Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giá áo túi cơm

Phiên bản Dịch · 1783 chữ

Giữa thiên địa, có một thanh cổ kiếm, thân kiếm dài chừng một thước, lưỡi kiếm rộng cỡ ngón tay cái, nhìn qua như món đồ chơi trong tay hài đồng, nhỏ nhắn linh hoạt. Nhẹ nhàng vuốt ve những vết rỉ sét trên thân kiếm, lão nhân thổn thức không thôi, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu thanh thúy.

"Gia gia."

Nhìn về hướng phát ra thanh âm, chỉ thấy một đứa bé chậm rãi đi đến, hắn chính là đứa bé đáng thương bảy năm về trước, không biết tại sao lão nhân này vẫn chưa lấy mạng nhỏ của hắn để tế kiếm.

Hồi tưởng lại năm năm trước xảy ra một trận thiên kiếp, thảm liệt đến nỗi diện tích trăm dặm sinh linh xung quanh đều bị liên lụy, đến hôm nay vẫn không còn một cọng cỏ nào, xung quanh đều là một cảnh tượng cháy đen vô cùng thảm trọng.

"Hài tử, cuối cùng ngươi cũng tỉnh." Lão nhân vuốt ve kiếm trong tay nói, giọng nói rất nhạt.

Tiểu nam hài vò đầu lên tiếng, hỏi: "Ta vừa tỉnh dậy, liền thấy mình cao lên rất nhiều, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a?"

Dường như không nghe thấy lời cậu bé hỏi, thậm chí cũng không hề liếc mắt một cái, thần tình lão nhân tỏ ra cổ quái, ánh mắt vẫn không rời khỏi thanh kiếm kia, do dự một chút, lão nhân hữu khí vô lực hỏi: "Ngươi thích nó sao?"

"Thích." Tiểu nam hài gật mạnh đầu nói.

Lão nhân tâm sự nặng nề, lắc nhẹ đầu, trên mặt hơi lộ ra vẻ thất lạc nói: "gia gia liền tặng nó cho ngươi."

Tiểu nam hài hưng phấn không thôi, vội vàng nói tạ ơn, tiếp nhận kiếm sau đó "Di" một tiếng, hỏi: " kiếm thế nào lại nhỏ đi?"

Cười mà không cười, trên mặt lão nhân xẹt qua một tia ưu thương, dường như đau đớn không gì sánh được, bất quá hắn rất nhanh thì khôi phục như lúc ban đầu, thản nhiên nói: "Ngươi họ Trương, ta đặt tên cho ngươi là Dật Đông, ngươi cảm thấy thế nào?"

Cầm thanh kiếm nhỏ trên tay, tâm tình của tiểu nam hài rất tốt liền gật đầu nói: "Tốt."

Lão nhân nói: "Thoáng cái đã bảy năm, cũng đã đến lúc ngươi nên xuống núi rồi."

"Xuống núi, đi đâu?" Trương Dật Đông vẻ mặt mờ mịt.

Lão nhân nói: "Đi đến nơi ngươi cần đến."

Trương Dật Đông hỏi: "Ta nên đến nơi nào?"

Lão nhân nói: "Chỗ đó cách nơi đây rất xa, sau này người ngươi gặp cũng se rất nhiều, gia gia còn một món lễ vật cho ngươi, cầm lấy."

Trương Dật Đông tiếp nhận lễ vật, là một cái túi tiền màu vàng, vừa nhỏ vừa xấu.

Lão nhân nói: "Cái túi vải thô này có thể mang theo rất nhiều đồ vật, ngươi mang thanh kiếm bỏ vào."

Trương Dật Đông dựa theo lời của lão nhân liền mang thanh kiếm để vào bên trong túi vải, túi vải vẫn là hình dáng như cũ không có biến hóa gì làm hắn lo lắng, cả kinh kêu lên: "Gia gia, Kiếm. . . Kiếm. . . Không thấy nữa."

Lão nhân nói: "Ngươi chỉ cần đem miệng túi hướng xuống dưới, thanh kiếm tư nhiên sẽ xuất hiện."

