Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 3 - Chương 23: Ngày thứ hai (6)

Phiên bản Dịch · 2463 chữ

Sau khi được Lưu Hoa Tường tặng cho cành Ngô Đồng có chứa lực lượng của Phượng Hoàng, Từ Thanh Phàm đã dùng hai năm thời gian để đem nó luyện chế thành “Linh Ngự Vật của chính mình, đồng thời biến nó thành hình dáng một cây trâm cài tóc. Bình thường hắn để nó trên đầu, kết thành búi tóc như mấy đạo sĩ khác.

Lúc này, chứng kiến phía sau mình có hơn chục đầu thủy long đang truy kích, Từ Thanh Phàm suy nghĩ mãi mà không ra liệu mình còn đạo pháp hay pháp khí bậc trung nào để có thể giải quyết được bọn chúng. Hơn nữa, khi ở trong “Quỳ Vũ Kết Giới” này lại không thể dựa vào Phượng Thanh Thiên được, bất đắc dĩ Từ Thanh Phàm chỉ có thể sử dụng chính cành Ngô Đồng - Linh Ngự Vật của mình.

Trải qua nhiều năm nghiên cứu “Hóa Linh Quyết” , Từ Thanh Phàm đã phát hiện bộ công pháp này được xưng tụng là có khả năng luyện hóa thiên hạ vạn vật. Nói một cách đơn giản, nó chính là luyện khí thuật, thân ngoại hóa thân, cùng hợp thể thuật ba loại đạo pháp kết hợp lại. Sự kết hợp này làm cho nó càng thêm cao thâm, hoàn mỹ hơn.

Cho nên, khi đem Linh Ngự Vật luyện hóa nhập vào cơ thể bản thân, nó vẫn được coi là một pháp khí có thể sử dụng, hơn nữa uy lực so với pháp khí bình thường cường đại hơn rất nhiều.

Chỉ là trong thiên địa vạn vật, mọi việc nếu có cái tốt thì hẳn phải có cái xấu. Muốn ngự sử được Linh Ngự Vật, trước tiên phải có thời gian luyện hóa pháp khí vượt xa so với những pháp khí thông thường. Hơn nữa, một khi ngự sử chúng, lượng linh khí tiêu hao nhiều hơn mấy lần so với bình thường. Mà trọng yếu nhất, ngự sử Linh Ngự Vật còn phải cần máu huyết trong cơ thể người sử dụng để thúc giục nữa.

Máu huyết này cũng không phải là máu huyết trong cơ thể người bình thường, mà đó chính là huyết chi tinh hoa, bình thường trong cơ thể phàm nhân chỉ có vài giọt thôi. Do các tu tiên giả đã trải qua sự cải tạo thân thể bằng linh khí, nên trong cơ thể lượng tinh huyết đó vượt xa so với phàm nhân, nhưng bất quá số lượng cũng chỉ là mấy chén mà thôi. Vì thế, chỉ khi nào xuất hiện nguy cơ cực lớn mới được dùng nó để thúc giục tiềm lực của bản thân. Một khi đã tiêu hao thì phải cần một thời gian dài mới khôi phục lại được.

Bởi vì một phần nguyên nhân đó mà Từ Thanh Phàm rất ít khi sử dụng Linh Ngự Vật của mình. Mặt khác, do sau khi Từ Thanh Phàm tự luyện hóa cành Ngô Đồng này thì vẫn chưa gặp phải nguy hiểm nào quá lớn, căn bản là không cần phải sử dụng đến nó. Hơn nữa, muốn thúc giục được nó thì hắn cần phải nỗ lực rất nhiều.

Nhưng lúc này, phía sau có hơn mười đầu thủy long truy kích, Từ Thanh Phàm không còn kế sách nào ngoài việc sử dụng Linh Ngự Vật. Trước đó mặc dù hắn biết “Quỳ Vũ Kết Giới” là một trong những tuyệt kỹ trấn phái của Lục Hợp Môn, uy lực tuyệt đối không thể khinh thường được, nhưng cũng không ngờ uy lực của nó lại quá mạnh như vậy. Nhóm người mình ở bên trong nó bị hạn chế rất nhiều, đối với công kích của Đặng Thiên Nhai căn bản là không có khả năng chống đỡ.

