Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có Chị Thật Là Tốt

Phiên bản Dịch · 1904 chữ

Trong trụ sở cục quản lý nhân tài đặc biệt.

Đinh Tu Minh đưa một cái hộp sắt cho Tề Ngọc Lâm rồi hết lòng khuyên nhủ:

- Lâm Lâm, anh hy vọng em là người ăn quả này, với thực lực của em bây giờ nếu có thêm một dị năng nữa thì có thể trở thành người mạnh nhất thế giới.

Quả này vốn là chuẩn bị cho Tần Phong, trước đây cấp trên vẫn nghĩ Tần Phong mới là người mạnh nhất trong tứ vương.

Nhưng Tề Ngọc Lâm lại đánh một trận kinh thiên với Tần Phong.

Tần Phong hoàn toàn không phải là đối thủ của cô nàng.

Đinh Tu Minh là một cục trưởng rất có đầu óc, tuy rằng hắn vẫn cho rằng Tề Ngọc Lâm tính cách nóng nảy không bằng Tần Phong nghe lời, nhưng sau khi cân nhắc kĩ càng thì hắn cho rằng để Tề Ngọc Lâm ăn vẫn tốt hơn.

Dù sao mọi người cũng đều là người Thiên triều.

Hơn nữa Tề Ngọc Lâm cũng chưa từng làm chuyện gì xâm phạm đến lợi ích quốc gia, muốn giết Tần Phong không tính, đó là do Tần Phong ám toán Tề Lâm trước, long có nghịch lân, Tần Phong quá đáng vậy thì không thể trách Tề Ngọc Lâm có hành vi vượt qua giới hạn như vậy.

Tề Ngọc Lâm thực lực cao hơn Tần Phong, cho nên quốc gia mới ưu ái dành tặng Quả Dị Năng.

Cho nên Quả Dị Năng này thực ra là đã được phân cho Tề Ngọc Lâm từ trước rồi, chỉ là nhân tiện nói là bồi thường thôi.

Tề Ngọc Lâm tiếp nhận hộp, nói với Đinh Tu Minh:

- Đinh cục, bây giờ quả này đã thuộc về ta, vậy thì do ta xử lý là được.

Đinh Tu Minh cười khổ, hắn đến gần Tề Lâm, vỗ vỗ vai Tề Lâm, khẽ thở dài nói:

- Tiểu tử, cậu thật may mắn a.

Tề Lâm cũng có cảm giác mình rất may mắn.

Nguyên chủ vận khí thật tốt.

- Chị của cậu đã hạ quyết tâm rồi nên ta có khuyên nữa cũng bằng thừa. Sau khi cậu ăn Quả Dị Năng thì phải quay lại nơi này để báo cáo. Nếu mà có được dị năng rất lợi hại thì cậu có thể gia nhập cục quản lý nhân tài đặc biệt, sẽ do chị của cậu lãnh đạo trực tiếp.

Tề Lâm gật đầu:

- Tôi sẽ nghe ý kiến của chị.

Dừng một chút, Tề Lâm nghiêm túc nói với Đinh Tu Minh:

- Đinh cục trưởng, tôi sẽ khuyên chị của tôi sử dụng quả này.

Mắt Đinh Tu Minh sáng ngời, nghiêm túc nhìn Tề Lâm rồi chợt cười to:

- Trách không được chị của cậu đối xử tốt với cậu như vậy, xem ra cậu đúng là một người hiểu chuyện.

Tề Ngọc Lâm ngay lập tức vỗ vào đầu Tề Lâm rồi khiển trách:

- Ba ngày không gặp đã muốn tạo phản à, còn muốn dạy bảo chị cơ đấy.

- Chị đang đố kị em cao hơn phải không?

Tề Ngọc Lâm cười tủm tỉm:

- Đúng vậy.

Tề Lâm:

-... Bỏ đi đàn ông không so với phụ nữ. Chủ yếu là đánh không lại lão tỷ thì biết làm sao bây giờ!

- Được rồi, Lâm Lâm mang em trai về nhà trước đã. Ta hi vọng hai chị em cân nhắc cho thật kĩ, hiện tại quốc gia của chúng ta tổng cộng chỉ có năm Quả Dị Năng, quốc gia hy vọng có thể sử dụng một cách tốt nhất.

Tề Ngọc Lâm gật đầu, sau đó liền lôi kéo Tề Lâm lên xe của mình.

