Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 3 - Chương 71: Tỉnh lại (1)

Phiên bản Dịch · 3411 chữ

Trên bầu trời, một đám yêu ma cao cấp cùng Cửu Hoa trưởng lão đang lẳng lặng nhìn cuộc tỉ thí dưới chân, mặc dù, dưới cái nhìn của bọn họ, thực lực của đám người đang tỉ thí không đáng nhắc tới. Nhưng độ hung hiểm và kịch liệt trong đó lại làm cho bọn họ không khỏi phải hồi hộp. Mà theo Tứ Hào ngã xuống, một loạt những âm thanh của hơi thở rõ ràng, liên tiếp truyền tới.

Nhất là những Cửu Hoa trưởng lão đã từng phục dụng qua "Thiên Linh đan" thì có thể nói thắng bại của trận đánh cuộc này có quan hệ chặt chẽ với sinh tử của bọn họ, không thể làm bọn họ không quan tâm.

Mà trong nháy mắt, khi nhìn thấy Từ Thanh Phàm bị trúng độc sa, thân thể của hai người Lý Hư Hán và Tiêu Hoa Triết đều không khỏi khẽ động, tựa hồ như muốn đi cứu viện. Dù sao hai người bọn họ cũng đều có cảm tình với Từ Thanh Phàm. Đối với Lý Hư Hán mà nói, ngoại trừ Trương Hoa Lăng, Từ Thanh Phàm là người duy nhất có giao tình với lão trong bốn mươi năm nay. Còn đối với Tiêu Hoa Triết mà nói, Từ Thanh Phàm chính là sư điệt duy nhất trên thế gian này của hắn.

Bỗng, Trương Hư Thánh vốn một mực thờ ơ lại vào lúc này lại rất tùy ý bước về phía trước một bước, chặn đường hai người lại.

"Lý sư huynh, ngươi muốn đi nơi nào?"

Trương Hư Thánh nhìn Lý Hư Hán, nhẹ nhàng cười hỏi.

Lý Hư Hán cùng Tiêu Hoa Triết hai người hơi sửng sờ, sau đó cũng không tiến thêm nũa. Dù sao kết quả của cuộc tỉ thí này có quan hệ đến tiền đồ của hai phái Cửu Hoa sơn cùng Khổ Tu cốc, tùy tiện xuất thủ can dự, cũng không biết Trương Hư Thánh lại sẽ có biểu hiện như thế nào. Nếu như vì vậy mà để cho Trương Hư Thánh hủy bỏ đánh cuộc, sợ rằng sẽ khiến cho rất nhiều người tức giận.

Thật ra thì theo như ý nghĩ của Lý Hư Hán, lão vốn không muốn đồng ý lần đánh cuộc này. Thứ nhất, lão cũng như Trương Hoa Lăng, cảm thấy Trương Hư Thánh đề ra cuộc đánh này là có mục đích khác, lão cảm thấy rằng kéo dài trận tỉ thí này là không ổn. Lão thấy, chỉ cần có thể sớm giết chết Trương Hư Thánh, bất kỳ giá nào đều là đáng giá. Thứ hai, cũng bởi vì Lý Hư Hán không cho rằng với thực lực của đám Từ Thanh Phàm lại thật sự có thể thắng được trận đánh cuộc này. Ba gã xà nhân kia rõ ràng là thủ hạ cao cấp của Trương Hư Thánh. Tuy chưa đạt đến Kết Đan kỳ nhưng chỉ sợ cũng chênh lệch không nhiều. Nên phần thắng của trận đánh cuộc này quả thực không lớn.

Nhưng Lý Hư Hán cuối cùng vẫn đồng ý đề nghị của Trương Hư Thánh. Một là bởi vì trong lòng lão mang ý nghĩ may mắn; lão cảm thấy vạn nhất đám người Từ Thanh Phàm có thể chiến thắng, như vậy Cửu Hoa nhất mạch cũng sẽ không ở bên trong trận hạo kiếp này mà thực lực đại tổn. Hai cũng là bởi vì hắn hiểu được suy nghĩ của Lung Ách Hát tôn giả, biết Lung Ách Hạt tôn giả cần phải dựa vào cuộc tỷ thí này để Trương Hư Thánh chủ động nói ra những tu sĩ nào của Khổ Tu cốc đi theo hắn.

Mà bây giờ, sau khi đám Cửu Hoa trưởng lão đã biết nội dung của trận đánh cuộc thì cũng đã không còn có thể ngăn trở được nữa. Nếu không thì chỉ sợ rằng tâm tình của những trưởng lão Cửu Hoa môn sẽ trở nên lạnh lẽo.