Cho nên dưới sự bất đắc dĩ, Từ Thanh Phàm cũng chỉ có thể đặt niềm tin vào Linh Ngự Vật của mình, hi vọng dựa vào uy lực cường đại hơn rất nhiều so với pháp khí bình thường của nó thì có thể phá giải được “Quỳ Vũ Kết Giới” của Lục Hợp môn.

Chỉ thấy sau khi cành Ngô Đồng bay ra, tóc của Từ Thanh Phàm trở nên bù xù, linh khí bị kích động liên tục phiêu lãng. Hồng sắc của liệt hỏa, rồi hôi sắc, thanh sắc ba loại quang mang quanh người hắn không ngừng lóe lên, làm cho hình tượng Từ Thanh Phàm càng thêm nổi bật, lộ ra vẻ thần bí huyền ảo khó lường.

Ngay khi đó ở bên người Từ Thanh Phàm, một nhánh cây hàm chứa Mộc Hỏa hai loại linh khí cường đại đang lẳng lặng trôi nổi. Hai cỗ linh khí này vốn hoàn toàn bất đồng với nhau, nhưng lúc này lại hòa nhập một cách hài hòa trên nhánh cây, điều này càng làm lộ ra vẻ huyền bí của nó. Hơn nữa mặt trên của nhánh cây lại ẩn chứa linh khí cường đại hơn, thậm chí so với linh khí của mọi người tại đây còn hơn xa vài phần, không khỏi khiến người khác phải biến sắc.

Nhìn luồng ánh sáng kì lạ trên người của Từ Thanh Phàm, cùng với nhánh cây tràn đầy linh khí kì dị, vô luận là Phượng Thanh Thiên hay Đặng Thiên Nhai đều chấn động.

Nhất là Đặng Thiên Nhai, ban đầu mọi chuyện vẫn nằm trong tầm tay của hắn, chỉ bằng việc bọn người Từ Thanh Phàm phải vất vả khi phải đối mặt với công kích của hắn đã nói lên điều đó. Dưới sự trợ giúp của “Quỳ Vũ Kết Giới”, hắn hoàn toàn tự tin sẽ dễ dàng đánh bại nhóm năm người Cửu Hoa Môn này.

Nhưng vào lúc này, nhìn Từ Thanh Phàm chân đang khoanh lại, hai mắt nhắm chặt, trong lòng Đặng Thiên Nhao đột nhiên nổi lên một dự cảm vô cùng không tốt. Tựa hồ sẽ có chuyện không hay phát sinh.

- Hừ!

Đặng Thiên Nhai hừ lạnh một tiếng rồi vứt cái dự cảm xấu đó sang một bên. Đồng thời hai tay bắt chỉ quyết. Dưới khống chế của hắn, hơn mười đầu thủy long đang truy đuổi Từ Thanh Phàm cùng Phượng Thanh Thiên đột nhiên gia tăng tốc độ, trong phút chốc đã rút ngắn khoảng cách đáng kể với hai người.

So sánh với những cảm giác không hay này, Đặng Thiên Nhai càng tin tưởng vào thực lực của chính mình.

Mắt thấy thủy long sắp đánh tới mình, Từ Thanh Phàm hai mắt đang nhắm nghiền lại đột nhiên mở ra, ngón tay hướng về cành Ngô Đồng, quát khẽ:

- Ngự!!

Theo tiếng quát, trong miệng Từ Thanh Phàm lập tức phun ra một ngụm máu huyết, toàn bộ điều vẩy lên thân cành Ngô Đồng. Sau khi phun ra, sắc mặt Từ Thanh Phàm trở nên trắng bệch, hiển nhiên là nguyên khí đã bị tổn thương nặng.

Mà khi cành ngô đồng dính máu huyết của Từ Thanh Phàm, ngay lập tức nó đem toàn bộ lượng máu huyết đó hấp thu vào trong, lưỡng sắc quang mang trở nên đại thịnh. Nhất thời, dường như bên trong “Quỳ Vũ Kết Giới” chỉ còn ánh sáng chói lọi của hai loại linh quang đó.

Giữa luồng quang mang mãnh liệt đó, mơ hồ có một tiếng phượng kêu thanh thúy vang lên giữa thiên địa.

