Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tao ngộ

Phiên bản Dịch · 2316 chữ

《 tiềm long vũ suất 》 quyển thứ nhất biên cảnh chiến trường

----------------------

Chương 32: Tao ngộ

----o0o----

Tác giả: Thoại Thiệt

Converted by: 21302766

Thời gian: 01 : 04 : 23

dd: hiepcongtudaica

Chương 32: Tao ngộ

Nhạn thành phủ nguyên soái, mấy ngày trước, mặc dù là Cẩm Lan Thành mấy lần báo nguy đều không thể để cho đại soái Viêm Trung Tín động dung, nhưng khuôn mặt lúc này lại ngưng trọng, đồng thời một gã Lam sắc quân vệ cung kính đứng ở một bên, chờ mệnh lệnh từ đại soái.

Viêm gia Lam sắc quân vệ am hiểu nhất là dò hỏi tình báo, mà mới vừa rồi, Lam sắc quân vệ truyền đến một tin tức quan trọng, khiến Viêm Trung Tín không dám sơ sót chút nào.

Lang Thành Vũ, đệ nhất đại tướng đứng đầu đế quốc Uyên Lâm, cũng là người duy nhất ở trên chiến trường có thể cùng với Viêm Trung Tín phân ra cao thấp, lúc này lại đang ở bên ngoài Cẩm Lan Thành cầm đầu đại quân tiến đánh.

Thực lực Tiên thiên kỳ thực cũng không đủ gây bao nhiêu sóng gió, dù sao, trên chiến trường một người thống lĩnh ưu tú giá trị còn trên cả cao thủ Tiên thiên, nhưng Lang Thành Vũ không chỉ là cao thủ Tiên thiên mà còn một người tài giỏi, am hiểu bày binh bố trận trong quân đội.

Hồi tưởng nhiều năm trước, Viêm Trung Tín trẻ tuổi nóng tính, ban đầu được cầm binh lực, chỉ dựa vào mười vạn đại quân dám cầm quân thần tốc, sát nhập gần nội địa đế quốc Uyên Lâm, đem vài tòa thành lớn tại biên cảnh quậy cho long trời lở đất.

Lúc đó, đế quốc Uyên Lâm cũng không có ai gọi là đệ nhất đại tướng, đối mặt với mười vạn đại quân của Viêm Trung Tín áp bách, trong triều đình đế quốc Uyên Lâm cãi vả tìm cách giả quyết hết một ngày một đêm, tiên đế của Viên Chính sau một đêm sầu khổ tóc bạc trắng.

Nhưng chẳng ai nghĩ tới, giữa lúc Viêm Trung Tín đang hăng hái đánh chiếm, danh tiếng lên cao như mặt trời ban trưa, lại xuất hiện một tên Lang Thành Vũ không có danh tiếng gì, xin kéo theo quân mã đi ra tiếp chiến. Hắn trọng chỉnh lại quân đội, tự mình dẫn đầu đại quân cùng Viêm Trung Tín đại chiến một hồi.

Trận chiến ấy có thể nói là kinh tâm động phách, chấn nhiếp nhân tâm. Bất luận là Viêm Trung Tín hay là Lang Thành Vũ, hai người đều là trẻ tuổi nóng tính, một thân ngạo khí không ai phục ai. Kết quả song phương tại biên cảnh đế quốc Uyên Lâm giao chiến trọn mười ngày mười đêm, chỉ tính sơ qua chiến lược binh pháp đã biến đổi không dưới trăm loại, thế mà hai người vẫn không phân ra thắng bại.

Cũng chính bởi vì mười ngày mười đêm chiến đấu kịch liệt, không thiếu tướng lĩnh đế quốc Uyên Lâm hợp thời liền trổ hết tài năng. Trong đó, Lang Thành Vũ cùng Bắc Đường Ngạo lập nhiều chiến công trác tuyệt, mà Viên Chính cũng vì đó mừng rỡ không thôi, tự mình trao tặng hai người hai danh hiệu hai vị trí đệ nhất đại tướng( tướng tiên phong & tướng trong quân), chiếm được vinh dự cực cao trong quân đội.

