Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mê Trận

Phiên bản Dịch · 1909 chữ

Chương 16: Mê Trận

Dịch: Đỗ Gia Đại Thiếu

Dược nô ngạc nhiên, quay đầu gọi Diệp Đồng:" Tiểu chủ, nhìn xem, không nghĩ đến bọn chúng lại có cả thứ này."

Ngân tinh? Không ngờ chúng cũng có Ngân Tinh.

Ánh mắt Diệp Đồng sáng lên.

Linh lực ẩn chứa trong Ngân Tinh có thể hấp thu, gia tăng tốc độ tu luyện của Diệp Đồng. Dự định của hắn là tiến vào Kim Loan sơn mạch để tìm một ít kỳ trân dị quả, săn giết hung thú để lấy tiền mua Ngân Tinh. Nào ngờ lại có một đám cướp tự động dâng đồ đến tận cửa như thế này.

Đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi!

Diệp Đồng cầm Ngân Tinh trong tay, nguyên khí trong cơ thể vận chuyển, linh lực bên trong Ngân Tinh từ từ bị hút ra, chảy vào từng đường kinh mạch trong cơ thể hắn.

Hấp thu, luyện hóa.

Quá trình tu luyện vốn chậm chạp, nhưng khi có thêm Ngân Tinh trợ giúp, tốc độ gia tăng nguyên khí của Diệp Đồng tăng đến mấy lần. Trước kia hắn phải cần ít nhất nửa ngày mới có thể khôi phục nguyên khí trong cơ thể, thế nhưng bây giờ chỉ cần hơn một giờ, hắn đã khôi phục lại toàn bộ nguyên khí.

"Tiểu chủ, như thế nào rồi?"

Thấy Diệp Đồng đã tu luyện xong, Dược nô hỏi thăm.

Diệp Đồng hài lòng nói: "Có ngân tinh tu luyện, đúng là làm ít mà công to. Viên Ngân Tinh này để ta sử dụng trước, sau này đến lượt lão."

Dược Nô cười nói: "Ngài cứ làm chủ là được rồi."

Một đêm này.

Hai người nghỉ luôn ở ven hồ, có mấy con hung thú to lớn đến nhưng đều bị Dược nô đuổi đi, không có gì nguy hiểm. Sau một đêm tu luyện, nguyên khí trong cơ thể Diệp Đồng lại tăng lên không ít. Hắn ngầm tính, nếu hấp thu toàn bộ viên Ngân Tinh này, lượng nguyên khí trong cơ thể hắn có lẽ sẽ tăng gấp đôi.

"Nửa tháng."

Chỉ cần nửa tháng, hắn tự tin có thể hấp thu hết viên Ngân Tinh này, thuận lợi đột phá luyện khí tầng bốn.

Dược Nô khó hiểu: "Tiểu chủ nói gì vậy?"

Diệp Đồng khẽ mỉm cười, cũng không trả lời Dược nô mà hỏi tiếp:" Dược nô, có phải lão đã từng dung đan dược tăng tu vi đúng không?"

Dược Nô gật đầu: "Đúng vậy, mặc dù lão chủ nhân am hiểu nhất là luyện chế độc dược, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ luyện chế một ít đan dược gia tăng tu vi, à, Trân Dược Phường của chúng ta vẫn còn đan dược loại đó thì phải?"

"Cái gì? Trân Dược Phường có đan dược gia tăng tu vi?"

Diệp Đồng trợn mắt, hỏi dồn:"Lão có chắc không đấy?"

Dược Nô gật đầu nói: "Tiểu chủ, lúc trước lão không có nói cho ngài biết là vì tu vi ngài quá thấp, mà toàn bộ tâm tư tiểu chủ là đặt trên phương diện giải độc."

"Ta. . ."

Trong lòng Diệp Đồng thầm xấu hổ, mình đúng là hồ đồ mà. Hít sâu một hơi, Diệp Đồng hỏi tiếp:" Hiệu quả đan dược như thế nào? Số lượng còn nhiều không?"

Dược Nô nói: "Tiểu chủ, lấy tu vi của ngài thì không thể chịu được dược lực trong đan dược đâu, còn số lượng thì..."

"Ít lắm à?"

Thấy Dược nô chần chờ, Diệp Đồng cố hỏi tiếp.

"Rất nhiều."

Dược Nô nói.

Diệp Đồng nghe vậy, vui vẻ: "Đã có nhiều đan dược như thế thì việc gì phải mạo hiểm ở Kim Loan sơn mạch này nữa? Thu xếp hành lý! Chúng ta về thôi."

