Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 3 - Chương 70: Bác sát

Phiên bản Dịch · 3125 chữ

Dịch giả: Côn Bằng

———————————————

Thấy cục diện trên sân đột biến, Kim Thanh Hàn cùng Lữ Thanh Thượng trong lòng bỗng cảm thấy kinh hãi, muốn cứu viện lại căn bản đã không kịp. Dù sao tốc độ cũng không phải điểm mạnh của bọn họ nên họ chỉ có thể ở trong lòng cuống cuồng không thôi.

Mà trên bầu trời, vô luận là đám yêu ma cao cấp hay Cửu Hoa trưởng lão thì lúc này sắc mặt cũng đều khẽ biến nhưng là vui buồn bất đồng.

Nhưng cùng mọi người bất đồng chính là, ở lúc mọi người đang chăm chú xem trận đấu pháp ở trước Hoa Lăng điện thì Trương Hoa Lăng lại đang nhìn chăm chú biểu tình của Trương Hư Thánh. Cho đến bây giờ, hắn vẫn luôn cảm thấy việc Trương Hư Thánh đề ra cuộc đánh này là rất quỷ dị, chắc chắn không phải chỉ để chiếm tiên cơ sau trận đấu pháp đơn giản như vậy.

Mà trải qua quan sát, Trương Hoa Lăng lại kinh ngạc phát hiện, Trương Hư Thánh cũng không có bởi vì tình hình trên sân biến hóa mà cao hứng; trái ngược lại, hắn đứng ở bên trong đám người, lộ ra vẻ mặt bình thản. Mặc dù nhìn như hắn đang chuyên chú quan sát trận đấu, nhưng ánh mắt của hắn lại phiêu hốt bất định, tựa hồ như không để ý đến thắng bại của tràng đấu pháp này. Bất quá, chẳng qua là trong lòng hắn đang suy nghĩ những thứ khác thôi.

Đột nhiên, Trương Hư Thánh giống như có cảm giác, hắn quay đầu về phía Trương Hoa Lăng đang theo dõi mình khẽ mỉm cười. Sau đó, hắn nghiêng đầu tiếp tục xem tỷ thí, nhưng nếu như so sánh với lúc Lý Hư Hán và Lung Ách Hạt tôn giả mới xuất hiện, thì lúc này, vẻ tự tin trên mặt hắn dường như nhiều thêm một chút, làm cho người ta có cảm giác đại cục đã nằm trong lòng bàn tay.

Loại cảm giác này càng khiến cho mảnh nhỏ bóng ma vô hình trong lòng Trương Hoa Lăng càng thêm nồng đậm.

Lại nói đến tình hình của trận tỷ thí trước Hoa Lăng điện. Sau khi phòng ngự của Từ Thanh Phàm xuất hiện sơ hở, Tứ Hào gần như theo bản năng thi triển tốc độ đến cực hạn lao nhanh về phía Từ Thanh Phàm, đồng thời năm cái móng tay trên tay phải của hắn cũng kéo dài ra như năm thanh lợi kiếm, hung hãn đâm về phía ngực Từ Thanh Phàm.

Bất chợt, trong nháy mắt khi bổ nhào về phía Từ Thanh Phàm, Tứ Hào trong lòng bỗng phát sinh một loại dự cảm không lành. Hắn luôn cảm thấy sơ hở mà Từ Thanh Phàm để lộ ra thực sự quá mức rõ ràng, trái ngược với sự khôn khéo và quả quyết lúc hắn cùng với Từ Thanh Phàm và đám Kim Thanh Hàn, Lữ Thanh Thượng kịch đấu. Có phải là Từ Thanh Phàm muốn "dụ rắn khỏi hang" hay không?

Nhưng khi nghĩ lại, Tứ Hào lại cảm thấy là mình đã nghĩ quá nhiều. Căn cứ vào suy đoán của hắn, chắc chắn linh khí trong cơ thể Từ Thanh Phàm giờ đã cạn kiệt, Nam Cung Thanh Sơn dù phế vật cũng không phải loại mà Từ Thanh Phàm có thể dễ dàng giải quyết được. Hơn nữa, cho dù có muốn dụ mình mắc câu thì Từ Thanh Phàm cũng không cần để lộ sơ hở ở ngực a. Như vậy, cho dù thành công, Từ Thanh Phàm cũng rất khó có thể giữ được mạng sống, không khỏi cái mất nhiều hơn cái được. Với lại, Tứ Hào cũng rất tự tin với tốc độ của mình, nếu như có gì không đúng thì cũng có thể bảo đảm toàn thân có thể trở ra.

