Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 81 Lòng Trắc Ẩn

Phiên bản Dịch · 1571 chữ

“Có... có người!”

Nam Môn Phi Vũ từ nhỏ đã được cưng chiều, chưa bao giờ thấy cảnh tượng như vậy. Còn Tiểu Ức Khổ sinh ra ở Nam Môn từ nhỏ, mặc dù cuộc sống giờ cũng có phần quẫn bách nhưng chưa bao giờ gặp qua những tranh đấu thảm khốc.

Vì vậy, khi cả hai thấy một người xa lạ toàn thân đầy máu nằm trước mặt mình, sao không kinh ngạc cho được?

Rốt cuộc Tiểu Ức Khổ tâm chí trưởng thành hơn một chút, sau khi qua cơn kinh sợm, lập tức gạt đá vụn sang, muốn đem “người máu” này cứu khỏi đống đá.

“Ức Khổ, muội làm gì vậy?”

Nam Môn Phi Vũ vội vàng ngăn cản Tiểu Ức Khổ, cậu bé cảm thấy “người máu” nằm trên mặt đất này còn nguy hiểm hơn nhiều so với thú hoang trong Cảnh Lan lĩnh.

“Người này vẫn còn thở...”

Tiểu Ức Khổ hất tay Nam Môn Phi Vũ ra, tiếp tục đào bới, từ từ kéo “người máu” kia ra.

Quanh năm làm việc tại Linh Bồ viên, cô bé này cũng biết được đôi chút về y thuật, hơn nữa Tiểu Ức Khổ vốn quý trọng mạng sống, tất nhiên không muốn thấy một người chết ngay trước mặt mình.

“Hả, sao lại là một tiên nô? Ha ha, Ức Khổ, muội phí công rồi.”

Nam Môn Phi Vũ tiến tới quan sát người máu, phát hiện trên trán đối phương có một nô ấn.

Tiểu Ức Khổ nghe vậy, hai hàng mi khẽ nhíu lại, sau đó nói với giọng không vui: “Tiên nô thì đã sao? Tiên nô thì không phải sinh linh à?”

“Cái này...”

Nam Môn Phi Vũ há miệng, muốn nói lại thôi.

Trong ấn tượng của cậu bé, tiên nô quả thật không được coi là sinh linh. Theo Nam Môn Phi Vũ thấy, tn trong thị tộc ngoài việc làm công chẳng có bản lĩnh gì khác, chẳng những có thể đánh mắng mà giết chết cũng chẳng có vấn đề gì, địa vị cò chẳng bằng một con linh thú nhỏ, như vậy tiên nô có thể coi là sinh linh sao?

Có điều, nhìn vẻ mặt không vui của cô bé, Nam Môn Phi Vũ tất nhiên không dám nói gì thêm, chỉ đành bĩu môi đứng sang một bên.

Lòng trắc ẩn không phải ai cũng có, chuyện này không liên quan gì tới tình cảm mà xuất phán từ lòng người. Cũng như Nam Môn Phi Vũ vốn là một tiểu thiếu gia, sao hiểu được cái gì là vui buồn hợp tan? Sao hiểu được đầy vơi trò khuyết?

(Lấy từ câu:

Nhân hữu bi, hoan, ly, hợp.

Nguyệt hữu âm tình viên khuyết

Nghĩa:

Đời người vui buồn li hợp.

Trăng cũng đầy vơi mờ tỏ.

Tô Đông Pha)

So sánh ra, Tiểu Ức Khổ lại không như vậy. Cô bé đã trải qua cả hạnh phúc cả đau khổ, đã từng kiên trì trong cảnh khốn cùng, so với Nam Môn Phi Vũ, tình cảm của cô bé phong phú hơn nhiều. Vì vậy khi thấy một sinh linh dang hấp hối, Tiểu Ức Khổ không hề do dự, lập tức cứu người, bất kể thân phận tiên nô của đối phương.

“Nam Môn Phi Vũ, huynh còn ngồi đó làm gì? Còn không mau tới giúp muội một tay!”

Tiểu Ức Khổ nắm lấy Nam Môn Phi Vũ, đưa “người máu” đó cho đối phương.

Nam Môn Phi Vũ vẻ mặt mịt mờ hỏi: “Ức Khổ... Muội... muội giao người này cho ta làm gì?”

“Làm gì thì cần làm, đưa người ta về chữa trị chứ sao.”

Tiểu Ức Khổ thản nhiên trả lời, Nam Môn Phi Vũ lập tức kêu to: “Cái này... không thể như vậy được?”

“Sao lại không thể?”

Tiểu Ức Khổ hỏi ngược lại, khuôn mặt chính trực đường hoàng.

Nam Môn Phi Vũ vẻ mặt đau khổ trả lời: “Ức Khổ, người này lai lịch không rõ, vạn nhất... vạn nhất xảy ra chuyện gì thì sao? Đừng động tới y nữa, chúng ta mau về thông báo, để người khác xử lý chẳng tốt hơn sao?”

“Không được!”

Tiểu Ức Khổ vẫn cứng đầu nói: “Bớt nói linh tinh đi, rốt cuộc huynh có giúp hay không?”

“Giúp!”

Nam Môn Phi Vũ gắng gượng đứng thẳng dậy, cố khiêng “người máu” lên.

Phía sau lưng cậu bé, Tiểu Ức Khổ bất giác mỉm cười, sau đó lại khôi phục vẻ lạnh lùng, đi xuống chân núi.

oOo

Nhìn xuống chân núi, người tới người đi, cảnh tượng thật náo nhiệt.