Thân thể Phượng Thanh Thiên đột nhiên chấn động, bởi vì lúc này hắn rõ ràng cảm giác được linh khí trong cơ thể của mình không thể khống chế được nữa, rất nhanh vận chuyển, tựa hồ muốn phá cơ thể mà vươn ra ngoài, toàn bộ hướng về cành Ngô Đồng kia. Dưới sự kinh hãi, Phượng Thanh Thiên vội vàng kiềm chế bản thân, thật vất vả mới có thể khống chế lại linh khí trong cơ thể mình một lần nữa.

“Nhánh cây kia đến cuối cùng ẩn chứa bí mật gì? Tại sao lại có khả năng ảnh hưởng đến linh khí trong cơ thể của mình?” Phượng Thanh Thiên nghi hoặc nhìn theo nhánh cây, trong nhất thời đã quên mười đầu thủy long ở phía sau đang tiến đến rất nhanh.

Điều ngạc nhiên tiếp theo xuất hiện không khỏi khiến cho Phượng Thanh Thiên kinh hãi không thôi. Trên nhánh cây đó, đột nhiên tỏa ra liệt hỏa hừng hực, thế lửa mãnh liệt, trong nháy mắt đã cao thêm vài trượng. Tiếng phượng kêu bên trong ngọn liệt hỏa ngày càng rõ ràng hơn.

Thời gian dường như rất ngắn, hoặc cũng rất dài, trong tiếng kêu phượng minh, ngọn liệt hỏa trên nhánh cây dần dần biến hóa thành một con Phượng Hoàng, hình tượng cao lớn, khí thế ngạo thiên. Đến khi hoàn toàn hình thành, nó lập tức hướng đến đám thủy long, giương cánh bay đi.

Hỏa Diễm Phượng Hoàng!! Dĩ nhiên lại là Hỏa Diễm Phượng Hoàng!! Đây rõ ràng là một trong tam đại bí kĩ “Hỏa diễm phượng hoàng” của Phượng gia!! Hỏa diễm biến ảo thành phượng hoàng có thể làm giả, nhưng ngọn lửa đang cháy đó chính thực là phượng hoàng linh hỏa, hơn nữa còn mang theo hơi thở của Phượng Hoàng bất tử, tuyệt đối không thể nào gạt được Phượng Thanh Thiên.

“Từ Thanh Phàm như thế nào lại có khả năng thi triển “Hỏa Diễm Phượng Hoàng”? Nhánh cây kia đến tột cùng là đồ vật gì? Sao nó lại có thể để cho Từ Thanh Phàm khống chế mà biến hóa ra Hỏa Diễm Phượng Hoàng?”

Hơn bốn mươi năm trước, khi thấy phụ thân của mình thi triển chiêu này, tâm tình Phượng Thanh Thiên cũng không có chấn động mãnh liệt đến thế.

Khi Hỏa Diễm Phượng Hoàng bay tới đám thủy long nọ, liệt diễm trên người nó lại không hề bị ảnh hưởng bởi lam vũ. Ngược lại lam vũ không ngừng làm cho hỏa thế trên người Phượng Hoàng càng thêm rực rỡ.

Phượng Thanh Thiên không biết rằng, Liệt Diễm Phượng Hoàng do Từ Thanh Phàm biến hóa ra cùng với bí kĩ “Hỏa Diễm Phượng Hoàng” của Phượng gia khác nhau rất lớn. Truyền nhân của Phượng gia phải đem chính huyết mạch Phượng Hoàng trong cơ thể mình cùng với hỏa linh khí kết hợp lại mới có thể thi triển “Hỏa Diễm Phượng Hoàng”. Trong khi đó Từ Thanh Phàm lại dùng máu huyết cùng linh khí của bản thân để kích thích linh khí Phượng Hoàng ẩn chứa bên trong cành Ngô Đồng. Cho nên, ngoài lượng Hỏa linh khí cường đại, Hỏa Diễm Phượng Hoàng còn mang theo một lượng Mộc linh khí không nhỏ.

Thủy sinh Mộc, Mộc sinh Hỏa.

Dưới tình huống đó, Mộc linh khí trong Phượng Hoàng đã mượn Thủy linh khí ẩn chứa trong lam vũ làm cho nó càng thêm lớn mạnh, lại gia tăng tiếp uy lực cho Hỏa linh khí. Cứ như vậy, Hỏa Diễm Phượng Hoàng do Từ Thanh Phàm thi triển không chịu bất kì ảnh hưởng to lớn nào của lam vũ.