Cho nên lúc này, mặc dù Lý Hư Hán cùng Tiêu Hoa Triết đều lo lắng đến tình hình của Từ Thanh Phàm, nhưng sau khi do dự một chút, hai người vẫn thu bước chân về. Vào lúc này, nói không chừng cũng chỉ có thể hy sinh Từ Thanh Phàm thôi.

Nhìn những đốm đen dần dà hiện lên khuôn mặt của Từ Thanh Phàm, Lý Hư Hán khẽ thở dài một tiếng. Trong lòng lão thầm hiện lên cảnh tượng mình cùng Từ Thanh Phàm giao du trong mấy chục năm qua. Lý Hư Hán áy náy yên lặng nghĩ đến: "Thanh Phàm a, đừng trách ta, ta phải vì toàn bộ thế cục lo nghĩ. Vào lúc này ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình."

Mà Trương Hoa Lăng sau lưng Lý Hư Hán lúc này lại nghĩ đơn giản hơn nhiều. Ở thời điểm hiện tại, hắn chỉ muốn biết mục đích của Trương Hư Thánh khi thiết lấp nên trận đánh cuộc này là gì?

Với hắn mà nói, Từ Thanh Phàm, Kim Thanh Hàn, Lữ Thanh Thượng ba người mặc dù là đệ tử tinh anh của Cửu Hoa môn nhưng cùng Cửu Hoa tiền đồ so sánh thì nhỏ bé không đáng kể. Huống chi mặc dù hắn rất coi trọng Từ Thanh Phàm, nhưng so sánh với những thiên tài được kỳ vọng ở một mức độ rất lớn là Kim Thanh Hàn, Lữ Thanh Thượng, thì an nguy của Từ Thanh Phàm cũng không thể nào làm lay động thần kinh của hắn quá mức.

Vậy nên, sau khi hơi do dự một chút, Trương Hoa Lăng liền hỏi Trương Hư Thánh: "Trương sư thúc, ta ngươi song phương đều tổn thương một người. Nhìn tình hình trước mắt mà nói, chúng ta là hòa nhau a. Cũng không biết nếu như đến cuối cùng vẫn không phân thắng bại thì trận đánh cuộc của chúng ta nên giải quyết như thế nào?"

Trương Hư Thánh khẽ mỉm cười, chậm rãi nói: "Tứ Hào là do ta tạo nên, hắn sẽ không chết dễ dàng như vậy. Mà trong mắt ta, tiểu tử Từ Thanh Phàm kia cũng sẽ không dễ dàng bị đánh bại, tỉ thí còn xa xa còn chưa có kết thúc, tại sao lại không phân thắng bại? Nhưng hai người bọn họ cũng là vô lực tái chiến. Bất quá, nếu như cuối cùng vẫn là hòa. Như vậy thì ta thua được rồi."

Nói đến đây, Trương Hư Thánh lại khẽ lắc đầu một cái, nhẹ nhàng nói: "Cái tên Tứ Hào lúc nào cũng cuồng vọng, khinh địch như thế, cho hắn ăn nhiều thiệt thòi một chút cũng tốt. Nếu như trải qua lần giáo huấn này mà hắn vẫn không thể trừ bỏ tật xấu thì ta cũng không cần thiết phải giữ lại hắn nữa rồi."

Nghe được câu nói phía trước của Trương Hư Thánh, mọi người trên bầu trời đều cảm thấy hơi sững sờ. Rõ ràng là họ không hiểu được ý tứ trong lời nói của Trương Hư Thánh, nhưng vẫn đối với lới nói của hắn cảm thấy cao thâm khó lường. Mà sau khi nghe được câu nói kế tiếp của Trương Hư Thánh, mọi người đều không nhịn được mà cảm giác lạnh lẽo trong lòng. Hiển nhiên đối với Trương Hư Thánh mà nói, loại thủ hạ giống như Tứ Hào, một khi hắn đã không vừa lòng thì hắn sẽ vứt bỏ mà không chút nương tay.

Trước Hoa Lăng điện, sau khi thấy Tứ Hào ngã xuống, một đám đệ tử đang đứng xem đều không nhịn được mà vui mừng, nhưng cũng có những người trong lòng chồng chất lo lắng, bất an. Hiển nhiên là họ đang lo nghĩ không biết phải đối phó với hai gã xà nhân còn lại như thế nào?

Lúc này trên sân tuy có nhiều Cửu Hoa đệ tử, nhưng chiến đấu ở cấp bậc này thì lại không có bao nhiều người có thể tham dự vào.