Mà biến hóa kế tiếp của Từ Thanh Phàm cũng đã chứng minh phỏng đoán của Tứ Hào. Chỉ thấy ngay khi Tứ Hào bổ nhào về phía Từ Thanh Phàm thì đầu thanh sắc trường long đang bao quanh người Từ Thanh Phàm cũng biến mất không thấy gì nữa. Hiển nhiên là do linh khí của Từ Thanh Phàm không đủ nên không thể nào truyền linh khí vào "Thanh Linh Hộ Tí" để giữ hình thái trường long bảo vệ.

Thấy biến hóa của Từ Thanh Phàm, trong lòng Tứ Hào càng thêm chắc chắn. Trong mắt hắn lóe lên vẻ dữ tợn, tăng tốc lao về phía Từ Thanh Phàm. Trong nháy mắt hắn đã đến trước người Từ Thanh Phàm.

Tuy nãy giờ Tứ Hào suy nghĩ rất nhiều nhưng thực tế, thời gian mới trôi qua có một tức (1) mà thôi.

Cơ hồ là ngay lúc phòng ngự của Từ Thanh Phàm xuất hiện sơ hở, Tứ Hào cùng lúc đã hiện ra ngay bên cạnh y. Đồng thời, ngay khi phòng ngự quanh người Từ Thanh Phàm hoàn toàn tiêu tán, năm móng tay trên tay phải của Tứ Hào y như năm thanh lợi kiếm hung hãn đâm về phía trái tim của Từ Thanh Phàm.

Tuy phải đối mặt với tình thế hung hiểm như thế, nhưng Từ Thanh Phàm cũng không có khoanh tay chịu chết. Trong lúc Tứ Hào công kích tới, Từ Thanh Phàm liền dùng chân trái hướng mặt đất đạp mạnh một cái, cả thân thể của y cũng tùy theo đó mà lui về phía sau, cứng rắn ở trước khi Tứ Hào công kích tới mà lùi lại ba thước.

Bất quá, tốc độ của Tứ Hào quả thực rất nhanh, khoảng cách ba thước trong chớp mắt là tới, chỉ làm trễ nãi thời gian một phần ngàn tức của hắn.

Nhưng một chút thời gian như này thôi, đã có thể làm rất nhiều chuyện rồi.

Mắt thấy móng tay mình đã đâm rách quần áo của Từ Thanh Phàm, vẻ khát máu trong mắt Tứ Hào càng trở nên nồng đậm hơn. Trong lòng hắn loáng thoáng hiện ra cảnh tượng mình rạch ngực của Từ Thanh Phàm, móc trái tim của Từ Thanh Phàm, khiến cho máu của y ngập tràn khắp bàn tay mình như những lần mà hắn giết người lúc trước.

Mặc dù Tứ Hào đã trải qua cảnh tượng này rất nhiều lần nhưng mỗi khi nhớ đến nó, là trong lòng Tứ Hào lại hiện lên một nỗi khiếp sợ không nguôi.

Bất chợt, trong nháy mắt, ngay khi Tứ Hào tưởng rằng mọi chuyện trong suy nghĩ sẽ trở thành hiện thực thì hắn bỗng ngây người.

"Đinh"

Tiếng sắt thép va chạm vang lên. Mà khi vào trong tai của Tứ Hào thì nó không thua gì tiếng sấm sét cả.

Qua phần quần áo bị rạch của Từ Thanh Phàm, Tứ Hào mơ hồ thấy được một mảnh "Thiết Bồ diệp" không biết xuất hiện từ khi nào mà lại có thể tại thời điểm mấu chốt ngăn cản đòn tất sát của hắn.

