Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 46 Giác Ngộ Của Cường Giả

Phiên bản Dịch · 1705 chữ

Dưới ánh mắt khác thường của đám người Chu Bát, Tiểu Thần và Trần Tịch hiên ngang chắn nơi cửa động, ra vẻ không cho phép ai đi khỏi.

Thấy cảnh tượng đó, Chu Bát và đám đàn em không khỏi lộ vẻ căng thẳng.

Đều là quặng nô thủ hạ của Ngự Khí tông, Chu Bát không xa lạ gì với hai người Tiểu Thần, Trần Tịch. Trong vòng một năm ngắn ngủi, hai người này vốn từ thân phận một người mới không biết chút việc nào, bắt đầu liều mạng ẩu đả, sau khi trải qua hàng chục trận đánh giết không thua một lần, ác danh đã vang xa khiến hầu hết quặng nô đều biết. Cho nên, dưới tình huống bình thường, chỉ cần không động chạm tới lợi ích cá nhân, không nó tiên nô nào tới làm phiền họ, thậm chí không ít gã đầu lĩnh liên tục tìm cách mời chào bọn họ.

Trong số các thế lực quặng nô, đám người Chu Bát chỉ có thể coi là trung đẳng, tất nhiên không dám làm bậy chống lại hai kẻ khó giải quyết như Tiểu Thần và Trần Tịch.

“Thằng ôn kia, các ngươi muốn làm gì?”

Nghe Chu Bát chất vấn, Tiểu Thần hùng hùng hổ hổ đáp lời: “Làm gì? Con mẹ nó Thiên Tôn tại thượng, các ngươi ức hiếp anh em của chúng ta trong này còn không biết xấu hổ hỏi chúng ta làm gì? Làm cái con mẹ nhà ngươi đấy!”

“Anh em của ngươi?”

Chu Bát ngây ra một chút rồi cười lạnh nói: “Ngươi nói sao thì là vậy chắc? Chẳng lẽ muốn dấy máu ăn phần?”

“Ăn phần cái con mẹ ngươi!”

Tiểu Thần tức giận nói: “Các ngươi cướp tiên thạch của người anh em ta, còn không mau trả lại cho hắn.”

Chu Bát bĩu mỗi nói: “Cái gì mà cướp với chả không cướp, ngươi đừng có ngậm máu phun người. Chúng ta chỉ tán gẫu trong này thôi, gã mập này sợ bị người khác bắt nạt nên tự nguyện dâng tiên thạch lên mong chúng ta che chở, chúng ta còn chưa chạm một ngón tay vào người hắn, không tin ngươi hỏi người anh em của ngươi xem... Thằng mập kia, mày nói xem đúng không?”

Vừa nói, Chu Bát vừa nhìn chằm chằm vào Nguyên Minh Tử với ánh mắt bất thiện, khiến gã khúm núm gật đầu liên lục, không dám phản bác.

“Đúng cái con mẹ nhà ngươi! Thằng béo chết tiệt kia, có phải ngươi trả tiên thạch cho bọn chúng hay không?”

Tiểu Thần lao lên hung hãn tát cho Nguyên Minh Tử ba cát, bộ dáng như chỉ hận luyện sắt không thành thép. Tiếp đó y quay sang Chu Bát nói: “Mau trả lại tiên thạch, nếu không đừng trách ta không khách khí!”

“Hừ! Muốn đánh nhau? Ta đang muốn xem ngươi không khách khí thì sao đây!” Chu Bát cũng nào phải đèn cạn dầu, bị người ta chửi bới như vậy, nếu không lộ chút vẻ ngang ngược ra sau này còn ai dám đi theo hắn.

Hai bên lâm vào cảnh giằng co, bầu không khí bỗng trở nên lạnh băng.

Trần Tịch thấy đối phương cảnh giác nhìn mình, vội vàng lui về phía sau một bước, vẻ mặt chất phác nói: “Các... các ngươi muốn làm gì? Ta không thích đánh nhau, ta chỉ là một người đi ngang qua thôi....”

