Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 3 - Chương 72: Tỉnh lại (2)

Phiên bản Dịch · 3121 chữ

Dịch giả: Côn Bằng

—————————

Ở trên trời, sau khi thấy Lý Vũ Hàn cùng Thịnh Vũ Sơn xuất trận, một đám yêu ma cao cấp cùng Cửu Hoa trưởng lão đều không nhịn được mà nhướng mày một cái. Bởi vì, khi mới bắt đầu, giao ước của Trương Hư Thánh cùng Lý Hư Hàn và Lung Ách Hạt tôn giả là thắng bại của trận tỉ thí giữa đám ba người Từ Thanh Phàm với ba gã xà nhân. Nhưng lúc này, Lý Vũ Hàn cùng Thịnh Vũ Sơn lại cũng tham gia vào cuộc tỉ thí, rõ ràng là muốn phá hư quy củ.

Trương Hoa Lăng vừa định cất giọng ngăn cản thì lại thấy, ở bên cạnh, Trương Hư Thánh gật đầu mỉm cười nói: "Có ý tứ, cuối cùng, hai tiểu tử này cũng xuất thủ."

Trương Hoa Lăng hơi sững sờ, sau khi chần chừ một lúc, hắn liền hỏi: "Trương sư thúc, nếu không, ta để cho bọn họ lui ra?"

Trương Hư Thánh lại lắc đầu cười nói: "Khi vừa mới thiết lập trận đánh cuộc này, ta có nói nội dung của cuộc tỉ thí là thắng bại giữa ba tên xà nhân - thủ hạ của ta với đệ tử Cửu Hoa môn. Mà đệ tử của Cửu Hoa môn, không chỉ có mỗi Từ Thanh Phàm cùng mấy tên tiểu tử kia, ngươi cần gì để cho bọn hắn lui ra?"

Sau khi nghe được lời nói của Trương Hư Thánh, trong lúc nhất thời, Trương Hoa Lăng không còn gì để nói. Chỉ là, hắn bỗng cảm thấy, bên dưới vẻ mặt thản nhiên của Trương Hư Thánh dường như còn ẩn dấu cái gì đó, khiến cho gã càng có vẻ thâm bất khả trắc. Mà mảnh nhỏ bóng ma trong lòng hắn, cũng trong lúc vô tình mà trở nên càng ngưng trọng.

"Nếu như chỉ có Từ Thanh Phàm cùng hai tên tiểu gia hỏa kia tỉ thí với xà vệ thì lần đánh cuộc này không khỏi quá nhàm chán rồi. Đánh cuộc mà, chỉ khi không biết đáp án thì mới kích thích, không phải sao?"

Sau khi dừng lại một chút, Trương Hư Thánh cười híp mắt, tiếp tục nói.

Mà Lý Hư Hán cùng Lung Ách hạt tôn giả thì lại khẽ nhíu mày. Hai người khẽ liếc mắt nhìn nhau, nhưng cũng đều không hiểu nổi thái độ của Trương Hư Thánh.

Lung Ách Hạt tôn giả khẽ lắc đầu với Lý Hư Hán, bày tỏ để cho hắn bình tĩnh chớ nóng vội. Dường như trong lòng lão đã có quyết định của riêng mình, mặc dù lão cũng biết Trương Hư Thánh có mục đích khác nhưng lão cũng có lòng tin với chính mình.

Lý Hư Hán khẽ thở dài một tiếng. Lão biết một khi tình hình đã kéo dài cho đến tận bây giờ thì lão cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến thôi.

Từ Thanh Phàm trúng độc khó trị, đồng thời, Tứ Hào phải vất vả lắm mới giết chết được cũng sống lại, tình thế không thể lường được. Những tia sáng vàng rực rỡ của hoàng hôn Cửu Hoa sơn, bỗng chốc như bắt đầu trở nên càng thêm tăm tối.

Sau khi Tứ Hào ngoài ý liệu sống lại rồi khôi phục nhân hình, hắn cũng không để ý đến ánh mắt kinh hãi của người xem chung quanh, mà hắn tự mình vận động một cái để kiểm tra lại thân thể: lắc đầu, lắc cổ, lung lay tay chân. Dường như hắn đối với thân thể mình không hài lòng mà cau mày một cái.