Trương Dật Đông làm theo lời của lão nhân, "Leng keng" một tiếng, kiếm rơi trên mặt đất, nhìn bảo kiếm, nụ cười trên khuông mặt hồn nhiên sáng lạn, lại nghe thấy lão nhân thần tình nghiêm túc, nói: "Ghi nhớ kỹ, ngày sau nghìn vạn lần đừng ở trước mặt người nào sử dụng, bằng không họa hại vô cùng."

Trương Dật Đông để thanh kiếm vào túi vải thô bên trong một lần nữa, lại đem túi vải thô nhét vào trong ngực, ngẩng đầu mỉm cười, nói: "Nhớ kỹ."

Lão nhân nói: " Ngươi đã nhớ kỹ liền tốt rồi, chúng ta bây giờ xuống núi. Ta thấy ngươi cũng mệt mỏi rồi, hảo hảo ngủ một giấc đi, sau khi tỉnh dậy, ngươi sẽ thấy một thế giới hoàn toàn mới."

Bỗng nhiên, Trương Dật Đông cảm thấy đầu óc choáng váng nặng trĩu, mí mắt cứ trùng xuống, hắn hai chân mềm nhũn, ngã xuống đất sau đó nên cái gì cũng không biết.

Nhìn Trương Dật Đông nằm ngủ trên mặt đất, bất đắc dĩ lắc đầu, lão nhân ngửa mặt lên trời thở dài, nói: "Hài tử đáng thương, gia gia là một người tu tiên, lần trước lôi kiếp suýt nữa cho cả ngươi và ta đều hôi phi yên diệt, thiên kiếp lần sau chẳng biết sẽ đến lúc nào, ta không có khả năng lại để cho ngươi ở lại bên cạnh ta để chịu liên lụy."

Hắn nằm ở trên giường, chẳng biết ngủ say bao lâu, Trương Dật Đông mới từ từ tỉnh lại, chỉ thấy một thiếu phụ dung mạo xinh đẹp và hai cái tiểu hài tử đang đứng ở bên cạnh giường mình, tiểu nam hài khoảng chừng tám tuổi, tiểu cô nương khoảng chừng năm tuổi, hai người bọn họ đều là mi thanh mục tú, trắng nõn nà, như tiên thiên trên trời, không ăn khói lửa nhân giang.

"Ngươi đã tỉnh." thiếu phụ xinh đẹp mỉm cười nói.

Nơi này đối với Trương Dật Đông mà nói rất là xa lạ, thậm chí hắn cảm thấy có một tia sợ hãi, hắn dụi mắt hỏi: "Ta tại sao lại ở đây, các ngươi là ai ?"

"Là một vị lão gia gia đem ngươi đưa đến nơi này của chúng ta tới, sau này. . ."

"Cái gì?" Trương Dật Đông bật dậy, sắc mặt càng trở nên tái nhợt đáng sợ, ngay lập tức, hắn cắt lời thiếu phụ xinh đẹp nói, hoảng hốt hỏi: "Gia gia của ta đâu?"

Trầm mặc chốc lát, mạo mỹ thiếu phụ thấp giọng nói: "Hắn đã đi rồi."

"Đi rồi?" Trương Dật Đông tinh thần buồn bã, vò đầu suy nghĩ.

"Gia gia của ngươi đã đi rất lâu rồi, đại khái là không cần ngươi nữa." Tiểu nam hài vẻ mặt cười xấu xa nói.

"Không được nói bậy." Thiếu phụ xinh đẹp sắc mặt âm trầm, lớn tiếng quát.

Tiểu nam thè lưỡi hài làm cái mặt quỷ, trong lòng hết sức cao hứng.

Hét lên một tiếng "Gia gia", Trương Dật Đông lệ rơi đầy mặt, lao ra ngoài cửa, phía sau truyền đến tiếng kêu của thiếu phụ xinh đẹp.

"Dật Đông, không nên chạy loạn, mau trở lại."

Một hơi lao ra đến cửa, chỉ thấy dãy núi san sát, mây bay lượn lờ, sơn đạo gồ ghề, chẳng biết kéo dài đến đâu, nhất thời hắn trợn tròn mắt, liền ngồi xổm xuống chỗ cách cửa không xa, khóc rống lên, lại nghe thấy thiếu phụ xinh đẹp khuyên giải an ủi, nói: "Hảo hài tử, ta biết ngươi nhớ nhà, thế nhưng không biết được đường về nhà, ta cũng không biết nhà ngươi ở nơi nào. Đừng khóc, có lẽ không lâu sau đó, người thân của ngươi sẽ trở lại tìm ngươi. Ngươi là con trai, tương lai là đại trượng phu, không nên dễ dàng rơi lệ, nếu không để cho người ta thấy sẽ chê cười."