Năm đó trận chiến ấy có thể nói là chấn động toàn bộ đại lục, chỉ dựa vào mười vạn quân đội, lại làm cho hơn một triệu đại quân không dám ra khỏi thành nghênh chiến, chỉ bằng vào điểm này, Viêm Trung Tín không thẹn với danh xưng đại lục đệ nhất nguyên soái .

Ai cũng cho rằng Lang Thành Vũ tuy ngăn cản thành công bước tiến của Viêm Trung Tín cùng mười vạn quân đội, nhưng hắn dù sao cũng chiếm cứ ưu thế sân nhà, phía sau còn có một dàn tướng lĩnh phụ trợ, cho nên danh vọng trong chốc lát xem như có một không hai bên trong đế quốc Uyên Lâm, nhưng ở trong mắt người khác tại đại lục, hắn vẫn như cũ, không còn cách nào đánh đồng cùng Viêm Trung Tín.

Nhưng chỉ có trong lòng Viêm Trung Tín rõ ràng nhất, vô luận là chỉ huy chiến trường hay tạo nghệ quân sự, Lang Thành Vũ với hắn đều ngang bằng nhau,bất đồng ở chỗ, hắn lúc đó đang được đội quân đặc biệt, Kim y quân Vệ của Viêm gia hỗ trợ, mà Lang Thành Vũ lại không có cách nào chỉ huy một đám tướng lĩnh cao tầng đầy ngạo khí.

Nhưng lần này không giống nhau, Lang Thành Vũ bây giờ đã là đệ nhất nhân tại đế quốc Uyên Lâm, muốn chỉ huy một tên tướng lĩnh, chỉ cần ném một cái quân lệnh là có thể làm được.

Sự thực chứng minh Viêm Trung Tín suy đoán không sai, vừa mới nhận được tin tức Lam sắc quân vệ tới hỗ trợ Cẩm Lan Thành. Đệ nhị đại tướng đứng đầu đế quốc Uyên Lâm, cao thủ Tiên thiên Hắc Đàn, liền mang theo một ngàn Hắc uyên chiến sĩ, cưỡi khoái mã hướng thẳng Cẩm Lan Thành phóng đi.

Tại đế quốc Uyên Lâm, muốn giành được địa vị đệ nhất Đại tướng, chỉ cần một đường đánh trận không ngừng lập công, nhưng muốn tiến vào vị trí đệ nhị cần phải có võ công cao cường.

Cho nên đừng xem trên danh nghĩa Hắc Đàn chỉ là đệ nhị đại tướng, trên thực tế, thực lực cá nhân của hắn thậm chí còn ở phía trên Lang Thành Vũ, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Lang Thành Vũ cố ý điều hắn tới tiền tuyến lần này.

Một tên Lang Thành Vũ, Viêm Trung Tín tự tin mình còn có thể ứng phó, nhưng nếu như có thêm một người có năng lực bất phàm gần với hắn cùng Lang Thành, Viêm Trung Tín hầu như có thể kết luận, Cẩm Lan Thành tuyệt đối không thể kiên trì đến sáng ngày thứ hai.

Giữa lúc Viêm Trung Tín còn đang vì cục thế trước mặt mà sầu lo không ngớt lúc, thì bên ngoài lộ khẩu giao nhau với Cẩm Lan Thành cách đó hai mươi dặm, một ngàn Hắc Uyên Giáp của đế quốc Uyên Lâm nhuệ khí thông thiên, chỉnh tề bày trận đứng ở một bên.

Cầm đầu là một tướng lĩnh mặc bộ quần áo rất đặc biệt, không giống như các tướng lĩnh khác luôn mặc một bộ áo giáp, mà hắn khoác một thân bố y, chỉ có đầu vai, ngực cùng mấy chỗ bộ phận trọng yếu mới có vài khối nhuyễn giáp hộ thân.

