Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quỵt nợ

Phiên bản Dịch · 1193 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Lúc này, trong điện hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều nhìn về phía Sở Nguyệt.

“Sở Nguyệt, muội nói cái gì vậy? Không được làm chứng linh tinh.”

Sở Uy mở miệng cảnh cáo, ý của hắn rất rõ ràng đó là không muốn Sở Nguyệt nói lung tung.

“Muội không nói lung tung, lúc Sở Chân và Sở Phong đánh cược thì muội cũng ở đó, chính Sở Chân còn nhờ muội làm chứng nữa mà.”

Sở Nguyệt cũng không sợ Sở Uy, mà đi tới đứng cạnh Sở Phong, như vậy đã nói cho mọi người biết nàng lựa chọn đứng về phe ai.

Lần này, sắc mặt của cả nhà họ Sở đều tái mét đi, không riêng gì Sở Chân, Sở Thành và Sở Uy nữa.

Mọi người đều không nghĩ tới, Sở Nguyệt vì bảo vệ Sở Phong mà có thể đối đầu với những người của nhà họ Sở.

Chính Sở Phong cũng phải kinh ngạc, vì Sở Nguyệt làm như vậy là đối đầu với rất nhiều người nhưng sau đó, hắn nhanh chóng bị sự cảm động lấn áp.

“Sở Chân, ngươi muốn quỵt nợ sao?” Sở Phong tiếp tục uy hiếp, vì có Sở Nguyệt làm chứng nên hắn cũng không lo Sở Chân không nhận.

“Ta…” Sắc mặt Sở Chân rất khó nhìn, không biết trả lời như thế nào.

Hàng năm gia tộc chỉ cho mỗi người một cây tiên linh thảo, trừ cây này ra thì bọn hắn rất khó có được linh thảo tốt như vậy nữa.

Mà tiên linh thảo năm nay vừa mới nhận, Sở Chân còn muốn dùng nó để đột phá Linh Vũ tầng bốn, làm sao có thể cho người khác được?

“Hừ, coi như là thật thì sao?”

“Ngươi và Sở Chân cùng nhau gia nhập Thanh Long tông, hai năm trước Sở Chân đã vào nội môn mà ngươi muộn hơn hẳn hai năm.”

“Dùng thời gian dài như vậy mới vào được nội môn mà vẫn còn thấy kiêu ngạo hay sao? Lại còn muốn nhận phụ cấp của gia tộc nữa chứ?” Sở Thành cười lạnh nói, vì hắn ta là anh ruột của Sở Chân nên không thể để Sở Chân mất phụ cấp được.

“Đừng nói với ta những điều đó, trong chuyện này đệ đệ của ngươi mới rõ ràng nhất.”

“Nếu muốn quỵt nợ thì nói thẳng đi, ta cũng không cần nữa nhưng mà hắn phải tự mình thừa nhận, lời nói của hắn không có một chút giá trị nào cả.” Sở Phong cũng không định từ bỏ.

“Ngươi…” Vừa nghe thấy câu này thì Sở Chân rất tức giận nhưng lại không dám cãi lại, bởi vì hắn vẫn muốn giữ lại tiên linh thảo.

“Ha ha, buồn cười, quỵt nợ? Ta có nói qua sẽ quỵt nợ sao?”

“Ta có thể đưa ngươi tiên linh thảo của Sở Chân, nhưng mà ngươi phải thừa nhận tại trước mặt mọi người rằng ngươi là phế vật vô dụng, mất năm năm mới trở thành đệ tử nội môn.”

“Mọi người thấy ta nói có đúng không?” Sở Thành nói lớn.

“Đúng vậy, đại ca Sở Thành nói rất đúng.”

“Đúng vậy, muốn lấy tiên linh thảo thì hãy tự nhận mình là phế vật, chỉ cần ngươi nhận thì chúng ta sẽ đưa cho ngươi, coi như là bố thí cho ăn mày.” Những người bên cạnh nhiệt tình hưởng ứng.

