Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 54 Một Luồng Sáng Lạnh

Phiên bản Dịch · 2043 chữ

"Coong! Coong! Coong!"

Sâu trong hang động đen kịt vang lên một loạt những tiếng đào đá.

Trong hang, mười mấy bóng người tụ tập cùng một chỗ, từng người đào bới bốn phía vách đá lạnh lẽo.

“Lão Trần, mập mạp, các ngươi có hỏi thăm được tin gì hay không?”

Tiểu Thuần vừa vung dùi vừa hỏi hai bóng người bên cạnh.

“Không có.”

Trần Tịch lắc đầu, trả lời rất thẳng thắn.

Nguyên Minh Tử do dự một chút rồi nhỏ giọng nói: “Ta nghe được từ miệng đám du thương ở chợ nô, cthương ở chợ nô, có vài lời đồn đại, có kẻ nói là dị biến của thiên địa, có kẻ lại nói dị bảo xuất thế; lại có kẻ bảo huyết ma phệ thiên, là điềm báo đại hung, có đại yêu ma giáng thế... còn có lời đồn đại, là một vị đại năng làm ra hành động nghịch thiên, dẫn động thiên triệu!”

“Thiên tôn tại thượng, vậy mà cũng đồn đại được?”

Tiểu Thần đảo mắt khinh bỉ, không chút khách khí đáp lời: “Ngươi có chắc mình không kể chuyện cổ tích không? Dị bảo xuất thế? Ngươi tưởng dị bảo là cỏ cây rơm rác à? Động một chút là xuất thế chắc? Yêu ma giáng thế? Lạy hồn, đây là Tiên Giới, yêu với ma chẳng lẽ kiêu ngạo tới mức không có mắt, giáng thế thì giáng thế, còn làm ra động tĩnh lớn vậy, chả lẽ sợ mình chết không đủ nhanh! Còn đại năng nào dẫn động thiên triệu, đây là Nhất Trung Thiên, cấp thấp nhất Tiên Giới, đại năng nào ăn nó rửng mỡ chạy tới đây làm loạn?”

Nguyên Minh Tử cúi đầu không nói, cũng không phản bác, thật ra trong lòng gã cũng chẳng tin nổi. Gã đã nghe thử vài lần, vốn chẳng có lời đồn đại nào đáng tin, những gì gã kể lại chẳng qua là suy đoán của người khác mà thôi.

“Thời gian trước dãy núi Thiên Uyên đột nhiên xuất hiện dị động, còn dị tượng này cũng đột nhiên tới, hai việc này liệu có liên quan gì tới nhau không...”

Tiểu Thần lẩm bẩm tự nói, lại chuyển sang Trần Tịch hỏi: “Lão Trần, ngươi thấy thế nào?”

“Không ổn.”

Trần Tịch thần sắc cứng nhắc, ngay cả giọng điệu cũng chẳng hề thay đổi.

Tiểu Thần mỉm cười tự giễu, lắc đầu nói: “Quên đi, nghĩ nhiều làm gì, cho dù có cơ duyên tới cũng không rớt xuống đầu mình, chúng ta cứ từ từ quên đi, nếu có thể vượt qua đại kiếp nạn của tán tiên,không khéo sẽ có ngày ngẩng đầu lên được.”

Nghe câu này, tâm tình Nguyên Minh Tử không chút cao hứng, nói nhỏ: “Độ kiếp? Chúng ta đâu thể tu luyện công pháp, không biết bất cứ tiên quyết nào, ngay cả một linh khí phòng ngự cũng chẳng có, làm sao độ tiên kiếp thành công được...”

Trần Tịch yên lặng không nói, trong lòng Tiểu Thần cũng thất thất vọng, rất rõ ràng, bọn họ đều không ôm quá nhiều hy vọng về tương lai.

...

Đang lúc ba người trò chuyện, một loạt tiếng bước chân dồn dập tới gần.

“Không đúng!”

Tiểu Thần dừng tay, nhìn về phía cửa động, thấy vài chục bóng người lao tới, ba vây cả hang động, nước chảy cũng không lọt.

“Có người tới gây sự, mọi người cẩn thận.”

Trầm Tịch sắc mặt trầm xuống, tới sát bên Tiểu Thần và Nguyên Minh Tử.

Bên cạnh bọn hắn, vài tên quặng nô bị cảnh tượng đó dọa cho phát sợ, run lên lẩy bẩy, không dám hé răng.

“Khà khà, thằng nhãi Tiểu Thần kia, lần này xem ngươi làm sao thoát khỏi tay ta!”

Trong tiếng cười lạnh, một đám nam tử mặt mày hung ác đi lên phía trước, đứng sóng vai.