Chỉ thấy vị tướng quân này thỉnh thoảng ngẩng đầu hướng về phương xa nhìn lại, lông mày nhíu chặt lại, thần sắc tương đối không bằng lòng.

Đúng lúc này, thám mã đột nhiên đi tới đưa một bức thư. Nhìn xong tin tức truyền đến, tên tướng lĩnh hừ lạnh một tiếng, chửi thầm một câu:

'Phế vật!'

Tên tướng lĩnh cầm đầu này chính là một trong hai người Viêm Trung Tín kiêng kỵ nhất, đệ nhị đại tướng, đứng đầu đế quốc Uyên Lâm Hắc Đàn, thân là cao thủ Tiên thiên, trực giác đối với nguy hiểm nhận biết đã vượt xa người thường, tự nhiên chẳng thèm mạc bộ khôi giáp dày cộm nặng nề này vào trong người.

Mà lần này Hắc Đàn chạy tới trước cổng Cẩm Lan Thành, là do đại quốc sư Viên Thiên n chỉ thị, điều quan trọng nhất là hắn phải diệt trừ bằng được Viêm Phong. Do kế hoạch phó tướng Đường lão dẫn dắt thất bại, như vậy, kế tiếp chính là nhiệm vụ của hắn rồi.

Đương nhiên, tin tức Cự tượng thành điều mười ngàn đại quân đi viện trợ Cẩm Lan Thành, Hắc Đàn trước đó đã biết từ sớm, mặc dù lúc này trong tay hắn chỉ có ngàn tên chiến sĩ, nhưng hắn vẫn như cũ, không sợ hãi chút nào.

Hắn thấy, mặc kệ ngoại giới đồn đãi có bao nhiêu điều ly kỳ, nhưng chung quy không thể sửa đổi được một sự thật, đó chính là Viêm Phong năm nay mới mười sáu tuổi. Một tên thiếu niên mười sáu tuổi, cho dù thực lực có mạnh hơn nữa, có thể mạnh đến mức nào?

Bắc Đường Ngạo đứng hàng đại tướng đệ nhất, thân phận ước chừng cao hơn hắn Hắc Đàn một cấp, nhưng sau khi tin tức truyền về Bắc Đường Ngạo chết ở trên tay Viêm Phong, hắn trực tiếp đem tên đối thủ Bắc Đường Ngạo xóa đi trong danh sách của mình.

Trong lòng Hắc Đàn âm thầm mắng câu này 'Phế vật!'. Mắng tự nhiên không hề chỉ có phó tướng Đường lão, mà Bắc Đường Ngạo hiển nhiên cũng ở trong đó.

Vài dặm bên ngoài, Viêm Phong bởi vì thương thế còn ở trong người, sớm đã tiến vào xe ngựa nghỉ ngơi, nhưng ngay khi Hắc Đàn nhận được tin tức, cùng lúc đó, thám mã bên Viêm Phong cũng phát hiện, lặng lẽ mang theo tin tức trở về.

"Mấy tên này chắc chắn là sĩ binh hắc Uyên Giáp, nhất định là binh lính tinh nhuệ của đế quốc Uyên Lâm, chỉ là chúng ta còn không biết đội ngũ này do ai ở thống lĩnh."

Biết được có sự xuất hiện của một ngàn quân địch tinh nhuệ đang ở phụ cận, hai mắt Trâu Chính nhất thời sáng lên, đang nghĩ cách nên làm thế nào để có thể giết chết những người này.

Tài liệu chế tạo Hắc Uyên nhuyễn giáp cực kỳ hiếm lạ, lần trước ở trong lòng đất Cự tượng quốc, tuy bọn họ nhận được hơn mười món nhuyễn giáp, nhưng chân chính hoàn hảo không chút tổn hại chút nào không có vài món, chuyện này làm cho hắn oán trách một hồi lâu, bây giờ lại có cơ hội lấy được càng nhiều cực phẩm nhuyễn giáp nguyên vẹn, hắn đương nhiên hưng phấn không thôi.