Mà sau khi buông lỏng tâm tình một chút, vẻ mặt của Kim Thanh Hàn cùng Lữ Thanh Thượng hai người cũng lại bắt đầu trở nên ngưng trọng, tiếp tục đánh giá hai gã xà vệ khác. Đồng thời, họ cũng đang đợi bố trí kế tiếp của Từ Thanh Phàm.

Sau khi trải qua nhiều trắc trở, tuy rằng thực lực của Kim Thanh Hàn cường hơn Từ Thanh Phàm, mà Lữ Thanh Thượng lại là Từ Thanh Phàm sư huynh, nhưng hai người cũng đã ở trong lúc vô tình theo thói quen nghe theo sắp xếp của Từ Thanh Phàm, mà Từ Thanh Phàm cũng rất ít khi để bọn họ thất vọng.

Nhưng kỳ quái là, đối mặt với cái chết của Tứ Hào, ngoại trừ tên xà nhân có nhiều vết bướu lồi khẽ thở dài một cái ra thì hai gã xà nhân lại không có làm tiếp bất kỳ cái gì. Chỉ là, bọn hắn đang thản nhiên nhìn vào thân thể Tứ Hào, tựa hồ như đang đợi điều gì đó.

Mà lúc này, Từ Thanh Phàm lại cũng vẫn duy trì bộ dáng như khi vừa mới kết thúc chiến đấu, thân thể không di chuyển chút nào, giống như đã bị trúng phải Định Thân chú.

Vừa mới bắt đầu, Kim Thanh Hàn cùng Lữ Thanh Thượng hai người còn tưởng rằng Từ Thanh Phàm là cảm khái với cái chết của Tứ Hào, cho nên tâm thần vẫn đang trầm tư. Nhưng sau một hồi lâu, Từ Thanh Phàm lại vẫn không nhúc nhích. Thấy không đúng, Kim Thanh Hàn thử nhẹ giọng nói khẽ: "Từ sư huynh, huynh làm sao vậy?"

Lúc này, Từ Thanh Phàm giống như trở nên trì độn, qua một lúc lâu mới phản ứng lại, chậm rãi xoay người nhìn hướng Kim Thanh Hàn và Lữ Thanh Thượng.

Mà sau khi thấy dung mạo của Từ Thanh Phàm, thân thể của Kim Thanh Hàn cùng Lữ Thanh Thượng không khỏi chấn động một cái. Trong lòng họ tràn đầy hoảng sợ, tâm thần rung động, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì.

Lại thấy, lúc này, ngoại trừ não bộ ra thì gương mặt của Từ thanh Phàm đã bị màu đen phủ kín. Mà nhiều chỗ đen nhánh lại đang lan tràn khắp toàn thân. Mấy chỗ vết thương trên gương mặt, càng là bắt đầu thối rữa nồng nặc. Bộ dáng lúc này của Từ Thanh Phàm so với yêu ma thủ hạ của Trương Hư Thánh còn muốn kinh khủng hơn.

Mới vừa rồi, bởi vì Tứ Hào thi triển bão cát ngăn trở, cho nên hai người Kim Thanh Hàn cùng Lữ Thanh Thượng không có phát hiện việc Tứ Hào phun độc sa vào Từ Thanh Phàm.

"Từ sư huynh!!"

Rốt cuộc, Kim Thanh Hàn cũng phản ứng lại, trong nháy mắt hắn liền chạy nhanh tới bên người Từ Thanh Phàm. Vừa muốn duỗi tay đỡ Từ Thanh Phàm thì y lại hơi khẽ lắc đầu, thân thể hơi di chuyển, tránh đi tay của Kim Thanh Hàn.

"Từ sư huynh?!"

Sau khi thấy động tác của Từ Thanh Phàm, trong lòng Kim Thanh Hàn lại càng lo lắng. Lúc này, khuôn mặt luôn lạnh lùng của hắn dĩ nhiên lại vì quan tâm mà trở nên vặn vẹo. Từ đó, có thể thấy được chút ít sự quan tâm của hắn với Từ Thanh Phàm.

Cuối cùng, Từ thanh Phàm cũng nói chuyện, thanh âm của y hơi khàn khàn, bên trong xen lẫn một chút chậm chập, tựa hồ như y không còn có thể kiểm soát thanh âm của mình lưu loát nữa.

"Kim sư đệ, đừng đụng vào ta, bên trong thân thể ta có Huyền Sa độc sa. Bây giờ độc tính đã lan tràn ra toàn thân. Chỉ cần tiếp xúc thôi thì ngươi cũng sẽ bị dính phải."