Mà lúc này, một đám đệ tử Cửu Hoa đang vây xem cũng từ trong kinh hãi tỉnh lại. Sau khi thấy rõ diện mạo của Tứ Hào, mọi người đều không nhịn được mà xôn xao.

"Vương Thanh Tuấn!!"

"Đó là Vương Thanh Tuấn!"'

"Tứ Hào lại chính là Vương Thanh Tuấn!!

Còn đám người Lữ Thanh Thượng và Kim Thanh Hàn thì đã bị kinh ngạc đến mức không nói thành lời được. Phải biết rằng, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy Vương Thanh Tuấn bị nổ tan xương nát thịt. Nhưng giờ đây hắn lại một lần nữa xuất hiện, hơn nữa lại còn xuất hiện dưới thân phận Cửu Hoa tử địch, cũng không trách được sao bọn họ lại kinh hãi như vậy.

Nhưng Vương Thanh Tuấn lại không thèm đếm xỉa tới anh mắt kinh hãi của đám Cửu Hoa đệ tử xung quanh, sau khi kiểm tra thân thể của mình một lần, hắn liền trừng mắt nhìn Kim Thanh Hàn vừa mới sát thương mình và Từ Thanh Phàm đang an dưỡng tĩnh tọa ở phía sau một cách cừu hận.

Mà đúng lúc này, kẻ toàn thân tràn ngập vụ khí - Tam Thập Tam Hào bỗng nói chuyện, trong giọng nói của hắn không thiếu phần trào phúng: "Ta nói này Tứ Hào. Lúc trước, ngươi vẫn còn hay nói Tứ Thập Nhất Hào vô dụng như thế nào, vậy mà bậy giờ ngươi lại bị đánh chật vật như thế rồi hả?"

Vương Thanh Tuấn hừ lạnh một tiếng, nói: "Là ta xem thường bọn họ, cho rằng bằng vào tốc độ thì có thể chiến thắng dễ dàng. Ta lại không nghĩ tới cái tên Từ Thanh Phàm có thể phản ứng nhanh tới vậy. Nếu như, ta dùng bão cát thuật để tấn công ngay từ khi mới bắt đầu thì những tên kia đã sớm trở thành ba bộ tử thi."

Tam Thập Tam Hào khinh thường nói: "Cho nên ta mới nói ngươi là một người kiêu căng ngông cuồng, hơn nữa, còn rất biến thái. Rõ ràng, ngươi chỉ cần dựa vào lực lượng bão cát cũng có thể đánh bại địch nhân dễ dàng nhưng hết lần này tới lần khác, ngươi lại thích dựa vào cận chiến để móc tim đối thủ ra, rất thú vị sao? Cuối cùng, lần này ngươi cũng bị giáo huấn."

Trong mắt Vương Thanh Tuấn lóe lên một đạo sát khí, hắn xoay người rồi nhìn chằm chằm vào Tam Thập Tam Hào, lạnh lùng hỏi: "Thế nào? Ngươi không chỉ một lần khiêu khích ta, chẳng nhẽ ngươi muốn nếm thử cảm giác bị móc tim ra hay sao?"

Tam Thập Tam Hào ung dung đáp: "Nếu như có cơ hội, ta cũng rất muốn giáo huấn ngươi một trận. Phải biết rằng, ta thật sự rất chán ghét cái bộ dáng lúc nào cũng tự cho mình là lão đại của ngươi." nói tới chỗ này, Tam Thập Tam Hào dừng lại một cút, trong thanh âm của hắn càng nhiều thêm ra ba phần mỉa mai; hắn điềm nhiên nói: "Nhưng ngươi nghĩ rằng hiện tại ta đang giáo huấn ngươi sao? Không nói đến bây giờ chúng ta có... nhiệm vụ khác, hơn nữa mặc dù lúc này ngươi may mắn không chết, nhưng cũng đã không còn có thể duy trì hình thái thứ hai nữa. Mà khi ngươi đang ở nhân dạng, thực lực của ngươi chỉ còn bằng một phần năm so với ban đầu. Hiện tại, sau khi bị thương, thực lực của ngươi lại càng hạ xuống, ngươi còn dám nói ta khoác lác sao? Quả nhiên là cuồng vọng không coi ai ra gì!"

