Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Cùng Ngươi Tiếp Tục Chơi

Phiên bản Dịch · 2765 chữ

"Đường Tu, ngươi giấu tiền ở đâu, lấy ra nhanh !"

"Đường Tu, ngươi thiếu tiền cũng không thể tùy tiện lấy tiền của người khác , có câu cửa miệng rằng 'nhỏ thì thâu châm , khi lớn thâu Kim'. Ngươi cũng không thể dưỡng thành thói quen trộm cắp , nếu không cuộc đời của ngươi coi như xong."

"Đường Tu, ta nhớ rằng ngươi hình như còn thiếu trường học ba nghìn đồng tiền học phí, ngươi không phải là muốn lấy số tiền đó đi nộp học phí ?"

Mười mấy người vây lấy Đường Tu lải nhải nói không dừng, ánh mắt thì tràn đầy hoài nghi và chán ghét, giọng nói càng nhiều không kiên nhẫn .

Đường Tu gương mặt căng đỏ bừng, môi cũng bị cắn ra máu, trong mắt hắn tràn đầy sương mù, nhưng hắn lại ngước cổ, kiên định mà nói: "Ta không có trộm tiền!"

"Thượng Văn, Mỹ Vân, các ngươi nhìn thấyTu nhi lớn lên, Tu nhi hài tử này từ nhỏ đã thành thật, mức học ưu tú , từ trước đến giờ không nói láo, nếu hắn nói không có trộm tiền, thì ba nghìn đồng tiền bị mất khẳng định không có quan hệ đến nó ." Tô Lăng Vận ôm thật chặc con trai vào trong ngực, đôi mắt cầu xin đôi trung niên nam nữ bên trong căn phòng .

"Lăng Vận, chúng ta cũng không nói Tu nhi trộm tiền, chẳng qua là cảm thấy hắn có khả năng vì ngươi phân ưu, cho nên lấy ba nghìn đồng dấu rồi ." Người đàn ông trung niên đầu nghiêng qua một bên, căn bản là không dám cùng Tô Lăng Vận đối diện .

"Mức học ưu tú ? Ha hả . Con trai ngươi khi tiến vào Tinh Thành Nhất Trung lúc đầu xác thực ưu tú, nhưng là hắn ở Tinh Thành Nhất Trung vẻn vẹn một năm, thành tích học tập liền rơi xuống ngàn trượng, trở thành đứng nhất tứ dưới đếm lên trong lớp, nếu không phải vì ngươi đau khổ cầu xin, phỏng chừng con trai ngươi đã bị đuổi ra Nhất Trung đi ?" Cô gái trung niên không để ý tới Tô Lăng Vận với ánh mắt gần như tuyệt vọng, kỳ quái mà nói .

Nghe được em trai Tô Thượng Văn và em dâu Trương Mỹ Vân nói, Tô Lăng Vận sắc mặt trở nên trắng bệch, nhãn thần cũng biến thành u ám , chẳng qua nhìn thoáng qua con trai trong ngực, nàng không thể không kiên trì lấy dũng khí lần nữa vì con trai mà biện bạch .

Chỉ là Tô Lăng Vận còn chưa kịp lên tiếng liền bị hai nói thanh âm the thé cắt đứt .

"Bác, ngươi cũng đừng luôn bảo hộ lấy Đường Tu, ngươi có thể bảo vệ được hắn một lúc, ngươi không thể bảo vệ được hắn cả đời . Trong nhà nhiều người như vậy , ngươi nói ba nghìn đồng kia không phải là Đường Tu trộm, chẳng lẻ số tiền đó có thể mọc cánh bay đi ?"

"Bác, chúng ta sở dĩ hoài nghi Đường Tu, bởi vì Đường Tu là người có khả năng nhất trong nhà trộm tiền . Trong mắt ngươi, Đường Tu đương nhiên là ưu tú nhất, nhưng là ngươi cũng biết Đường Tu trong năm đó ở trường đã làm bao nhiêu việc ác liệt, copy tài liệu , ăn gian trong sát hạch , đánh lộn ẩu đả, thân là biểu đệ hắn , ta ở trong trường không thể ngốc đầu lên được ."

Cắt đứt Tô Lăng Vận nói chuyện là hai người con của Tô Thượng Văn cùng Trương Mỹ Vân , nếu như nói phu thê Tô Thượng Văn cùng Trương Mỹ Vân nói uyển chuyển, còn biết che giấu, thì đôi thiếu niên nam nữ hiển nhiên không có

"Tô Nhã Ninh, Tô Tường Phi, hai người các ngươi nói bậy xuyên tạc, ngậm máu phun người!" Đường Tu cơ hồ là gào thét lên nói .