Người của nhà họ Sở đều không thích Sở Phong trừ Sở Uyên, Sở Cô Vũ và Sở Nguyệt, bọn họ đều muốn đuổi Sở Phong ra khỏi Sở gia.

Cho nên chỉ cần là chuyện có liên quan tới Sở Phong, dù cho quá đáng tới đâu đi nữa thì bọn họ đều ủng hộ, chỉ vì muốn làm cho Sở Phong khó xử.

“Sở Thành, ngươi không nên quá đáng, đây là chuyện riêng của Sở Phong và Sở Chân, mọi người đều không có quyền xen vào.” Sở Nguyệt quở mắng.

“Chúng ta không có quyền xen vào thì ngươi có quyền sao? Rõ ràng là tỷ tỷ của Sở Chân nhưng mà ngươi lại đứng về phía người ngoài, ngươi có cảm thấy mình xứng đáng khi làm người Sở gia không?” Sở Thành hung dữ mà nói trở lại.

“Sở Nguyệt ta chỉ đứng về phía sự thật, hơn nữa đệ đệ Sở Phong cũng không phải là người ngoài, mà là người nhà họ Sở ta.”

“Hắn có phải người của nhà họ Sở hay không thì chắc ngươi hiểu rất rõ nhưng mà ta vẫn phải nói cho ngươi biết Sở Chân mới là đệ đệ ruột thịt của ngươi.”

“Ngươi vô lý!" Sở Nguyệt bị tức giận tới mức cả người phát run.

Nhưng đúng lúc này, bàn tay của Sở Phong đã khoác lên vai của Sở Nguyệt rồi kéo cô về sau lưng mình.

Nụ cười trên mặt Sở Phong vẫn duy trì như trước, thế nhưng ánh mắt lại trở nên sắc bén, thản nhiên mà nói:

“Ta chỉ hỏi một câu thôi, các ngươi có trả tiên linh thảo hay không?”

“A, Sở Phong ngươi cũng không nên nói chúng ta làm khó ngươi, chỉ vì ngươi không đủ tư cách có được tiên linh thảo.”

“Hay là như vậy, ta cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi so tài cùng Sở Chân và giành thắng lợi thì có thể chứng minh rằng ngươi có tư cách có được tiên linh thảo.”

“Sở Nguyệt, ngươi cũng đừng nói ta quá đáng, bây giờ ta cũng lấy tiên linh thảo của ta ra, chỉ cần Sở Phong thắng thì hai cây tiên linh thảo đều là của hắn.” Sở Thành vừa nói vừa lấy một cây tiên linh thảo từ trong ngực ra, đặt ở trên mặt bàn.

Cũng trong lúc đó, Sở Thành liếc nhìn Sở Chân một cái, Sở Chân cũng hiểu ý mà lấy tiên linh thảo của mình ra và đặt trên bàn.

“Sở Chân, đệ đã vào nội môn được hai năm và cũng đã tu luyện hai loại võ kỹ rồi.”

“Nhưng mà Sở Phong vừa mới vào nội môn, hai người so đấu rất không công bằng.” Sở Nguyệt vẫn thấy tức giận thay cho Sở Phong.

“Câm miệng, ngươi không có quyền nói chuyện ở đây.” Sở Thành quát Sở Nguyệt, sau đó nheo mắt lại và nhìn Sở Phong.

“Nhưng mà nếu như ngươi thua thì ngươi cũng phải lấy tiên linh thảo của mình ra, có dám hay không?”

Lúc này, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào Sở Phong, chờ đợi câu trả lời của hắn.

Nếu mà Sở Phong từ chối thì bọn họ có thể sỉ nhục Sở Phong là hèn nhát, còn nếu Sở Phong đồng ý thì Sở Chân lại có thể đường đường chính chính mà dạy dỗ Sở Phong cách làm người.

Dù như thế nào thì Sở Phong đều đã bị dồn tới đường cùng, bọn họ chỉ cần đứng cạnh xem hắn mất mặt mà thôi.

Bạn đang đọc Tu La Vũ Thần (Dịch) của Thiện Lương Mật Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 71

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.