Nghe những lời đó, trong lòng cảm thấy dễ chịu rất nhiều, Trương Dật Đông khóc đến khi trời tối, lại lăn ra đất ngủ.

Thấy hắn quần áo đơn bạc, hơi thở đều đặng, thiếu phụ xinh đẹp nhẹ nhàng lắc đầu thở dài, nói: "Hài tử đáng thương."

Trời tờ mờ sáng, từ trong giấc mơ tỉnh lại, Trương Dật Đông chậm rãi mở mắt ra, đã thấy có bốn người đứng ở bên giường của mình, hai người lớn cùng hai cái tiểu hài tử, trong đó ba người hôm qua đã đã gặp mặt, đứng ở phía là một nam tử xa lạ, nhìn qua khoảng chừng ba mươi bảy, mặc trường bào màu xanh, gương mặt hơi gầy trông rất bình thường, cả người thoạt nhìn đường nét rõ ràng, tinh thần phấn chấn, nho nhã phi phàm.

"Hài tử, đói bụng không, ta cho ngươi một chén cháo nóng." thiếu phụ xinh đẹp mỉm cười, ngữ điệu nhẹ nhàng.

"Nương, chúng ta cũng đói bụng." Tiểu nam hài lớn tiếng kêu lên.

"Nương cũng biết các ngươi đói, đợi lát nữa ăn." thiếu phụ xinh đẹp vội đi múc cháo, thuận miệng nói một câu.

"Nga." Tiểu nam hài khuôn mặt không tình nguyện.

Mạo mỹ thiếu phụ bưng tới một chén cháo nóng hổi, mùi thơm tràn ngập cả phòng, Trương Dật Đông nhịn không được nuốt nước miếng, cảm giác được mình rất đói bụng, cũng không biết chính bản thân đến tột cùng đói bụng bao lâu.

Thấy Trương Dật Đông ăn như quỷ đói, không cần nghĩ cũng biết cháo này ngon như thế nào, tiểu nam hài cùng tiểu cô nương đứng ở một bên nhịn không được mạnh mẽ nuốt nước miếng một cái, mắt nhìn người ta từng miếng từng miếng ăn hết, cái loại này tư vị này đúng là rất khó chịu.

"Phù Phù."

Ăn liên tục mười chén cháo, cảm giác bụng phình lên, cố gắn chóng đỡ, tay nhỏ quệt lên lau miệng, Trương Dật Đông ngại ngùng nói: "Ta đã ăn no."

"Ăn no liền nghỉ một lát đi." thiếu phụ xinh đẹp thanh âm rất ôn nhu.

"Ân." Trương Dật Đông gật đầu.

"Được rồi, chúng ta đi ra bên ngoài ăn điểm tâm, tạm thời đừng tới quấy rối Dật Đông ca ca các ngươi nghỉ ngơi." Mạo mỹ thiếu phụ một tay ôm lấy tiểu cô nương, một tay lôi kéo tay của cậu bé, không ngờ bên tai truyền đến thanh âm không phục, nghe cực kỳ khó nghe.

"Nương, ta so với hắn lớn hơn, tại sao muốn ta gọi hắn là ca ca." Tiểu nam hài gương mặt giận dỗi.

Mạo mỹ thiếu phụ nhất thời im lặng, mà người nam tử kia nặng nề "Hừ" một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi, bỏ lại một câu nói cực kỳ băng lãnh, rất là khó nghe.

"Giá áo túi cơm."

Sắc mặt thiếu phụ xinh đẹp hơi lộ vẻ tái nhợt, hung hăng trừng nam tử ó râu liếc mắt đồng thời hít sâu một hơi, môi anh đào mập máy, dường như có chuyện gì khó nói.

Bạn đang đọc Tiên Hiệp Càn Khôn (Dịch) của Mực Nghệ Phong Vân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LongMiêu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 2200

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.