"Thượng Văn, Mỹ Vân, van cầu các ngươi đừng làm khó dễ hài tử ta, nếu như ba nghìn đồng kia không tìm được, coi như là ta mượn các ngươi, các ngươi cũng biết Tu nhi từ một năm trước gặp tai nạn xe cộ sau đó cả người trở nên hồn hồn ngạc ngạc, chịu không nổi kích thích, nếu như hắn thật bị tức xảy ra chuyện bất trắc, ta cũng không cách nào sống nỗi một mình à ." Ở trong lúc cả nhà em trai nàng lẫm liệt bức bách , nước mắt Tô Lăng Vận giống như giây trân châu đứt từng hạt rơi xuống , nàng vô lực mà cầu xin .

Nói xong một câu , Tô Lăng Vận cơ hồ như dùng hết sức lực cả người .

Nhắc tới tao ngộ nhi tử một năm qua đến nay Tô Lăng Vận không khỏi bi thương , không tiếng động nức nở .

Tuy là con trai từ nhỏ đã mất đi phụ thân, nhưng con trai từ nhỏ đến giờ vô cùng phi thường nghe lời, hơn nữa thành tích học tập đặc biệt ưu tú, hai năm trước lấy được thành tích đệ nhất trung khảo toàn thành phố được tiến cữ vào lớp 10 Tinh Thành Nhất Trung , con trai đồng dạng ở mỗi loại sát hạch và thi đua nổi tiếng, bao gồm sở hữu đệ nhất danh khoa mục .

Chỉ là ở thời điểm lớp mười một đến trường gặp tai nạn xe cộ, đầu óc con trai nàng gặp va chạm mãnh liệt , kết quả đưa tới trí nhớ và sự nhận biết bị hao tổn nghiêm trọng, thậm chí có một lần bác sĩ chẩn đoán bệnh là mất trí , không phải là mình đau khổ cầu xin, lại thêm nhà trường giáo viên tựa hồ ôm một tia hy vọng xa vời vào con trai , phỏng chừng con trai đã sớm bị trường học đuổi học .

Chứng kiến Tô Lăng Vận bộ dạng cực kỳ bi thương ,người trong nhà lâm vào yên lặng ngắn ngủi, Tô Nhã Ninh cùng Tô Tường Phi hai chị em trao đổi nắt một hồi , trên mặt lộ ra thần sắc không đành lòng .

Trong lúc sự tập trung mọi người đều bị Tô Lăng Vận hấp dẫn , trong ngực Tô Lăng Vận thân hình Đường Tu nhỏ nhẹ run rẩy một lúc, trong ánh mắt cũng toát ra một tia tinh quang .

"Đây là nơi nào ?ta không phải là sau khi Độ Kiếp thất bại hồn phi phách tán rồi sao, hiện tại là chuyện gì xảy ra ?" Đường Tu ngơ ngác quan sát bốn phía, trong mắt tràn đầy thần sắc mê mang .

Đường Tu nhớ kỹ mình là một đời Thông Thiên Bá Chủ ở Tiên Giới , đang lúc trùng kích kiếp nạn thành Thần , chỉ cần Độ Kiếp thành công, là được thành tựu Thần Vương Tiên Giới , thu được tiến nhập tư cách Vĩnh Sinh Chi Môn .

Cố gắng nghĩ lại hết thảy đến cùng là chuyện gì đã xảy ra, một bộ phận bắp thịt Đường Tu dần dần vặn vẹo, trong mắt lóe lên vẻ cực kì thống khổ, hình ảnh và ý thức thanh tỉnh lúc trước cuối cùng dần dần hiện ra trong óc hắn ...

Đó là vào lúc mấu chốt nhất khi Đường Tu Độ Kiếp , hắn lúc đó đã gần như là nỏ mạnh hết đà, toàn bộ linh lực cùng tâm lực đều đặt ở việc đối kháng chính diện Thần Kiếp . Sau lưng của hắn trống rỗng, không hề phòng ngự, đối với việc Tiên Giới đỉnh phong lại có vô số Thần khí cùng Thần Cấp Phù Lục, vài người bạn tốt Chí Tôn có tu vi so kém với hắn chĩ nữa bậc mà nói, hoàn toàn chính là không ở trong trạng thái đề phòng .

Sau đó, trong lúc hắn miễn cưỡng sống qua Cửu Trọng Lôi Kiếp, nghênh đón một tầng vô thanh vô tức đáng sợ nhất tuyệt thế Tâm Kiếp cuối cùng và đồng thời cùng với Nguyên Thủy Thiên Ma Kiếp , vốn vài người bạn thân vì hắn hộ pháp dĩ nhiên lại hết sức ăn ý mà đồng thời phát động một kích trí mạng vào hắn .