Vừa nói, Từ Thanh Phàm vừa lung lay cái tay của mình ở trước mặt Kim Thanh Hàn. Kim Thanh Hàn kinh hãi phát hiện cánh tay của Từ thanh Phàm cũng đà tràn đầy màu đen.

Mà lúc này, Lữ Thanh Thượng cũng đi tới bên người Từ Thanh Phàm. Sau khi nghe được lời nói của Từ Thanh Phàm, hắn cũng cảm thấy cực kỳ kinh sợ. Hắn vội vàng lấy một cái bình ngọc ra từ trong ngực, gấp giọng nói với Tù Thanh Phàm: "Từ sư đệ, chỗ của ta có bí dược có thể giải độc, người nhanh ăn vào, có thể sẽ có ích."

Từ Thanh Phàm lắc đầu một cái, nhẹ giọng nói: "Ta đã dùng qua giải độc đan cho nên trong thời gian ngắn, độc tính không thương tốn đến tính mạng của ta được. Các ngươi không cần lo lắng, chằng qua là bằng vào tình trang hiện giờ của ta thì không thể giúp được gì cho các ngươi cả. Còn lại hai gã xà nhân, các ngươi phải ứng phó thật cẩn thận."

Hóa ra, mới vừa trồi, trong nháy mắt khi bị độc sa bắn trúng, Từ Thanh Phàm liền lấy giải độc linh đan của Dược Vương cốc ra, không biết đúng sai liền nuốt xuống toàn bộ linh đan trong một bình. Y không nói gì, bởi vì y đang phải vận công hóa giải dược lực.

Nhưng Từ Thanh Phàm vẫn không nghĩ tới độc tính của Huyền Sa độc sa lại mạnh đến như vậy, chỉ mấy tức thời gian thôi mà độc tính cũng đã lan ra toàn thân. Cho nên Từ Thanh Phàm chỉ có thể tập trung toàn thân linh khí hóa giải dược lực để bảo vệ não bộ của chính mình, không thể để ý tới chuyện khác.

Phải biết rằng, tuy độc trong cơ thể có thể giải nhưng nếu như não bộ bị trúng độc thì y cũng sẽ trở nên ngu dại.

Vì vậy nên toàn thân linh khí của Từ Thanh Phàmm đều tập trung tại não bộ, căn bản y không thể sử dụng chút đạo pháp nào. Cho nên, trong khoảng thời gian tiếp theo, y không có cách nào chiến đấu với hai gã xà nhân còn lại.

Hai người Kim Thanh Hàn cùng Lữ Thanh Thượng vừa định nói gì đó thì bỗng nhiên, ở cạnh ba người, một đạo âm thanh nhu hòa vang lên: "Từ sư thúc cứ an tâm giải độc. Nơi này có hai người chúng ta tới giúp Kim sư thúc và Lữ sư thúc ngăn địch, trong thời gian ngắn sẽ không có gì đáng ngại."

Nghe thấy thế, đám Từ Thanh Phàm liền quay đầu lại, lại phát hiện hai người Lý Vũ hàn cùng Thịnh Vũ Sơn không biết đã đi tới bên cạnh ba người mình khi nào. Lúc này, bọn họ đang quan tâm nhìn Từ Thanh Phàm.

Thấy người tới là Lý Vũ Hàn cùng Thịnh Vũ Sơn, Kim Thanh Hàn và Lữ Thanh Thượng không khỏi nhướng mày một cái. Hiển

nhiên hai người đều bận tâm việc hai người này là đệ tử dòng chính của Chu Hoa Hải. Trên thực tế, mới vừa rồi hai người Lý Vũ Hàn và Thính Vũ Sơn không có xuất thủ là bởi vì thân phận của mình nên cảm thấy lúng túng, mà lúc này tình thế nguy cấp, họ cũng bất chấp thân phận lúng túng mà xung phong nhận việc.

Tuy vậy nhưng Từ Thanh Phàm lại rất tin tưởng hai người này. Y biết lấy tính cách của họ, tuyệt đối sẽ không làm phản Cửu Hoa môn. Hơn nữa, nhìn đám đệ tử Cửu Hoa xung quanh, cũng chỉ có hai người này là có thực lực có thể cùng hai gã xà nhân kia giao đấu. Vì vậy, y gật đầu một cái, nói: "Nhờ các ngươi."

Sau khi nói xong, Từ Thanh Phàm không để ý đến ánh mắt lo lắng của đám người Kim Thanh Hàn; y nỗ lực chống đỡ lấy thân thể mà chậm rãi lui về phía sau. Chỉ là lực lượng thân thể của y phảng phất như đã bị độc tính ăn mòn hoàn toàn, thậm chí ngày cả đi bộ cũng khó khăn. Thân thể thì bởi vì tê dại mà ngay cả thăng bằng cũng không cách nào giữ. Chỉ thấy, y di chuyển về phía sau một cách loạng choà loạng choạng, thậm chí có mấy lần còn suýt chút nữa ngã nhào.