Sau khi nghe được lời nói của Tam Thập Tam Hào, Vương Thanh Tuấn hừ lạnh một tiếng, nói: "Chờ đến lúc ta khôi phục, ta sẽ để cho ngươi hối hận về lời vừa mới nói."

Tam Thập Tam Hào khẽ mỉm cười, ý giễu cợt trong giọng nói càng nồng đậm hơn: "Hy vọng ngươi có lúc ấy."

Vương Thanh Tuấn cau mày hỏi: "Ngươi có ý gì?"

Tam Thập Tam Hào cười gằn đáp: "Có phải ngươi đã quên nhiệm vụ mà chủ nhân giao cho chúng ta rồi hay không? Trong lúc đang làm nhiệm vụ mà chủ nhân giao phó thì ngươi lại dám tùy ý lơ là, bây giờ, ngươi còn làm mất mặt chủ nhân. Cho dù là ta, cũng không đảm bảo rằng chủ nhân sẽ tha cho ngươi một cách dễ dàng. Ngươi phải biết rằng, lúc này, chủ nhân vẫn còn đang ở phía trên quan sát ngươi."

Sau khi nghe được lời nói của Tam Thập Tam Hào, Vương Thanh Tuấn bỗng nhiên rùng mình một cái. Hắn không nhịn được mà phải ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời. Sau đó, hắn lại phát hiện, chiến trường huyên náo hỗn loạn trên bầu trời chẳng biết lúc nào đã khôi phúc yên lặng, dường như tất cả đều đang yên lặng mà quan sát trận tỉ thí dưới chân. Tuy rằng, bởi vì khoảng cách quá xa mà Vương Thanh Tuấn không thể tìm thấy được thân ảnh của Trương Hư Thánh, nhưng hắn giống như cảm giác được mình đang bị một đạo ánh mắt băng lãnh lãnh đạm nhìn chằm chằm vào. Trong lòng hắn không khỏi run lên một cái, trong lúc nhất thời, trong đầu hắn bỗng ngập tràn sợ hãi, khiến cho hắn quên đi phản bác.

Mà Thất Hào vốn vẫn yên lặng từ lúc xuất hiện cho tới bậy giờ thì lại đột nhiên lên tiếng, hắn chậm rãi nói: "Tứ Hào, bây giờ thực lực của ngươi đã bị tổn hao nhiều, ngươi hãy mau chóng nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại giao cho chúng ta. Chỉ cần chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, chủ nhân sẽ không trách tội."

Tứ Hào hừ lành một tiếng, nói: "Được rồi, Tam Thập Tam Hào, nguơi xuất thủ giết đám người kia đi. Nếu như ngươi cũng thua thì cũng đừng có lấy lý do khinh địch."

Tam Thập Tam Hào lạnh lùng đáp: "Ngươi nghĩ rằng ta cũng giống ngươi sao?"

Vừa nói, Tam Thập Tam Hào vừa cất bước về phía trước, nhưng lại bị Thất Hào cản lại.

"Hay là để ta đi đi!" Thất Hào nhẹ giọng nói.

Nghe được lời nói của Thất Hào, Tam Thập Tam Hào cùng Vương Thanh Tuấn trong lòng bỗng cảm thấy giật mình, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn lại Thất Hào.

Vương Thanh Tuấn cau mày hỏi: "Thất Hào, ta biết ngươi không muốn ra tay với bọn hắn, trong lúc chiến đấu mà ngươi do dự thì chỉ có khiến cho kết quả bị đảo ngược, hay là để Tam Thập Tam Hào xuất thủ đi?"

Tam Thập Tam Hào cũng nói: "Ta xuất thủ là được rồi, ngươi biết đấy, bọn họ không phải là đối thủ của ta. Ngươi không cần miễn cưỡng."

Hai người Vương Thanh Tuấn cùng Tam Thập Tam Hào luôn không chịu nể mặt nhau mà đối đầu thì lúc này, dường như lại rất quan tâm tới Thất Hào.

Thất Hào lắc đầu một cái, điềm đạm đáp: "Ta vốn phải xuất thủ ở nhiệm vụ lần này. Dù sao cũng do ta gây ra nên chủ nhân mới an bài nhiệm vụ cho ta, các ngươi chỉ là phụ trợ giúp ta thôi. Ta biết các ngươi ra tay trước là vì không muốn làm ta khó xử. Nhưng đây là trách nhiệm của ta, ta nhất định phải hoàn thành. Ngay từ lúc tiếp thụ cải tạo của chủ nhân, ta liền có ý nghĩ này."