Mà bao gồm trong đó còn có vị hồng nhan chi kỷ đã ở cùng hắn mấy trăm năm "Tuyết Khuynh Thành" .

Trong liên thủ công kích của đám bạn hắn , Đường Tu thất bại hầu như đã định trước, thậm chí trước khi thân thể hắn hoàn toàn nát bấy, thần thức của hắn hoàn toàn mất đi , những tên này không kịp chờ đợi đã xông lên phía trước cướp đoạt vật rơi ra trên thân thể hắn chính là thứ mà lúc hắn trong Thái Cổ Thần Ma di tích vô ý lấy được , một bộ thần bí cổ tịch —— Vạn Nguyên Hư Trụ Thông Thiên Quyết .

"Nhân tính là thế thật đáng ghê tởm, tuyệt thế thần công Bí Kỹ trước mặt, tình nghĩa bạn bè tình yêu đều là **t"

"Chỉ là chính mình nếu đã Độ Kiếp thất bại, liền không có bất kỳ cơ hội nào thoát sống, thân thể hẳn là biến thành là bột mịn, hồn phi phách tán mới đúng, hiện tại là chuyện gì đang xảy ra ?"

Trong mơ hồ, một giống như đã từng quen biết hương thơm nữ tính bay vào mũi Đường Tu . Hô hấp thưởng thức lấy cổ hương thơm này ,trên mặt Đường Tu lộ ra vẽ vô cùng hưởng thụ , tâm tình của hắn cũng dần dần bình thản lại .

Một lúc lâu, Đường Tu mới chậm rãi quay đầu, hướng phía sau nhìn vị nữ nhân đang ôm mình . Khuôn mặt nhất trương nhu hòa đường nét rõ ràng trước mặt Đường Tu hiện tại, quen thuộc mà thân thiết, so sánh với trong trí nhớ kia khuôn mặt kia,nhiều hơn một vệt nhàn nhạt năm tháng ở khóe mắt .

"Tâm ma, chết tiệt tâm ma, ta đã hồn phi phách tán làm thế nào còn bị tâm ma quấy nhiễu ?" Đường Tu rất nhanh liền lắc lắc đầu, mạnh mẽ không nhìn tới khuôn mặt phía sau làm cho hắn nhớ thương trên vạn năm .

Đường Tu chứng kiến trong nhà mười mấy người khác , hắn không khỏi ngẩn ra .

Tiên Giới Vạn năm tuế Nguyệt , Đường Tu đã trải qua vô số lần Tâm Kiếp lớn nhỏ , nhưng là trùng điệp Tâm Kiếp đã trải qua sau đó, vô số thân nhân đều bị Đường Tu quyết đoán bỏ qua, Đường Tu duy chỉ có không cách nào bỏ qua mẫu thân, cho nên về sau tâm kiếp Đường Tu chỉ tập trung hiện ra mẫu thân, không hề hiện ra những thân nhân khác .

"Ồ những thứ này cũng không phải là tâm ma ?" Đường Tu nghi ngờ quan sát lấy bốn phía, trong miệng tự lẩm bẩm .

Chỉ nghe ầm ầm một tiếng vang thật lớn, vạn năm ký ức của Đường Tu trong nháy mắt mở ra, cùng lúc đó thì, một đoạn tối tăm ký ức trong đầu cũng hiện ra .

"Ta dĩ nhiên về tới Trái Đất thương nhớ ? Tiên Giới vạn năm trôi qua, Trái Đất chỉ mới qua một năm ?" Trong nữa thời thần , Đường Tu mới hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra .

Bất chợt trong đầu Đường Tu hiện lên cái kia đoạn ký ức tối nghĩa , là toàn bộ đoạn ký ức của thân thể Đường Tu hiện tại trên Địa Cầu một năm qua .

Một năm trước tai nạn xe cộ,thân thể Đường Tu cũng không lo ngại, thế nhưng Hồn Phách bị hao tổn, từ đó làm cho trí tuệ hắn không như bằng lúc trước, ở trong trường ngơ ngơ ngẫn ngẫn 1 đoạn thời gian, giống như người đứng xem giống nhau hắn hấp thu lấy bốn phía tất cả tin tức, cũng rất ít tham dự .

Chẳng qua những tin tức này lại bị Đường Tu chứa đựng toàn bộ ở trong đầu, làm cho Đường Tu có thể rõ ràng biết mình trên Địa Cầu trong một năm đã trải qua cái gì .

