Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trâu Chính suy đoán

Phiên bản Dịch · 1955 chữ

《 tiềm long vũ suất 》 quyển thứ nhất biên cảnh chiến trường

----------------------

Chương 31: Trâu Chính suy đoán

----o0o----

Tác giả: Thoại Thiệt

Converted by: 21302766

Thời gian: 00 : 47 : 08

dd: hiepcongtudaica

Chương 31: Trâu Chính suy đoán

Cự tượng thành lúc này binh lực tổng cộng mới có hơn mười ba ngàn, Viêm Phong theo chỉ thị quân lệnh một lần phải mang đi mười ngàn, trong thành chỉ còn lại không đến ba ngàn người ở lại .

Điều đáng được ăn mừng ở đây, chính là uy hiếp ngoài thành bây giờ đã được giải trừ, hơn nữa trong mấy ngày gần đây, do Thiết Du Bích quen biết rộng rãi nên đã đến mời không ít giang hồ hảo hán. Cộng thêm những người này, Viêm Phong cuối cùng cũng có thể yên tâm rời đi.

Thương thế Viêm Phong vừa mới bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, đã bất chấp nghỉ ngơi, tụ tập nhân mã, không ngừng nghỉ chạy ra khỏi thành hướng phía Cẩm Lan Thành chạy tới.

Lúc xuất binh, bên người Viêm Phong chỉ có Trâu Chính, Viêm Bách cùng hơn mười người hộ vệ, ngay cả Thiết Du Bích có vũ lực cao nhất cũng bị lưu tại trấn thủ tại Cự tượng thành.

Cũng không phải Viêm Phong không muốn mang theo Thiết Du Bích bên người, mà do Thiết Du Bích là người trong giang hồ, thực sự không muốn cùng các vị quan viên tiếp xúc, hắn bằng lòng ở lại Cự tượng thành trấn giữ đã coi như là điều khó có được.

Hơn nữa, chưa nói đến việc Thiết Du Bích trên danh nghