thấy được hắn ta đúng là đã hạ quyết tâm.

Nhưng mà Sở Phong lại không sợ một chút nào, cứ đứng nguyên tại chỗ, không né tránh, lặng lẽ chờ hắn ta tấn công đến.

“Sở Phong này bị choáng váng rồi à? Sao lại không né tránh vậy?”

“Cho dù hắn có muốn tránh nhưng có thể tránh được sao? Với thực lực của hắn phỏng chừng còn chưa kịp phản ứng ấy chứ.”

“Vậy cũng đúng, hắn là phế vật phải chờ ngoại môn năm năm kia mà.”

Mọi người thấy Sở Phong không né tránh, đều cho rằng Sở Phong bị uy thế của Sở Chân dọa cho choáng váng, trên mặt toát ra vẻ vui sướng, hả hê khi thấy người khác gặp họa.

“Hô.”

Nhưng khi Sở Chân tới gần, thì đột nhiên Sở Phong vung tay lên, một luồng khí tức mạnh mẽ lập tức tuôn ra từ trong cơ thể hắn.

Bị khí tức này đập vào mặt, Sở Chân sửng sốt. Hắn cảm nhận được sát khí ẩn chứa trong luồng khí tức này.

“Bốp.”

Ngay khi Sở Chân còn đang ngây người sửng sốt, Sở Phong bỗng nhiên đánh ra một chưởng, tốc độ cực nhanh, mọi người còn chưa phản ứng kịp thì quyền kia đã đánh lên ngực của Sở Chân rồi.

“Ầm.” Sau khi bị đánh trúng một chưởng, Sở Chân đột nhiên cảm thấy khí huyết hỗn loạn, cảm giác đau nhức truyền ra từ ngực.

“Bốp bốp bốp.” Nhưng hắn còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, Sở Phong đã tung ra mấy quyền, lại đánh trúng vào Sở Chân.

“Ư…” Sở Chân hét to một tiếng, hai chân mềm nhũn, lập tức quỳ gối xuống trước mặt Sở Phong, rồi sau đó ngã sõng soài ra đất.

“Đây…”

Cảnh tượng này, khiến mọi người đều phải trợn mắt há hốc mồm, dù có thế nào bọn họ cũng không thể ngờ được rằng tên Sở Phong này lại mạnh mẽ như vậy.

Nhưng bọn họ lại không biết, đây là Sở Phong đã rất nương tay, nếu không hắn chỉ cần một chưởng là đã có thể đánh chết Sở Chân rồi.

“Ngươi là Linh Vũ tầng bốn?” Lúc này, Sở Uy mới mở miệng, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào Sở Phong, trong mắt còn tràn đầy vẻ khiếp sợ.

“Cái gì? Linh Vũ tầng bốn?”

Sở Uy vừa nói ra câu này, mọi người rốt cuộc cũng phản ứng kịp, có thể không cần dùng đến võ kỹ, đánh bại được Linh Vũ tầng ba, chỉ có thể là thực lực của Linh Vũ tầng bốn.

Thế nhưng, khi đem cái từ “Linh Vũ tầng bốn” này liên hệ cùng với Sở Phong, thì ai cũng không thể tin nổi, càng khó có thể chấp nhận được.

Đứng nói là bọn họ, mà ngay cả Sở Nguyệt cũng mở to đôi mắt như hai quả trứng, cái miệng nhỏ nhắn hơi há ra, trên mặt còn đầy vẻ kinh ngạc.

Sở Phong cũng không để ý đến mọi người, mà lập tức ung dung đi đến trước bàn, lấy đi ba cây Tiên Linh thảo, rồi sau đó đi ra phía cửa.

“Ngươi đứng lại đó cho ta, người nhà luận bàn với nhau, nhưng ngươi lại ra tay nặng như vậy, rốt cuộc ngươi có dã tâm gì đây?” Vào đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng quát chói tai vang lên.

Ngưng mắt nhìn lại, Sở Thành đã dìu Sở Chân dậy, nhưng mà trên mặt của Sở Thành lại tràn đầy vẻ tức giận, đệ đệ mình bị người ta đánh thảm như vậy, điều này khiến hắn khó mà nhẫn nhịn được.