Tia hồn phách của Đường Tu bị tổn thương trong tai nạn lại xuyên đến Tiên Giới, nhập vào con trai hoàn khố thánh tông chưởng môn Tiên Giới Chu Tước Thánh Tông , ở nơi này vượt qua một vạn năm đặc sắc sinh hoạt thần kỳ, như mộng như ảo một vạn năm!

Không ngờ ở Tiên Giới gặp tao ngộ ám toán hồn phi phách tán sau đó, luồng Hồn Phách kia dĩ nhiên lần nữa về lại thân thể trên địa cầu , lúc này Trái Đất cũng chỉ là trôi qua hơn 1 năm.

Tinh tế hồi ức những đoạn sinh hoạt trong thời gian ở Tiên Giới từng ly từng tí, trong đầu hiện ra đoạn ký ức sau cùng , Đường Tu cơ hồ là cắn răng nghiến lợi nói .

"Oản Hoa Tiên Tử, Đan Thanh Đại Đế, Cửu Diệu Cầm Ma, ngày Đường mỗ một lần nữa đến Tiên Giới, chính là thời điểm các ngươi mất mạng !"

Đường Tu giận dữ gầm lên phá vỡ không khí đang yên lặng trong nhà , đem ánh mắt mọi người đều hấp dẫn tới .

"Tu nhi ... Ngươi ... Ngươi làm sao vậy ?" Tô Lăng Vận phản ứng đầu tiên, nàng thất kinh mà ôm lấy Đường Tu, vẻ mặt khẩn trương dò hỏi .

Chứng kiến bộ mặt Đường Tu vặn vẹo vô cùng , suy nghĩ lại một chút tình trạng cơ thể Đường Tu, mười mấy người trong nhà trên mặt lộ ra vẻ hối hận, sau đó đều hướng ánh mắt trách cứ nhìn về phía người nhà Tô Thượng Văn .

Cả nhà Tô Thượng Văn hiển nhiên không nghĩ tới Đường Tu lại đột nhiên "Phát cuồng", hơn nữa nhìn dáng vẻ là bị chính mình và người một nhà kích thích, bọn họ không khỏi hai mặt nhìn nhau, một hồi chột dạ .

Trong lúc cả phòng mọi người không biết làm sao , một tiếng hừ lạnh trong nhà vang lên, chính là biểu đệ Đường Tu Tô Tường Phi cười lạnh . "Đường Tu, ngươi cũng không cần ở nơi này đóng kịch, cái gì mà tiên là Đế lại Ma, ngươi cho rằng là mình đang chơi trò chơi à , ta có nghe người nói về trò chơi có Oản Hoa Tiên Tử, Đan Thanh Đại Đế, Cửu Diệu Cầm Ma những tên này là Boss ."

Ngắn ngủi kinh hoảng sau đó, Trương Mỹ Vân nhịn không được lẳng lặng quan sát Đường Tu, sau đó nổi trận lôi đình, lớn tiếng quát mắng nói ."Tốt một kẻ lỗ mãng như ngươi , cư nhiên biết giả điên giả dại, xém chút bị ngươi lừa gạt, không nghĩ đến ngươi giả bộ đáng thương chúng ta cũng sẽ không truy đến sự tình ba nghìn đồng tiền kia, ta và hai mẹ con ngươi phải nói cho rõ , ngày hôm nay nếu như không đem ba nghìn đồng tiền kia lấy ra, các ngươi đừng mơ tưởng bước ra khỏi cánh cửa này!"

Đường Tu ngẫn ra , hắn liền ý thức được sự thất thố của mình, sau lại cảm thấy mẫu thân đang vô cùng lo lắng và khẩn trương, hắn cuống quít điều chỉnh tâm tình, liên tục nói mình không có việc gì xảy ra để mẫu thân được thoải mái , một màn này vừa may rơi xuống trong mắt Trương Mỹ Vân , tự nhiên chọc giận Trương Mỹ Vân .

"Rồng sinh rồng Phượng sinh Phượng , con trai lão chuột thì ở hầm ngầm ." Đường Tu lạnh lùng liếc mắt trừng Trương Mỹ Vân , sau đó đem ánh mắt dừng lại trên thân Tô Tường Phi , hờ hững nói: "Tô Tường Phi, ngươi xác nhận muốn đem trò chơi này tiếp tục chơi tiếp ? Nếu như ngươi cảm thấy như vậy tương đối thú vị nói, ta không ngại cùng ngươi tiếp tục chơi tiếp!"

Cvt: Muội thấy truyện rất hay. Mong mọi người đón đọc ạ ^^

Bạn đang đọc Tiên Giới Trở Về của Tĩnh Dạ Ký Tư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CácChủBíThưCác
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật hohoangquoc
Lượt thích 79
Lượt đọc 12194

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.