Mà đám người Kim Thanh Hàn thấy dạng vẻ của Từ Thanh Phàm như vâỵ, liền biết tình hình thân thể của Từ Thanh Phàm không ổn. Tuy rằng, trong lòng sốt ruốt nhưng cũng không thể hỗ trợ. Họ biết rằng lúc này nghênh địch quan trọng hơn. Cho nên sau khi ân cần đưa mắt nhìn Từ Thanh Phàm rời đi, bốn người liền quay người, đánh giá nghiêm túc hai gã xà nhân, lẳng lặng chờ đợi kịch đấu bắt đầu.

Thực ra, Từ Thanh Phàm trong lòng cũng âm thầm lo lắng tình đến trạng cơ thể mình. Bây giờ, vì toàn thân linh khí đang tập trung bảo hộ não bộ để cho độc lực không thể xâm lấn, nên y không có cách nào có thể vận chuyển linh khí, càng không có cách nào khu trừ độc tính bên trong cơ thể. Phải biết, sau khi bị trúng độc một thời gian dài, độc tính sẽ thâm nhập vào tận xương tủy, như vấy sẽ không có cách nào có thể khu trừ.

Còn có chính là, lúc này, Từ Thanh Phàm vô cùng lo lắng cho an nguy của đám người Kim Thanh Hàn. Mặc dù, mới vừa rồi bọn hắn có thể chiến thắng Từ Hào, ngoại trử mưu kế của Từ Thanh Phàm ra, còn do Từ Hào khinh địch cùng với nhóm mình vận khí. Nhưng cho dù là như vậy, Tứ Hào cũng cùng ba người bọn họ đấu ngang tay, trong lúc nhất thời còn chiếm thượng phong.

Mà bây giờ, tuy hai gã xà nhân còn lại vẫn chưa có xuất thủ nhưng y tin tưởng, một khi bọn họ xuất thủ thì sẽ không tái phạm sai lầm giống Tứ Hào. Tuy rằng thực lực của hai người Lý Vù Hàn cùng Thịnh Vũ Sơn mạnh, nhưng chỉ sợ cũng không có tác dụng lớn, mà hắn lúc này thì lại không thể xuất thù, trong lòng chỉ có thể lo lắng không thôi.

"Ài, bây giờ mà Phượng sư đệ tỉnh lại thì tốt rồi."

Từ Thanh Phàm âm thầm thở dài.

Đột nhiên trong mắt Từ Thanh Phàm sáng lên, tựa như nhớ tới cái gì đó, sau đó y không chút chần chừ mà ngồi xuống đất xếp bằng đả tọa.

Đồng thời, trong hai tên xà nhân, gã xà nhân có danh hiệu Tam Thập Tam Hào đột nhiên lạnh giọng nói: "Tứ Hào đã xảy ra chyện gì? Hiện tại còn chưa khỏe?"

Theo thanh âm của Tam Thập Tam Hào hạ xuống, nguyên bản Tứ Hào vốn đang uể oải nằm trên mặt đất, toàn thân sinh khí không có thì nay thân thể lại đột nhiên run lên, tiếp lấy hắn liền dùng sức đứng dậy.

Mà theo hắn chậm rãi đứng lên, toàn bộ thanh sắc lân phiến trên người hắn cũng tróc ra, bộ dáng cũng từ từ khôi phục nhân trạng. Khi Tứ Hào hoàn toàn đứng lên, toàn bộ đặc tính của xà yêu trên người hắn cũng biến mất, ngược lại hắn biến thành bộ dáng của một người bình thường.

Mà bộ dạng của người này, toàn bộ chúng đệ tử Cửu Hoa trên sân đều nhận biết.

"Vương Thanh Tuấn! Dĩ nhiên là ngươi! Ngươi lại chính là Tứ Hào!"

"Vương Thanh Tuấn! Ngươi lại còn sống!!"

Sau khi thấy rõ bộ dạng của Tứ Hào, Kim Thanh Hàn cùng Lữ Thanh Thượng liền thất kinh, miệng đồng thanh nói.

Diện mạo lúc này của Tứ Hào, chính là người đã từng cùng đám người Từ Thanh phàm sóng vai chiến đấu ở Hoàn đảo - Vương Thanh Tuấn.

Bạn đang đọc Tiên Đạo Cầu Tác (Dịch) của Trùng Trĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CônBằng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.