Dược Nô cười khổ nói: "Tiểu chủ, bây giờ chúng ta không thể về được."

Diệp Đồng hỏi: "Ngươi lo lắng chuyện của Đồng gia sao?"

Dược Nô lắc đầu nói nói: "Đồng gia chẳng qua chỉ là con cá nhảy nhót mà thôi. Dù chúng ta trở về thì Đồng gia cũng không dám trực tiếp xuất thủ đâu. Ý của lão nô là, trận hoả hoạn vừa rồi đã tiêu huỷ hết đan dược rồi, về thì cũng không có đan dược mà dùng.

"Bị huỷ hết sao?"

Giọng của Diệp Đồng thất lạc.

Dược Nô gật đầu, cười khổ:"Lúc lão nô thu dọn,phát hiện toàn bộ bình chứa đan dược đều bị cháy hết, đan dược bên trong hẳn là bị huỷ."

Phí của trời a!

Diệp Đồng khóc không ra nước mắt, hận không thể đánh cho Dược nô một trận tơi bời. Giá trị to lớn của chỗ đan dược ấy có thể tính toán được, vậy mà nói cháy là cháy sao?"

Xót, xót hết cả ruột.

Thầm nhẩm Thanh Tâm Chú trong miệng cả chục lần, vẻ mặt Diệp Đồng mới bớt được vẻ tiếc nuối, chỉ về phía ngọn núi thứ ba:"Lên đường thôi."

Dược Nô hậm hực cười khan, im lặng đi theo sau.

Địa thế của Kim Loan sơn mạch, càng là ngọn núi ở phía sâu bên trong thì càng cao và hiểm trở hơn. Hai người Diệp Đồng vượt núi băng đèo, tránh né hung thú, xông qua độc khí, vượt qua ao đầm, một mạch đến tận sườn núi thứ năm thì màn đêm đã phủ xuống.

Gió lạnh hiu hiu, mang hương hoa bay đi khắp ngọn núi.

Dù có Dược nô tu vi Tiên Thiên Cảnh đi cùng, nhưng Diệp Đồng vẫn bảo trì cảnh giác, nửa ngày trước, hắn mơ hồ cảm thấy tâm thần không yên, nên đã thôi toán một phen, nhưng cũng không tính được là có nguy hiểm gì.

"Tiểu chủ."

Dược nô cầm một miếng thịt khô đưa cho Diệp Đồng.

Diệp Đồng nhận lấy, dò hỏi: "Lão có cảm thấy gì không? Hình như chúng ta bị cái gì đó bám theo."

Dược Nô nói: "Đúng vậy, lúc nãy tranh thủ nghỉ ngơi, lão nô có quay ngược lại dò xét nhưng không thu hoạch được gì. Đối phương ít nhất cũng là cường giảTiên Thiên Cảnh."

Có người theo dõi?

Nhớ lại kết quả thôi toán, hẳn là đối phương không có địch ý với mình. Thế nhưng bị người khác theo dõi làm hắn có chút khó chịu. Diệp Đồng liền lấy ra bốn khối ngọc thạch,bố trí một cái khốn trận chu vi mấy trăm thước quanh đây.

Sau đó.

Diệp Đồng khắc một ít chữ lên thân cây, rồi trầm giọng nói:" Tiếp tục lên đường, nhưng phải cảnh giác. Nếu như đối phương vẫn còn bám theo, nhớ nói cho ta biết."

" Được !"

Dược Nô khẽ gật đầu.

Một khắc đồng hồ sau.

Một thân ảnh xuất hiện tại khu vực Diệp Đồng vừa dừng lại, nhìn thấy hàng chữ trên thân cây, nhất thời dở khóc dở cười.

"Các hạ vất vả bám theo chúng ta hẳn là đã mệt rồi. Mời ngươi nghỉ ngơi tối nay ở đây."

Nghỉ ngơi cái con khỉ!

Lúc trước Mục Thiên Lam cùng quản sự của Ôn Dược Trai Thường Ngũ đã có ước định, trong vòng ba ngày nàng sẽ quay lại mua Thiết Hoàn Thảo, không ngờ khi quay lại thì đã bị Diệp Đồng mua trước.

Ngay lúc đang băn khoăn không biết Diệp Đồng đang ở đâu, nàng lại nhìn thấy Đồng Khai Sơn mang rất nhiều gia nô đi tìm kiếm tung tích của Diệp Đồng, hình như định gây chuyện với hắn.