"Thiết Bồ diệp" là một trong những kỳ hoa dị thảo mà Từ Thanh Phàm thường xuyên dùng. "Thiết Bồ diệp" rất cứng rắn, nó có thể phòng đao thương đâm chém, hơn nữa, khi thi triển, linh khi tiêu hao rất ít mà lại có thể thi triển được nhanh. Nhưng khi chiến đấu với tu tiên giả thì lực lượng phòng ngự yếu ớt của "Thiết Bồ diệp" lại chẳng có bao nhiêu tác dụng. Mà mỗi lần dùng "Thiết Bồ diệp" để phòng ngự, Từ Thanh Phàm cũng thường biến hóa ra mấy trăm thậm chí hơn ngàn phiến, lấy đó thủ thắng. Càng không phải nói đến khi chỉ có một phiến "Thiết Bồ diệp", tại trong tranh đấu giữa tu tiên giả quả thực chẳng có nhiều tác dụng.

Nhưng tình huống lần này lại khác. Tứ Hào am hiểu phun độc sa cùng khống chế bão cát, mặc dù thói quen của hắn là dựa vào tốc độ để quyết chiến nhưng cận chiến lại không phải sở trường của hắn. Nếu không, mới vừa rồi hắn cũng không đến nỗi không đối phó được với đê cấp phòng ngự mà hai người Kim Thanh Hàn và Lữ Thanh Thượng liên tục thi triển.

Cũng chính vì vậy nên nhờ phiến "Thiết Bồ diệp" cỏn con này cùng với võ kỹ gia truyền - Quy Tượng Báo đã luyện đến đại thành, Từ Thanh Phàm mới có thể ngăn cản đòn sát thủ của Tứ Hào.

Vốn dĩ, dưới tình huống phải liên tiếp không ngừng chiến đấu, linh khí của Từ Thanh Phàm quả đúng là đã hao tổn nghiêm trọng nhưng y vẫn còn xa mới xuống đến tình trạng không thể dùng "Thanh Linh Hộ Tí" để chống đỡ, mới vừa rồi lộ ra sơ hở bất quá chỉ là để dụ Tứ Hào xuất thủ thôi.

Sau khi nhận ra được Tứ Hào muốn xuất thủ, Từ Thanh Phàm không chần chừ chút nào mà triệt tiêu hình thái phòng ngự của Thanh Linh Hộ Tí, cũng tận lực lui về phía sau để kéo dài thời gian, chuyên tâm thi triển "Khô Vinh quyết" để biến hóa ra "Thiết Bồ diệp" chặn ở trước ngực mình.

Rốt cuộc, trong nháy mắt khi Tứ Hào định giết Từ Thanh Phàm thì phiến "Thiết Bồ diệp" cuối cùng cũng biến hóa ra. Tuy do thời gian cấp bách nên chỉ có thể biến hóa ra một phiến nhưng cũng đã lập được kỳ công.

Mặc dù thủ đoạn cùng mưu kế này nghe thì đơn giản nhưng trong quá trình thi triển phải nói là cực kỳ hung hiểm. Bởi vì để đảm bảo rằng Tứ Hào sẽ xuất thủ, Từ Thanh Phàm đã cố ý để lộ sơ hở tại trái tim của mình, nếu tốc độ của y mà chậm hơn một chút thôi thì cũng chỉ có đường chết.

Nhưng Từ Thanh Phàm đã quan sát phương thức cùng quy luật công kích của Tứ Hào khi hắn đang di chuyển và phát hiện ra rằng tuyệt đại đa số vị trí mà Tứ Hào xuất thủ đều tập trung ở ngực, hiển nhiên Tứ Hào có một cố chấp vô hình muốn đâm thủng vị trí này. Cho nên Từ Thanh Phàm đã biến hóa ra "Thiết Bồ diệp" ở lồng ngực để phòng vệ, những vị trí khác đều không được bảo vệ. Nếu như Tứ Hào trong lúc hạ sát nhất thời chuyển mục tiêu công kích về hướng cổ hay đầu Từ Thanh Phàm thì lúc này y đã sớm chết không toàn thây.

Tóm lại, mặc dù kế hoạch này đã thành công hơn phân nửa nhưng khi Từ Thanh Phàm hồi tưởng lại các chỗ hung hiểm mà mình phải trải qua thì y cũng không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Cũng không biết nếu như được lựa chọn lại lần nữa thì y có làm như vậy hay không.