Giờ đang lúc kết thúc công việc, không ít tiên sĩ trở về nhà, có người tụ tập với nhau cùng về, có người lại vội vàng xử lý linh điền, cũng có người nhàn nhã bước dạo.

Những người này đều là tiên dân làm công cho thế gia Nam Môn, để mưu sinh, bọn họ không thể không phụ thuộc vào thị tộc tiên gia. Tuy là làm công cho kẻ khác song đổi lại, họ được thị tộc tiên gia che chở, chẳng những an toàn mà tiền công còn không thấp, tu luyện cũng nhanh hơn nhiều so với những nơi khác.

Tiên Giới luôn tàn khốc như vậy, nếu không có thực lực và thế lực, chỉ có thể thành mục tiêu cho kẻ khác xâu xé.

oOo

“Hả, kia chẳng phải tam thiếu gia của ngọn núi chính sao? Nó đến đây làm gì?”

“Còn làm cái gì nữa, chắc chắn là tới tìm thất tiểu thư, ngươi không nhìn hai người bọn họ đi cùng nhau sao?”

“Ha ha, còn gọi thất tiểu thư làm gì, đã sớm là quá khứ rồi, giờ có khi thân phận còn chẳng bằng chúng ta.”

“Không thể nói vậy được, dẫu sao con bé ấy cũng là người trong thị tộc, nhỡ có ngày lại vùng lên được thì sao.”

oOo

“Nhìn kìa, là tam thiếu gia!”

“Hả? Tam thiếu gia đang cõng cái gì thế?”

“Hình như là người?”

“Ha ha ha, người kia trông cũng thật thảm, toàn thân đều là máu, không phai bị tam thiếu gia đánh đấy chứ?”

“Hừ! Nhỏ giọng chút, để tam thiếu gia nghe thấy là coi như ngươi đi đứt đấy.”

“Phải phải phải!”

oOo

Trên đường, không ít ánh mắt khác lạ, có người còn chỉ chỉ chỏ chỏ, nếu không phải đối phương là tam thiếu gia, sợ là mọi người xung quanh đã vây lấy hỏi cho rõ ngọn ngành rồi.

Nam Môn Phi Vũ và Tiểu Ức Khổ chưa từng gặp qua hoàn cảnh như vậy, chỉ hận không thể nhanh chân bỏ chạy, tìm một cái lỗ để chui vào.

Hai đứa bé nơm nớp lo sợ đi tới trước cửa nhà, cùng lúc đó, một thiếu phụ đang bước khỏi trang viên, Tiểu Ức Khổ thấy vậy vội vàng chạy tới đón.

Thiếu phụ này sắc mặt tiều tụy song vẫn toát lên vẻ mỹ lệ, khí chất thanh nhã, khiến người ta có cảm giác u tĩnh lạ thường, nàng là mẫu thân của Tiểu Ức Khổ, tên là Ôn Nhã, là một thị tộc phụ thuộc của Nam Môn, đại tiểu thư của Ôn gia.

Thế gia nhỏ phụ thuộc vào thị tộc lớn, thủ đoạn thường dùng nhất là kết thông gia, Ôn gia cũng không ngoại lệ.

Vốn, Ôn Nhã được gả vào thị tộc Nam Môn, cuộc sống cùng trượng phu cũng không tệ, cho nên ngày tháng vun đắp tình cảm, ân ái ngọt ngào. Chỉ tiếc thế sự vô thường, sau khi bọn họ thất thế, Ôn gia lập tức cắt đứt quan hệ với vị đại tiểu thư này, đoạn tuyệt tình nghĩa, tránh như tránh hủi. Điều này khiến trong lòng Ôn Nhã càng thêm đau buồn, làm thương thế mãi vẫn không khỏi hẳn.

oOo

“Mẹ, mẹ làm xong rồi à?”

“Phi Vũ bái kiến phu nhân.”

Hai đứa trẻ thi lễ, Ôn Nhã gật nhẹ đầu một cái rồi tò mò nhìn người đầy máu mà Nam Môn Phi Vũ đang cõng trên vai, nói: “Các ngươi đang làm gì vậy?”

Nghe câu hỏi của mẫu thân, Tiểu Ức Khổ không hề giấu diếm, kể hết ngọn nguồn sự việc vừa rồi.

“Có chuyện như vậy sao?”

Ôn Nhã bất giác nhíu mày, ánh mắt chớp chớp vài lần.

Ngay sau đó, nàng lại quay sang Nam Môn Phi Vũ, thái độ hiền hòa nói: “Tiểu nữ không hiểu chuyện, đã làm phiền tam thiếu gia rồi, ngài đặt người ta xuống trước đi!”

“A, không sao đâu, không sao đâu!”

Nam Môn Phi Vũ thấy dáng vẻ Ôn Nhã như muốn tiễn khác, tự cảm thấy không nên ở lại, thi lễ rồi nhanh chóng đi khỏi.

Thấy người đã đi xa, Ôn Nhã mới nói: “Khổ Nhi, mẹ đã nói với con ba nhiêu lần rồi, không nên chơi với con cháu trong thị tộc, giờ thân phận của chúng ta đã khác xưa, không có tư cách...”

“Mẹ, Khổ Nhi hiểu mà, hiểu mà!”

Tiểu Ức Khổ hơi cúi đầu, khiến mẹ không thấy được ánh mắt mình.

“Ài”

Thở dài một tiếng, Ôn Nhã bất đắc dĩ nói: “Thôi, vào nhà trước rồi nói.”

“Vâng ạ!”

Bạn đang đọc Tiên Ấn của Tử Mộc Vạn Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chienthien
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.