“Thế nào? Lúc này mới nhớ tới ta là người của Sở gia sao? Lúc trước hình như ngươi có nói như vậy đâu?” Sở Phong cười nhạt một tiếng, rồi sau đó nói: “Huống chi ngươi còn nói, quyền cước không có mắt, nếu ai bị đả thương thì không được oán trách nhưng biểu hiện bây giờ của ngươi là sao đây? Thua rồi còn không phục à”

“Thúi lắm, ai thua mà không phục chứ? Rõ ràng là ngươi cố ý ra tay độc ác.” Sở Chân cắn răng nhịn đau, lớn tiếng oán trách nói.

Thân là người trong cuộc, hắn biết rõ, Sở Phong chỉ cần một chưởng là có thể đánh bại được hắn, nhưng Sở Phong lại đánh ra liên tiếp mấy chưởng nữa vào người hắn, rõ ràng đây là đang cố ý, muốn cho hắn phải đau đớn.

Khi mà nghe hắn nói như vậy, Sở Phong vừa cười vừa nói: “Sở Phong ta vừa mới bước vào Linh Vũ tầng bốn, còn chưa thật sự hiểu rõ thực lực của thân.”

“Mà võ kỹ của ngươi lúc đó cũng rất mạnh mẽ, ta tự nhiên không dám khinh thường, cho nên lập tức sử dụng toàn lực ứng phó.”

“Ai mà biết ngươi lại là một con hổ “giấy”, yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích, uổng công ta coi trọng ngươi.”

“Ngươi…” Vừa nghe thấy Sở Phong nói như vậy, sắc mặt Sở Chân trắng bệch, tức giận đến mức “nổ” rắm, xuýt chút nữa thì nôn cả ra máu.

Bị một tên được coi là phế vật đánh bại thì không nói, đã thế bây giờ lại còn bị làm nhục trước mặt mọi người, thật sự khiến hắn khó mà chịu đựng nổi.

Thế nhưng, mặc cho hắn không cam lòng thì cũng chẳng thể làm gì hơn, bởi vì quy củ vừa rồi, chính là do hai huynh đệ hắn lập ra.

“Sở Phong, ngươi không nên quá mức cuồng vọng, có bản lĩnh thì hãy đấu với ta…” Đúng lực này, có một người khác của Sở gia đứng dậy.

“Ơ? Ngươi cũng muốn “luận bàn” với ta sao? Được, lấy Tiên Linh thảo đặt làm tiền cược, dám không?” Sở Phong vươn tay ra mời.

“Ngươi…”

Người này là cùng một dạng với Sở Chân, bái nhập vào Thanh Long Tông cùng với Sở Phong, nhưng thực lực cuả hắn còn không bằng Sở Chân.

Nếu bảo hắn cùng giao thủ với Sở Phong thì hắn dám, nhưng nếu là lấy Tiên Linh thảo ra đặt cược, hắn thật không dám.

“Thế nào? Còn có ai muốn ra tay thì cứ đứng lênchỉ cần các ngươi bỏ ra Tiên Linh thảo là được.”

Sở Phong nhìn về phía mọi người, nhưng không có một ai dám nhìn thẳng vào mắt của Sở Phong, không phải bọn họ là sợ Sở Phong, chỉ là bọn họ thật sự không dám lấy Tiên Linh thảo ra đặt cược, thứ này chính là vốn gốc của bọn họ.

“Sở Phong, người đừng có mà quá đáng như vậy.” Rốt cục Sở Uy đã mở miệng

“Thế nào? Sở Uy đại ca cũng muốn “luận bàn” với ta sao? Nếu như ta nhớ không nhầm, ngươi hẳn là lớn hơn ta năm tuổi đó.

“Nếu như ngươi không ngại bị người ta nói là ỷ lớn hiếp nhỏ, thì ngược lại ta cũng không ngại “thử” với ngươi một lần, dù sao ta thua cũng không mất mặt, mà thắng thì kiếm lời lớn, đúng không?”

Nghe Sở Phong nói như vậy, tuy rằng Sở Uy nắm chặt hai tay, nhưng cũng không có phản bác.

Bởi vì Sở Phong nói rất đúng, hắn không giống với Sở Thành và Sở Chân, nói như thế nào thì bọn họ cũng xấp xỉ tuổi của Sở Phong.

Thế nhưng hắn thì không được, hắn đã không còn là thiếu niên, dù thắng Sở Phong thì cũng sẽ mang tiếng xấu, cho nên không thể ra tay.

Bạn đang đọc Tu La Vũ Thần (Dịch) của Thiện Lương Mật Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 99

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.