Lại nói đến Tứ Hào, sau khi cảm giác được công kích của mình bị ngăn trở thì trong lòng hắn bỗng cảm thấy hoảng hốt. Vừa định lui về phía sau thì hắn lại phát hiện trong nháy mắt khi móng tay của mình cùng Thiết Bồ diệp tương giao thì đã sản sinh ra một lực bắn khiến thân hình của hắn không khỏi phải dừng lại một chút. Thời gian cũng vì thế mà được trì hoãn trong phút chốc.

Mà Từ Thanh Phàm cũng là lợi dụng thời gian chớp nhoáng này, cố nén đau nhức ở ngực do phản chấn mà sinh ra, hai tay dâng lên, thi triển thủ pháp cầm nã của nhân gian, gắt gao nắm lấy cánh tay phải của Tứ Hào. Đồng thời, y cũng vận dụng võ kỹ gia truyền - "Quy Tượng Báo", làm cho trên tay y xuất hiện một sức mạnh cực kỳ to lớn, ngay cả khi Tứ Hào là một trong tứ đại kỳ xà - Huyền Sa thì nhất thời cũng không cách nào thoát thân được.

Đối mặt với cục diện bỗng nhiên bị xoay chuyển này, mọi người đang quan chiến đều không nhịn được âm thầm cả kinh.

"Kim sư đệ, Lữ sư huynh, các ngươi còn ngẩn người ra đó làm gì?" đúng lúc này, Từ Thanh Phàm lớn tiếng quát lên, nhắc nhở hai người Kim, Lữ vẫn còn đang sững sờ.

Nghe được tiếng quát của Từ Thanh Phàm, Kinh Thanh Hàn và Lữ Thanh Thượng liền hoàn tỉnh. Hai người không ai dám dừng lại chút nào, lập tức thi triển thần thông, rối rít lấy phương thức của mình để trợ giúp Từ Thanh Phàm thu được thắng lợi.

Chỉ thấy Kim Thanh Hàn hừ lạnh một tiếng, mười ngón tay bấm chỉ quyết, một đạo kim kiếm với kim quang rực rỡ liền hiện ra ở trước mặt hắn. Sau đó hắn không ngừng lại chút nào mà đâm về phía ngực của Tứ Hào. Hiển nhiên, đoạn thời gian bị Tứ Hào tấn công vào ngực đã làm cho Kim Thanh Hàn trong lòng chịu không ít ấm ức.

Trái lại, sắc mặt của Lữ Thanh Thượng lại rất ngưng trọng, hai tay vung gấp, hơn mười đạo bùa chú đột nhiên xuất hiện, biến hóa ra một đạo ngũ thải kết giới, ngăn cách mọi người với hai gã xà nhân còn lại. Rõ ràng là do Lữ Thanh Thượng lo sợ hai gã xà nhân sẽ ra tay cứu đồng bạn.

Ngay khi Tứ Hào phát hiện kim kiếm của Kim Thanh Hàn công về phía mình thì trong lòng hắn càng thêm khẩn trương, muốn né tránh. Nhưng hắn lại phát hiện lực nắm trên tay của Từ Thanh Phàm rất lớn, trong lúc nhất thời không cách nào thoát thân. Mắt thấy kim kiếm muốn đâm vào người mình, thậm chí khi nhìn vào mũi kiếm hắn còn cảm thấy sau lưng đau nhói. Thấy thế, Tứ Hào liền nhanh trí quay đầu vế phía Từ Thanh Phàm mà há miệng ra phun, một đạo độc sa màu đen liền từ trong miệng hắn xuất hiện, bắn về phía gương mặt của Từ Thanh Phàm. Đồng thời, hắn cũng tạo nên một đạo bão cát, biến nó thành phong tường chắn ở trước kim kiếm.

Thấy Tứ Hào phun độc sa về chính mình, Từ Thanh Phàm nhanh như tia chớp nhớ lại các loại giới thiệu về độc sa trong đầu, biết lợi hại, y liền vội vàng né sang một bên.

Nhưng khoảng cách giữ hai người lúc này thật sự là quá gần, mà Tứ Hào phun độc sa lại quá đột ngột. Hơn nữa, do đùi phải bị thương nên tốc độ của Từ Thanh Phàm cũng bị giảm nhiều, mặc dù trong lúc cấp bách y đã tránh đi được phần lớn nhưng lại vẫn bị bắn lên mặt mấy hạt.