Rồi ngay lập tức lái xe về khu nhà ở cấp cao ở khu đế đô.

Tề Lâm thực sự thể nghiệm được sự tiện lợi của khoa học kỹ thuật tương lai, vườn hoa xây dựng trên không có thể nhìn thấy từ xa, xe sử dụng được cả ba con đường không, thủy, bộ, hơn nữa không cần để xe ở dưới tầng hầm mà có thể lái thẳng vào gara trên không, ngay cạnh ban công nhà mình.

Sau khi về nhà, người máy thông minh tự động hoan nghênh chủ nhân về nhà, sau đó là tự điều chỉnh ánh sáng, nhiệt độ trong phòng sao cho phù hợp nhất với cơ thể con người.

Hưởng thụ sinh hoạt ở thế giới này còn sướng hơn nhiều so với ở địa cầu, Tề Lâm cố nén lại ý nghĩ ở lại đây vĩnh viễn.

Khuyết điểm duy nhất chính là ở thế giới này có dị năng giả, tuy nói dị năng có thể yếu có thể mạnh, nhưng mà nói cho cùng thì khả năng gặp nguy hiểm ở thế giới này cũng cao hơn ở địa cầu.

May mắn là mình có một chỗ dựa vô cùng vững chắc nha.

- Chị, em nghiêm túc đề nghị chị nên ăn Quả Dị Năng này. Chị càng mạnh mẽ thì em lại càng an toàn mà.

Sau khi vào phòng, việc đầu tiên mà Tề Lâm làm là thuyết phục Tề Ngọc Lâm.

Tề Lâm tin tưởng nguyên chủ cũng sẽ nói giống như mình, theo ký ức của nguyên chủ thì có thể thấy được Tề Ngọc Lâm đã hi sinh rất nhiều thứ vì nguyên chủ.

Cho nên Tề Lâm không muốn tiếp tục làm phiền Tề Ngọc Lâm.

Đối với Tề Lâm mà nói, thứ này cũng không coi là ghê gớm gì, chỉ cần nhận thêm vài cái ủy thác là đã nhận được phần thưởng tốt hơn rồi.

Nhưng đối với Tề Ngọc Lâm thì Quả Dị Năng này lại là một cơ hội rất lớn.

Nhưng Tề Ngọc Lâm càng quyết liệt hơn hẳn Tề Lâm.

- Há mồm.

Tề Lâm ngậm chặt miệng.

Sau đó Tề Ngọc Lâm một cước giẫm trên chân Tề Lâm, Tề Lâm ngay lập tức hét lên.

Tề Lâm vừa há mồm ra, Tề Ngọc Lâm đã ngay lập tức mở hộp, đem Quả Dị Năng nhét vào trong miệng Tề Lâm.

Đơn giản, thô bạo, không có bất kỳ lời nói nhảm nào.

Tề Lâm ôm quai hàm, tức giận mà nhìn Tề Ngọc Lâm.

Tề Ngọc Lâm trừng mắt nhìn lại:

- Nhìn cái gì? Ăn đi, không ăn đừng có trách chị giúp em nuốt nhé.

Tề Lâm: Thế lực gian ác quá mạnh, mình chỉ đành tạm cúi đầu thôi.

Mình chỉ là nể chị thôi, không phải là sợ, ừ, thật sự là hơi sợ thôi.

Từ trước đến nay chỉ cần là chuyện tốt cho nguyên chủ thì Tề Ngọc Lâm có thể dùng mọi thủ đoạn để làm được.

Càng không quan tâm đến ý kiến của Tề Lâm.

Tề Lâm chỉ có thể nuốt vào.

- Quả Dị Năng phải cần một khoảng thời gian mới phát huy tác dụng, thời gian dài ngắn khác nhau, nhưng dài nhất cũng sẽ không cao hơn 24 tiếng, cho nên em chỉ cần đợi là được rồi.

- Chị đang xâm phạm nhân quyền!

Tề Lâm vừa cảm động lại vừa phẫn nộ.

Tề Ngọc Lâm liếc mắt nhìn, rồi nằm dài trên ghế sô pha nhìn rất mất hình tượng.

- Dù sao cũng cũng không phải là lần đầu tiên.

Tề Lâm không nói gì.

Quả thực không phải là lần đầu tiên.