Nghe được Thất Hào nói như vậy, hai người Vương Thanh Tuấn cùng Tam Thập Tam Hào không khỏi nhìn nhau một cái, trong mắt của hai người ẩn chứa may mắn cùng lo âu hỗn tạp nhưng cuối cùng họ vẫn gật đầu. Tam Thập tam Hào lùi về phía sau một bước còn Vương Thanh Tuấn thì trở về vị trí của hai người kia.

Đồng thời, Thất Hào chậm rãi nhìn về phía Kim Thanh Hàn, Lữ Thanh Thượng, Lý Vũ hàn, Thịnh Vũ Sơn rồi đi tới. Mặc dù trong ánh mắt của hắn vẫn còn mang theo một tia thương cảm cùng do dự nhưng lúc này bước chân đã lộ ra vẻ trầm ổn kiên định.

"Chờ một chút! Vương Thanh Tuấn! Muốn đi không dễ dàng như vậy đâu, trước tiên ngươi phải giải thích rõ mọi việc."

Ngay lúc Tứ Hào trở về, Lữ Thanh Thượng cuối cùng cũng phản ứng lại, quát về phía Tứ Hào.

Nhưng Tứ Hào lại như không có nghe được gì, vẫn thản nhiên đi về như cũ, ngay cả đầu cũng không thèm quay lại.

Lữ Thanh Thượng nhướng mày một cái, trong lòng hắn cảm thấy hơi tức giận, hắn giơ tay lên, đột nhiên, vài tấm bùa chú liền xuất hiện từ trong tay áo của hắn, bay về phía Tứ Hào. Trong lúc phi hành, vài tấm bùa chú hiện ra quang mang lấp lánh, liên kết với nhau, hóa thành một tấm lưới lớn trùm về phía Từ Hào.

Căn cứ lời theo nói của Tam Thập Tam Hào, thì sau khi Vương Thanh Tuấn chịu một đòn của Kim Thanh Hàn mặc dù không chết nhưng thực lực cũng bị suy giảm cực lớn, cho nên Lữ Thanh Thượng mặc dù xuất thủ tùy tiện nhưng lại cũng không sợ Vương Thanh Tuấn sẽ phản kích. Chỉ là ngay khi tấm phù võng sẽ bao lại Vương Thanh Tuấn, Thất Hào lại chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở trước mặt của Vương Thanh Tuấn. Gã giơ tay lên, rồi tóm lấy tấm phù võng đang chuẩn bị bao phủ Vương Thanh Tuấn. Tiếp đó, hắn xé mạnh một cái khiến tấm phù võng được trận pháp huyễn hóa cũng bị hắn xé thành hai mảnh, ở trước khi linh khí tiêu tán hết mà ném qua một bên.

Thấy cảnh tượng này, mọi người trên sân đều hoảng sợ. Mặc dù mặt phù võng này là do trận pháp huyễn hóa thành nhưng độ vững chắc thì không cần phải nói nhiều, coi như là dùng đạo pháp cũng rất khó để khiến cho nó tổn hại. Vậy mà lại không nghĩ đến, Thất Hào chỉ bằng man lực lại có thể xé nó thành hai nửa. Mặc dù biết rằng, mới vừa rồi Lữ Thanh Thượng không xuất thủ toàn lực, hơn nữa Thất Hào lại có thể cùng Vường Thanh Tuấn làm "Tứ phương xà vệ", chắc chắn có chỗ hơn người, nhưng không ngờ tới hắn lại lợi hại như vậy.

Thấy động tác của Thất Hào, Lý Vũ Hàn cau mày nói với ba người đang ở bên cạnh mình: "Mọi người cẩn thận, chỉ sợ tên Thất Hào này đã hợp thể cùng với Cửu Thân xà."

"Nam Hoang Cửu Thân xà, thân thể khổng lồ, một hồn chín thân, giỏi về mai phục tiềm hành. Thân mang đại lực, đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm. Nếu lực lượng không bì kịp thì không thể tranh đấu chính diện, nếu không khó mà thắng được."