Nghe vậy, Chu Bát cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm, xem ra đối phương không đồng lòng đồng sức, như vậy càng dễ xử lý.

Nhưng ngay lúc này, Trần Tịch đột nhiên vọt thẳng tới, điều khiển hai luồng sáng lạnh tấn công Chu Bát.

Cùng lúc đó, Tiểu Trần xách theo một thanh phi kiếm màu sáng bạc đánh từ bên kia lại, mục tiêu cũng là Chu Bát!

Đánh giặc phải tướng trước, đây là thủ đoạn đã sớm thống nhất của hai người, là sự ăn ý trong một năm trở lại đây của cả hai.

“Thằng nhóc thối tha, lại dám chơi ta, anh em, lên!”

Gầm lên giận dữ, đám người cùng động thủ.

Chu Bát dẫu sao cũng là kẻ lão luyện giàu kinh nghiệm, gặp chuyện nguy hiểm bèn vận tiên nguyên chống đỡ theo bản năng, còn năm tên thủ hạ phía sau cũng lấy linh khí của bản thân ra ném về phía Tiểu Thần và Trần Tịch!

“Bùng bùng bùng!”

Một loạt tiếng va chạm nảy lửa vang lên, chỉ thấy trong chớp mắt đã có ba kẻ bị đánh bay về phía bức tường đá.

Chu Bát bị một luồng sáng lạnh đánh trúng bụng, ngã lăn xuống đất gào thét đau đớn, Tiểu Thần và Trần Tịch cũng mình đầy thương tích. Có điều chỉ sau một lúc, hai người lập tức bò dậy rồi lại lao về phía Chu Bát.

Lúc này đã có chuẩn bị, Chu Bát được đám đàn em bảo vệ, trận kịch chiến lúc này mới thực sự diễn ra.

Lấy hai địch năm Tiểu Thần và Trần Tịch kiếm được chút ưu thế nào. Song bọn họ cũng chẳng phải người dễ chọc, lúc đánh nhau cũng thường lấy thương đổi thương, lấy mạng đổi mạng, ra tay vô cùng tàn nhẫn, toàn những nơi trí mạng, quả thực hung ác tới cực điểm.

Gặp phải cách chiến đấu không cần mạng này, đám người Chu Bát đều sợ hãi không thôi, bó tay bó chân.

...

“Đừng, đừng đánhnữa, các ngươi đừng đánh nữa...”

Trong góc, Nguyên Minh Tử co người ngồi xổm một bên.

Dưới uy hiếp của cái chết, gã sợ, gã hãi, toàn thân gã không ngừng run lên, không dám đứng lên phản khắng, nghe tiếng hét của Tiểu Thần và Trần Tịch, hắn thậm chí còn nhắm chặt hai mắt, che kín lỗ tai.

Sinh mạng, tình nghĩa, tôn nghiêm, cái nào đáng quý hơn?

Giờ phút này, trong lòng Nguyên Minh Tử đầy mâu thuẫn, gã mong mình có thể có được lực lượng cường đại, ít nhất cũng không phải trơ mắt ra nhìn bạn bè, đồng bọn của mình bị những kẻ khác ức hiếp, song tiếc là, gã không có giác ngộ của cường giả.

Cường giả, bễ nghễ thiên hạ, ngạo thị thương khung.

Cường giả, không ngại không sợ, không nản không sờn.

Cường giả, áp đảo hàng vạn chúng sinh, ý chí chính là lực lượng.

Đây mới là tư thái mà cường giả phải có.

...

“Nguyên Minh Tử, thằng chết nhát nhà ngươi!”

“Thằng mập chết tiệt, ngươi chỉ biết ngồi khóc thế thôi à?”

“Ta sợ lắm! Ta sợ lắm! Tiểu Thần, lão Trần... Xin lỗi, xin lỗi các người! Ta không xứng làm anh em bạn bè với các người... Ta không xứng...” Suy nghĩ xoay chuyển trăm ngàn lần, trong cơn hốt hoảng, một bóng dáng hiện lên trong đầu Nguyên Minh Tử.