Trong giây lát, Hỏa Diễm Phượng Hoàng của Từ Thanh Phàm đã đối đầu với thủy long của Đặng Thiên Nhai, hai bên hung hăng đánh vào nhau. Tiếng phượng kêu thanh thúy của phượng hoàng cùng với tiếng gầm rú của thủy long vang vọng khắp chân trời. Trong thiên địa liên tiếp vang lên những tiếng làm cho người ta phải đinh tai nhức óc.

Thủy long mặc dù khí thế hung hăng, số lượng đông đảo, nhưng linh khí ẩn chứa bên trong lại không bằng Hỏa Diễm Phượng Hoàng. Huống chi, Hỏa Diễm Phượng Hoàng còn trộn lẫn Mộc linh khí, cho nên thủy long gặp phải thuộc tính tương khắc, không thể nào đánh bại được Phượng Hoàng.

Cho nên sau một hồi đấu tranh trực diện, trong một khoảng ngắn thủy long đã rơi vào thế hạ phong, bị Hỏa Diễm Phượng Hoàng liên tục công phá.

Nhìn uy lực của Hỏa Diễm Phượng Hoàng, không chỉ Đặng Thiên Nhai cùng Phượng Thanh Thiên, ngay cả Từ Thanh Phàm cũng kinh hãi không thôi. Trước đây hắn chưa từng sử dụng qua cành ngô đồng này, không nghĩ tới nó lại hàm chứa một uy lực to lớn như vậy.

Trong tiếng gầm gừ bất lực, đầu thủy long cuối cùng đã bị Hỏa Diễm Phượng Hoàng đánh nát, hóa thành Thủy linh khí, rồi tiêu tán vào thiên địa. Nhưng Từ Thanh Phàm không lập tức thu hồi, mà ngự sử nó hướng về Đặng Thiên Nhai công kích tới.

Sử dụng “Linh Ngự Vật” làm cho lượng linh khí tiêu hao rất lớn, Từ Thanh Phàm biết chính mình sẽ không kiên trì được lâu, nên quyết định tiếp tục chiến đấu. Một hơi đánh bại Đặng Thiên Nhai.

Nhìn Hỏa Diễm Phượng Hoàng bay tới rất nhanh về phía mình, Đặng Thiên Nhai hơi nhíu mày, ngay lúc này hai tay không ngừng bắt chỉ quyết. Trên mặt đất, những giọt nước không còn nhiều lắm chợt phát sinh mãnh liệt, hóa thành vô số Thủy Mạc che chắn toàn bộ bầu trời trước mặt hắn. Dưới Thủy Mạc dày đặc, dường như cả “Quỳ Vũ Kết Giới” là thế giới của thủy địa vậy.

Nhưng Đặng Thiên Nhai đã đánh giá thấp uy lực của Hỏa Diễm Phượng Hoàng, Thủy Mạc che chắn trước mặt hắn gặp Liệt Diễm Phượng Hoàng như là miếng bánh quế giòn dễ vỡ, trong khoảng thời gian ngắn đã bị phá nát. Trong tức khắc, nó đã đánh tới trước mặt hắn.

Chứng kiến công kích của Hỏa Diễm Phượng Hoàng, dường Đặng Thiên Nhai bị chấn động với uy lực của nó, trong thời gian ngắn đã quên đi việc né tránh.

Cuối cùng, Hỏa Diễm Phượng Hoàng rốt cuộc đã hung hăng đánh vào người Đặng Thiên Nhai, nhất thời hỏa diễm đem Đặng Thiên Nhai bao vây lại. Trong giây lát, Đặng Thiên Nhai hóa thành một khối hỏa cầu rồi rơi xuống mặt đất. Nhưng điều kì quái chợt xảy ra, mặc dù không ngừng bị liệt hỏa thiêu đốt thân mình, nhưng Đặng Thiên Nhai lại không hề chạy ra, thân thể trên mặt đất cũng không quay cuồng, dường như không bị chút đau đớn nào. Cứ như vậy hắn lẳng lặng rơi xuống đất, tùy ý cho liệt hỏa thiêu đốt.

Nhìn thấy tình cảnh này, Từ Thanh Phàm cùng Phượng Thanh Thiên không khỏi phải nhíu mày.

Bạn đang đọc Tiên Đạo Cầu Tác (Dịch) của Trùng Trĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CônBằng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.