(Sơn Hải Dị Đảm - Kỳ Thú Thiên)

Lý Vũ Hàn là một người nho nhã, mặ dù hắn rất ít khi ra khỏi Cửu Hoa môn, nhưng kiến thức của hắn lại rất uyên bác. Cho nên nếu hắn nói Thất Hào dung hợp cùng Cửu Thân xà thì có lẽ sẽ không sai. Mà bên trong Thần Châu Hạo Thổ "Tứ đại kỳ xà", nếu như chỉ bàn về sức chiến đấu thì Cửu Thân xà là cường đại nhất. Vì lẽ đó mà sau khi nghe được lời nói của Lý Vũ Hàn, trong lúc nhất thời, bốn người cũng quên đi việc dò hỏi Vương Thanh Tuấn. Ngược lại, khuôn mặt của họ càng trở nên ngưng trọng, quan sát Thất Hào đang chậm rãi đi về phía mình.

Ở bên trong "Tứ phương xà vệ", mặc dù đều là mắt rắn lưỡi rắn, toàn thân thanh lân, bộ dáng cực kỳ giống nhau nhưng không nghi ngờ gì, Thất Hào là dễ nhận biết nhất. Không hề chỉ bởi vì trên người Thất Hào có máy vết bướu mà còn bởi vì khi so sánh với thân hình nhỏ dài như loài rắn của những người khác thì bộ dáng của Thất Hào lại quá khổng lồ. Nếu như loài rắn cũng phân chia mập gầy thì Thất Hào nhất định đứng thứ một thứ hai về độ mập mạp.

"Các ngươi muốn biết điều gì, đều có thể hỏi ta. Ta nghĩ, so với Tứ Hào, thì ta biết nhiều hơn một chút."

Thất Hào bước từ từ về phía bốn người, đồng thời hắn cũng chậm rãi nói.

Nghe được lời nói của Thất Hào, đám người Kim Thanh Hàn đều cảm thấy sững sờ, không biết vì sao Thất Hào lại đột nhiên nói như vậy.

Nhưng bởi vì trong lòng mọi người đều một mực nghi hoặc với những chuyện diễn ra trong những ngày qua, cho nên sau khi nghe được lời nói của Thất Hào, mặc dù trong lòng họ đều cảm thấy kỳ quái những Lữ Thanh Thượng vẫn không nhịn được hỏi lại: "Điều mà chúng ta muốn biết người đều biết?"

"Đúng vậy." Thất Hào nhẹ nhàng gật đầu. Nhưng, không hiểu sao, lúc này trên mặt rắn lại lộ ra một tia thương cảm.

Kim Thanh Hàn lại trực tiếp nói ra: "Chúng ta muốn để cho người trong cuộc - Vương Thanh Tuấn nói rõ. Về phần ngươi, một chốc lát nữa, chúng ta đương nhiên sẽ tỉ thí với ngươi."

Thất Hào khẽ thở dài một tiếng, chấm rãi nói: "Vương Thanh Tuấn là người trong cuộc, nhưng ta cũng vậy. Hơn nữa, ở bên trong màn kịch nầy, vai diễn của ta nhiều hơn." vừa nói, khoảng cách giữa bốn người và Thất Hào đã thu hẹp lại, những phiến thanh lân mọc trên người hắn cũng chậm rãi thu hồi vào trong cơ thể. Còn thân thể hắn thì giống như bị một lực ép vô hình nào đó ép lại, khiến cho người hắn bỗng chốc trở nên mập mạp.

Ngay khi mắt rắn biến thành mắt người, mọi người trên sân đều không khỏi há hốc mồm. Thấy thế, Từ Hào cười khổ về phía mọi người, nói: "Kim sư đệ, Lữ sư đệ, Lý sư điệt, Thịnh sư điệt đã lâu không gặp!"

"Bạch Thanh Phúc!?"

"Bạch sư huynh?!"

"Bạch sư thúc!!"

Bất ngờ, tên mập mạp đang cười khổ với mọi người chính là Bạch Thanh Phúc đã mất tích ở Chiêm Bàn!!

Bạn đang đọc Tiên Đạo Cầu Tác (Dịch) của Trùng Trĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CônBằng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.