Bóng lưng ưỡn thẳng, dũng khí hiên ngang, tinh thần bất khuất, như một hạt mầm chôn sâu vào trong cuộc sống của gã, hôm nay dần dần mọc rễ nảy mầm, dần dần sinh trưởng!

Giữa trận tranh đấu, hai bóng người toàn thân đầy thương tích nghiêng nghiêng ngả ngả như lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Kích thích trong lòng Nguyên Minh Tử càng lúc càng sâu, cuối cùng không kiềm nổi bùng nổ!

“A ---“

Trong tiếng rống giận dữ, Nguyên Minh Tử liều lĩnh lao lên phía trước, tay chỉ nắm một cái dùi xấu xí.

Đôi khi, cường đại hoàn toàn không phải lực lượng tuyệt đối, mà chỉ là một suy nghĩ đơn giản.

...

Theo sự gia nhập của Nguyên Minh Tử, tranh đấu cùng lúc càng hỗn loạn, có điều thế cục cũng dần dần rõ rệt.

“Đại ca, bọn chúng điên mất rồi, điên hết rồi!”

“Đi! Chúng ta đi!”

“Bọn thối kia, các người cứ chờ đấy.”

Chống lại ba kẻ liều mạng, Chu Bát và đám đàn em hết sạch dũng khí, cuối cùng chỉ đành vứt lại tiên thạch rồi bỏ trốn.

...

“Thiên tôn tại thượng, con mẹ nó, thoải mái quá!”

Ba người đặt mông ngồi bệt xuống đất, dựa lưng vào nhau, đột nhiên cười lên ha hả.

“Thằng mập chết tiệt, ngươi sao rồi?”

Tiểu Thần hỏi Nguyên Minh Tử, vết thương trên người khiến thần kinh gã đau đớn vô cùng.

“Ta... ta không sao.”

Nguyên Minh Tử ấp áp từ tận trong lòng, đầu cúi càng lúc càng thấp: “Tiểu Thần, lão Trần... sao các ngươi tại tới đây?”

“Chúng ta chỉ đi ngang qua thôi.”

Trần Tịch tùy ý nhún vai, sắc mặt vẫn như cũ.

Tiểu Thần trợn mắt khinh thường: “Nghe ta nói này lão Trần, giờ không phải lúc khiêm tốn, ngươi không thể nói chút gì hữu dụng hơn được à? Nói thẳng ra là được, chúng ta tuy không thích dáng vẻ này của ngươi nhưng tốt xấu gì cũng là anh em cùng tới đây, sao lại không quan tâm tới ngươi được? Chúng ta lo ngươi một thân một mình cho nên lúc thường đều ở ngay phụ cận, nghe thấy động tĩnh bèn chạy sang.”

“Tiểu Thần, lão Trần, ta... ta còn tưởng các người...”

Lời tới bên miệng, Nguyên Minh Tử lại đột nhiên nghẹn ngào. Gã biết tật xấu của mình là nhút nhát yếu đuối, vốn tưởng rằng Tiểu Thần và Trần Tịch khinh thường mình nên mới bỏ đi, có điều, giờ xem ra mình đã lầm rồi.

“Thằng béo chết bầm, khóc cái gì mà khóc, ngươi không thể giống đàn ông con trai chút à, quăng cái con mẹ nó đi!”

Tiểu Thần ngoài miệng thì mắng song khuôn mặt lại nở nụ cười.

“Cám ơn! Cám ơn các ngươi!”

“Cám ơn cái con mẹ ngươi, ta giúp ngươi được một lần nhưng không giúp ngươi được cả đời đâu...”

“Đúng vậy, không phải lần nào ta cũng tình cờ đi ngang qua được.”

“Ta hiểu.”

“Bỏ đi bỏ đi, về bãi quặng đã rồi nói.

Bạn đang đọc Tiên Ấn của Tử Mộc Vạn Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chienthien
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.