Mà Tứ Hào lại không quan tâm xem độc sa của mình có bắn trúng không, hắn thừa dịp trong nháy mắt khi Từ Thanh Phàm tránh né mà thoát khỏi sự cầm nã của Từ Thanh Phàm. Sau khi được tự do hắn liền tránh sang một bên. Hiển nhiên, trong lòng hắn không hề cố kỵ kim kiếm của Kim Thanh Hàn.

Nhưng Tứ Hào cuối cùng vẫn đã khinh thường Kim Thanh Hàn.

Thân làm đệ nhị cao thủ trong hàng ngũ trẻ tuổi của Cửu Hoa sơn, thực lực của Kim Thanh Hàn sao lại có thể đơn giản như Tứ Hào tưởng tượng được.

Mới vừa rồi, khi Kim Thanh Hàn đâm thanh kim kiếm kia về phía Tứ Hào, mặc dù nhìn như bình thường, nhưng đó là Kim Thanh Hàn ôm hận mà đâm, trong đó hàm chứa Kim linh khí cực kỳ dày đặc và mạnh mẽ. Tứ Hào vội vàng thi triển bão cát để che chắn làm sao lại ảnh hưởng đến sự sắc bén của kim kiếm được. Thế nên, ngay khi Tứ Hào vừa mới tránh thoát được khống chế của Từ Thanh Phàm, kim kiếm cũng đã đâm đến trước ngực hắn, cho dù hắn có muốn né tránh, lại căn bản đã không kịp.

Cuối cùng, ngay khi kim kiếm đâm xuyên qua ngực của Tứ Hào, một dải bích huyết văng khắp không trung, rồi lại lách tách rơi xuống mật đất, phảng phất như Cửu Hoa sơn đột nhiên có một trận bích vũ.

Mà khi thấy những dòng máu của mình đang rơi xối xả, Tứ Hào lại không có kêu thảm, không có phản kháng, cứ như vậy mà mềm nhũn ngã xuống mặt đất. Tựa hồ như toàn bộ sinh khí trong cơ thể, dưới một chiêu kiếm kia, cứ thế mà tiêu tán.

Chẳng qua không biết, trong chớp nhoáng khi bị kim kiếm đâm qua ngực, có phải hắn đã nhớ tới những người trước kịa bị hắn đâm thủng ngực?

Khi thấy bộ dạng của Tứ Hào, biết chiến đấu tạm thời kết thúc, Kim Thanh Hàn cùng Lữ Thanh Thượng đều thở ra một hơi thật dài, không biết là do Tứ Hào khinh địch hay do vận khí của nhóm người mình, không biết là do còn có hai gã xà nhân ẩn dấu thực lực chưa xuất thủ. Tóm lại, tràng đấu pháp này, họ đã thắng.

Nhưng bất đồng chính là, tâm tình của Từ Thanh Phàm lúc này lại trở nên lạnh ngắt, bởi hắn phát hiện những chỗ vết thương do bị độc sa vạch qua, lại vào lúc này mà truyền đến cho y cảm giác tê dại. Hơn nũa, loại cảm giác tê dại này khuếch tán rất nhanh, đã bắt đầu lan rộng ra toàn thân.

"Uy hiếp của Huyền Sa là ở độc sa. Trúng vào toàn thân sẽ tê dại, mặt trở nên đen nhánh, không dược liệu nào có thể cứu chữa, không thể chống lại được"

(Sơn Hải Dị Đàm - Kỳ Thú Thiên)

Lúc này, vết thương của Từ Thanh Phàm tuy nhỏ, nhưng lại bị trúng Huyền Sa độc sa. Hơn nữa, còn ở trên mặt, một khi cảm giác tê dại làn tràn tới não bộ thì sẽ không còn cách nào để cứu Từ Thanh Phàm nữa. Mà cho dù có thể cứu được, đầu bị thuơng, cũng chỉ có thể trở nên ngu dại.

———————

Chú thích

(1) tức: hơi thở

Bạn đang đọc Tiên Đạo Cầu Tác (Dịch) của Trùng Trĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CônBằng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 90

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.