Sau đó, nàng lại phát hiện Đồng Khai Sơn bị thương nặng, mất đi một cánh tay, từ trong miệng hắn biết được hướng đi của Diệp Đồng là Kim Loan sơn mạch. Dù sao nàng cũng đang ra ngoài lịch lãm, nên nhanh chóng quyết định cùng tiến vào Kim Loan sơn mạch tìm Diệp Đồng.

Nhưng Diệp Đồng thì chẳng thấy đâu, vừa tiến vào Kim Loan sơn mạch thì nàng lại gắp bốn tên cướp trần truồng, ý đồ đánh cướp chính mình.Nàng liền trực tiếp rút kiếm thiến luôn bọn chúng.

Sau đó nàng cũng biết được tung tích của Diệp Đồng từ bốn gã này.

Vì vậy.

Mục Thiên Lam dở khóc dở cười tiếp tục đuổi theo, nửa ngày trước rốt cuộc cũng đuổi kịp hai người, nhưng nàng quyết định im lặng bám sau, để xem hai người Diệp Đồng còn gặp chuyện thú vị gì không.

"Chắc hẳn là lão nô gì đó."

Mục Thiên Lam đoán mình bị phát hiện là do Dược nô bên cạnh người Diệp Đồng.

"Hừ!"

"Nếu bị phát hiện rồi thì không cần che dấu nữa."

"Kết bạn thám hiểm Kim Loan sơn mạch cũng tốt."

Mục Thiên Lam nhanh chóng đuổi theo phương hướng Diệp Đồng lúc trước.

Một khắc đồng hồ sau, Mục Thiên Lam lại quay lại chỗ cái cây khắc chữ lúc trước. Vẻ mặt bối rối, rõ ràng là mình không lạc đường, sao lại như thế này?

Mục Thiên Lam không tin tà, đuổi theo một lần nữa.

Lần lượt rời đi, lần lượt trở lại.

Lặp đi lặp lại năm lần, rốt cuộc nàng cũng ý thức được mình bị vây bên trong một cái mê trận.

"Diệp Đồng. . ."

Mục Thiên Lam vừa thở hổn hển vừa gầm thét, nàng đã nhìn thấy Diệp Đồng bày trận, nên chắc chắn cái mê trận này là sản phẩm của Diệp Đồng.

Mặt trời mọc rồi lại lặn.

Đến ngày thứ năm, Diệp Đồng và Dược nô cũng đã vượt qua ngọn núi thứ mười, đi vào một thung lũng.

Núi non nguy nga cao vút, vách đá dựng đứng chồng lên nhau, mây mù che mờ đỉnh núi, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng chim hót. Ánh nắng chiều trải xuống nhuộm đỏ cả thung lũng.

Phong cảnh như tranh.

Diệp Đồng rất thích phong cảnh nơi đây, tâm hồn như được thanh tẩy, tốc độ hấp thu thiên địa linh khí cũng mơ hồ tăng nhanh vài phần.

Dược Nô chậm rãi chống quải trượng hình đầu rồng xuống đất, tập trung lắng nghe, biểu tình ngưng trọng.

"Tiểu chủ."

Diệp Đồng hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Dược Nô nói: "Cách đây vài dặm đang có tu luyện giả chiến đấu. Số lượng không ít mà thực lực cũng rất mạnh."

Từ lúc Diệp Đồng dung hợp trí nhớ vẫn chưa được chứng kiến cảnh tu luyện giả quần công, nghĩ một lúc, hắn nói:"Chúng ta tới xem một chút. Ta rất tò mò với phương thức chiến đấu của tu luyện giả."

Dược Nô do dự nói: "Nếu như lão đoán không sai, nhưng người đang chiến đấu kia toàn bộ là cường giả Tiên Thiên Cảnh, chưa biết chừng có người có tu vi cao hơn cả lão nô. Lỡ như bị họ biết chúng ta rình xem thì cũng không tốt. Tiểu chủ, hay là chúng ta đi đường vòng, đỡ nảy sinh rắc rối."

Diệp Đồng lắc đầu, không đồng ý:"Quan sát cường giả chém giết, có thể giúp ta nâng cao kỹ xảo và phong cách chiến đấu. Tương lai chúng ta muốn trở nên mạnh mẽ, chắc chắn phải cùng địch nhân chiến đấu. Vẫn nên đi xem một chút để mở mang kiến thức."

Bạn đang đọc Tiên Cung (dịch) của Đả nhãn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐỗGiaĐạiiThiếu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.