Nhưng Trâu Chính vui vẻ cũng không có được bao lâu, Viêm Bách chỉ nói một câu nói làm cho hắn thanh tỉnh lại:

" Nghe đồn, hắc Uyên chiến sĩ đế quốc Uyên Lâm hầu mỗi người như đều có thể lấy một địch mười, sức chiến đấu cực kỳ cường hãn, nếu như dựa vào đại trận, đủ để ung dung ứng phó dù quân lính có gấp mấy lần. Đại nhân, chúng ta dựa vào một vạn quân đội, cái này...thật sự có thể thành công bắt lấy bọn hắn hay sao? "

Lời nói này của Viêm Bách không chỉ có nhắc nhở Trâu Chính, mà cũng để cho Viêm Phong đang ở một bên hưng phấn thanh tỉnh lại.

Đúng như thế, đội quân tinh nhuệ của đế quốc Uyên Lâm như thế nào lại dễ dàng bị giết như vậy, mấy ngày hôm trước chỉ có năm mươi hắc Uyên chiến sĩ, bọn họ phí hết bao nhiêu công phu vẫn thua, cuối cùng nếu không xuất hiện năm tên cao thủ Tiên thiên ra tay, bọn họ có thể sống sót rời khỏi địa cung hay không, sợ rằng còn không có cơ hội.

Hơn nữa, sức chiến đấu của một ngàn hắc Uyên chiến sĩ, đừng nói bọn họ có một vạn người, cho dù nhiều hơn cũng chưa chắc là đối thủ của người ta, coi như may mắn thắng lợi, cuối cùng chỉ sợ không còn lại bao nhiêu người !

Viêm Phong cùng Trâu Chính ý tưởng không sai biệt lắm, nghĩ đến hơn một ngàn món nhuyễn giáp cực phẩm cứ như vậy mà bốc hơi, hai người liếc nhau đồng thời thở dài một cái.

Vì không muốn cùng một ngàn tên hắc Uyên chiến sĩ phát sinh xung đột, quân đội chỉ có thể đi vòng, nhưng không đợi Viêm Phong ra lệnh, thám báo lại một lần nữa truyền đến tin tức, một ngàn nhân mã phía trước chỉ dừng lại trong chốc lát, sau đó lại đột nhiên tăng tốc hướng Cẩm Lan Thành đi tới.

Biết được tin tức, còn không chờ bọn hắn đi vòng, hắc Uyên chiến sĩ đã đem bọn họ quăng tít ra xa, chí ít khi nhận được tin tin tức đã cách xa bọn họ mấy dặm.

Nhưng Viêm Phong lại tựa hồ nghĩ tới điều gì, khuôn mặt đột nhiên biến đổi, mang theo vài phần ngưng trọng, trầm giọng nói:

"Cậu, từ giờ trở đi, một vạn người này liền giao cho ngươi, các ngươi đi đến đó trước một bước, mau mau chạy tới Cẩm Lan Thành, ta ngay sau đó sẽ bắt kịp. "

Tuy nói một ngàn chiến sĩ tinh nhuệ cũng không coi vào đâu, nhưng Cẩm Lan Thành vốn đang nằm trong lúc nguy cấp, nếu để cho những binh lính tinh nhuệ này tới trước một bước, rất có thể trực tiếp sẽ khiến Cẩm Lan Thành thất thủ.

Thương thế của hắn vẫn chưa lành, miễn cưỡng cưỡi ngựa tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến tốc độ tiến lên của đại quân, cho nên hắn chỉ có thể cho Trâu Chính mang theo quân đội xuất phát trước, ngược lại hắn chỉ có một người, lại đang thụ thương không nhẹ, coi như tới trễ vài ngày cũng không có ảnh hưởng tới bố cục trận chiến.

Bạn đang đọc Tiềm Long Vũ Soái(Dịch) của Thoại Thiệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hiepcongtudaica
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.