Tiểu Thần nhận ra, đám người trước mặt đều là những thủ lĩnh nhỏ của đám quặng nô, hơn nữa phần lớn có chút thù hận với mình. Gã cầm đầu là một tên vóc người to cao lực lưỡng.

Người này tên Xích Hổ, không khỉ khí lực vô cùng lớn, tu vi cũng cao hơn nhiều so với quặng nô bình thường, được coi như người xuất sắc nhất trong những thủ lĩnh, bởi vậy những kẻ xung quanh gã thích gọi gã là thủ lĩnh Cọp ca.

“Cọp đại ca, trước nay bọn ta với ngươi nước sông không phạm nước giếng, bọn ngươi tới đây có ý gì?”

Tiểu Thần kinh mà không hoảng, lạnh lùng trừng mắt nhìn Xích Hổ.

“Có ý gì?”

Xích Hổ giọng nói hùng hậu, vừa mở miệng đã khiến cả hang động vang lên ong ong: “Thằng nhãi Tiểu Thần kia, ngươi với anh em ngươi đều là cục xương cứng, Cọp đại ca ta vốn coi trọng các ngươi, cho nên chỉ cần không chọc tới ta, ta chẳng buồn tính toán với ngươi, nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng quản việc không đâu...”

Dừng một chút, Xích Hổ tiếp tục nói: “Nơi nào cũng có quy định của nó, ba anh em các ngươi lúc thường không giao phí bảo kê coi như thôi, nhưng không ngờ ngươi còn muốn che chở người khác, các ngươi làm việc như vậy rõ ràng muốn đoạt miếng cơm của người khác! Thế tục có câu ngạn ngữ, cướp tiền tài người ta khác gì diệt cả nhà người, giờ anh em chúng ta không nhịn được, tất nhiên phải tới tìm các ngươi tính sổ.”

Nghe câu đó, đám quặng nô bên cạnh Tiểu Thần lập tức hoảng loạn.

Đám người bọn họ vốn lúc thường bị không ít quặng nô các thệ lực chèn ép, giờ vất vả lắm mới tìm được một tổ chức có thể dựa dẫm,cực kỳ lo lắng bị người ta vứt bỏ, tất nhiên thấp thỏm bất an.

“Mọi người đừng căng thẳng.”

Tiểu Thần an ủi một câu rồi quay sang đám người Xích Hổ nói: “Chư vị đại ca, chúng ta đều là nô lệ cho kẻ khác, chẳng ai cao quý hơn ai, các ngươi cần gì áp bức tới vậy? Huống chi chúng ta nhiều người như vậy, cứ xông lên sống mái với nhau tất sẽ tạo thành thương vong lớn, đến lúc cấp trên trách tội, ai cũng chịu khổ mà thôi!”

“Đánh rắm!”

Không đợi Xích Hổ mở miệng, một kẻ bên cạnh cướp lời: “Chúng ta ra sức che chở đám quặng nô này đương nhiên phải được báo đáp, cái gì mà bức người với chả không bức người, ngươi đừng đứng đó nói hươu nơi vượn, giả vờ đại nghĩa nữa. Đừng tưởng chúng ta không biết, ba anh em các người cũng lén lút nhận tiền như vậy, chẳng lẽ vẫn tự coi mình là đúng?”

Giọng nói này nhắc Tiểu Thần nhớ lại, chính là kẻ lần trước đã đe dọa cướp tiên thạch của Nguyên Minh Tử, Chu Bát.

“Hừ!”

Tiểu Thần lạnh lùng trừng mắt nhìn đối phương: “Họ Chu kia, miệng ngươi khăng khăng bảo che chở mọi người, ngươi thực sự che chở sao? Đám người chúng ta chỉ cố gắng đào quặng, không ý kiến gì với chuyện của các ngươi, sao các ngươi phải áp đặt suy nghĩ của mình lên kẻ khác? Có phải giả vờ giả vịt không chả lẽ tự các ngươi không rõ, Tiểu Thần ta trước giờ không cho mình là người cao cả, nhưng anh em chúng ta cũng không phải đối tượng mặc cho kẻ khác bắt bí!”

“Ngươi...”

Chu Bát đang định phản bác, Xích Hổ ở bên cạnh đã ngắt lời nói: “Thằng nhãi Tiểu Thần, ngươi cho rằng mình là người tốt sao? Đám đại ca chúng ta dưới tay ai chẳng có một đống anh em cần nuôi? Nói vậy ngươi cũng hiểu, muốn sống sót ở dãy núi Thiên Uyên này, lực lượng một người thực sự quá bé nhỏ, không hề đáng kể, chúng ta chỉ có thể tập trung lại một chỗ mới có thêm hy vọng sống sót. Tuy thế lực của bọn ta tuy ngang tàng nhưng vẫn che chở cho đại đa số mọi người được an toàn, chưa bao giờ cắt đứt đường sống của kẻ khác, làm như ngươi chỉ hại chết càng nhiều người hơn thôi.”