Năm nguyên chủ mười hai tuổi, ông nội nguyên chủ đột nhiên mắc bệnh rất nặng, hao tốn hết thảy tích góp Tề gia, còn phải đi vay nợ hơn triệu, rốt cuộc vẫn không chữa được mà nhắm mắt xuôi tay.

Năm đó, Tề Ngọc Lâm mới mười lăm tuổi, thành tích học tập đang đứng thứ hai toàn thành phố, mà thành tích của Tề Lâm lúc đó là đứng thứ năm trong lớp học… từ dưới đếm lên.

Khi đó Tề gia đang vô cùng khó khăn, thế là Tề Ngọc Lâm tự quyết định bỏ qua thư mời nhập học của trường cấp ba tốt nhất thành phố, sau đó đi tới thành phố Tứ Cửu tự kiếm việc làm.

Trong trí nhớ của Tề Lâm, đây là lần duy nhất mà cha đánh chị.

Tề Ngọc Lâm bị đánh không khóc mà cha sau khi đánh xong lại khóc.

Đêm hôm đó, Tề Ngọc Lâm gõ cửa phòng Tề Lâm, ôm Tề Lâm nói chuyện suốt cả đêm.

Những lời tâm sự ngày hôm đó vĩnh viễn khắc ghi trong lòng Tề Lâm.

- Tiểu Lâm tử a, chị có lỗi với em. Chị có thói quen làm anh hùng chuyên chịu tiếng xấu thay cho người khác. Lần này chị lại làm anh hùng một lần nữa, làm mất hết niềm tin mà ba mẹ dành cho chị.

- Sau này mặc cho ai biết được chuyện này đều sẽ giơ ngón tay cái lên với chị. Ba mẹ cũng sẽ rất áy náy với chị, sau này mặc kệ chị có làm chuyện gì ba mẹ cũng sẽ không giận chị nữa. Chỉ là khổ cho em, ba mẹ sẽ đem tất cả hi vọng dồn hết cho em.

- Kỳ thực a, nhưng người can đảm hy sinh như vậy trong mắt chị đều chỉ là kẻ tầm thương, chị cũng vậy. Anh hùng thật sự là người nhận tất cả đau khổ, là người mà trong mắt mọi người là hưởng lợi, người càng có lương tâm thì cuộc sống người đó càng khó chịu. Chị là người nhát gan, không muốn chịu tội như vậy cho nên đem tất cả chuyện khó khăn giao cho em.

Sau cùng, Tề Ngọc Lâm cười hỏi Tề Lâm:

- Em có giận chị không?

Tề Lâm lúc đó không khóc, chỉ là đỏ mắt lắc đầu.

Từ đó về sau, học phí của Tề Lâm đều là do Tề Ngọc Lâm trả, từ đó cuộc sống của nguyên chủ trở nên vô cùng khắc khổ.

Đàn ông trưởng thành nhiều lúc chỉ cần trong nháy mắt.

Ba năm sau, Tề Lâm tham gia thi học sinh giỏi toàn thành phố, sau khi có thành tích thì cha uống rượu say khướt sau đó lại khóc.

Đứng thứ hai toàn thành phố.

Giống y như Tề Ngọc Lâm, chỉ là thấp hơn Tề Ngọc Lâm năm xưa một điểm.

Tề Ngọc Lâm sau khi biết được thành tích của Tề Lâm, đặc biệt trở về nhà một chuyến, khi gặp được Tề Lâm câu nói đầu tiên là:

- Thằng ngốc này, đứng nhất không phải là sẽ làm ba mẹ vui hơn sao? Tại sao phải đứng thứ hai, hơn nữa còn thấp hơn chị một điểm?

Tề Lâm lắc đầu, nói nghiêm túc:

- Thứ hai ba mẹ cũng vui vẻ, thấp một điểm, chị là người cao hứng nhất.

Năm đó lúc bị cha tát một cái Tề Ngọc Lâm không khóc, thế nhưng khi Tề Lâm nói hết câu này Tề Ngọc Lâm lại khóc nức nở.

Khóc xong sau đó, Tề Ngọc Lâm ôm đầu Tề Lâm, hôn một cái, sau đó thấp giọng nói:

- Tiểu Lâm tử, có em trai như em thật là tốt quá.

Kỳ thực có một người em như mình không có gì hay.

Có một người chị tốt như Tề Ngọc Lâm mới thật sự là có phúc.

Bạn đang đọc Tiên Giới Luật Sư của Lương Tâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.