Tiểu Thần cười lạnh nói: “Cọp đại ca, ngươi cũng coi như có chút danh tiếng, không ngờ lại đem mấy lời dỗ dành trẻ con ra nói với chúng ta. Vậy ta hỏi ngươi một câu, các ngươi có nhiều người như vậy, có tay có chân, sao phải ức hiếp ép người khác giao nộp tiên thạch?”

Xích Hổ trầm giọng nói: “Thu lấy tiên thạch đương nhiên là vì mua chút trang bị, bọn ta có mạnh lên, đám người đó mới có thể sống lâu hơn được.”

“Hay! Nói hay lắm! Ha ha ha!”

Tiểu Thần vừa giận dữ cười lớn, vừa oán hận nói: “Các ngươi là kẻ mạnh, nhưng ngoại trừ ức hiếp người mới, các ngươi làm được cái gì? Sao không ra phản kháng Hoa Dương đi, sao không phản kháng đám tiên sĩ chính thống cao ngạo kia đi?”

". . ."

Đám người không ai phản bác, chỉ đành trầm mặc.

“Cọp đại ca, đừng nhiều lời với thằng nhóc này nữa!”

Chu Bát hung ác nhìn về phía trước: “Thằng nhóc thối tha kia, ngươi đã không hiểu chuyện, vậy đừng trách anh em ta là ác.” Nói xong, Chu Bát quay sang nói với đám quặng nô xung quanh Tiểu Thần: “Đây là ân oán giữa chúng ta với ba thằng nhãi Tiểu Thần kia, không liên quan tới các ngươi. Ta cho các người một cơ hội, giờ lập tức lăn ra ngoài, anh em chúng ta sẽ coi như mọi chuyện trước đây chưa từng xảy ra, sau này nên làm gì thì làm, còn nếu ai muốn ở lại đây, hừ hừ...”

Đối diện với những lời uy hiếp trắng trợn này, lòng dạ đám quặng nô xung quanh càng xao động.

“Mọi người đừng nghe gã, chúng ta liều mạng với chúng!”

Tiểu Thần quát lớn một tiếng, cầm theo phi kiếm đứng trước đám người, chỉ một lời nữa không hợp là sẵn sẩng tay.

Thấy vậy, Trần Tịch và Nguyên Minh Tử cũng biết hôm nay không thể hòa hoãn được nữa rồi, hai người đều lấy phi kiếm ra, chuẩn bị dốc sức chiến một trận. Còn đám quặng nô xung quanh họ cũng hai mắt nhìn nhau, trong chốc lát không biết nên lựa chọn ra sao cho phai.

“Đợi... đợi chút...”

Một giọng nói rụt rè vang lên, một gã vóc dáng thấp bé từ từ bước khỏi đội ngũ bên TIểu Thần. Sau đó lại có ba, năm tên quặng nô, sau khi do dựt một chút cũng xấu hổ cúi đầu đi khỏi.

“Ngươi... các ngươi...”

Thấy đám người này đi khỏi, Tiểu Thần trong lòng đau sót, chẳng lẽ lòng những người này đã chết lặng rồi sao? Sợ hãi và nhu nhược cũng chẳng sao, nhưng nếu ngay cả linh hồn cũng tê liệt, vậy còn hy vọng gì?

Nguyên Minh Tử, dẫu thần sắc căng thẳng, dẫu cả người run lên lẩy bẩy, song vẫn nắm chặt lấy phi kiếm trong tay, không hề dao động.

Không riêng gì gã, tất cả quặng nô lưu lại cũng đều như vậy.

Thấy đại đa số quặng nô đều lưu lại, lúc này tâm lý Tiểu Thần mới thoáng dễ chịu hơn chút ít.

“Ngươi... các ngươi muốn chết!”

Sắc mặt Chu Bát âm trầm, đang muốn ra tay, bỗng một luồng sáng lạnh xé tan không khí phóng đến, khí thế như sấm gió, khiến người ta kinh sợ!

“Phốc!”

Luồng sáng chỉ lóe lên rồi biến mất, như hai cảnh giới sinh tử, rơi vào chính giữa thế lực hai bên!

Trong động hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều không tự chủ được ngừng lại.

Bạn đang đọc Tiên Ấn của Tử Mộc Vạn Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chienthien
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.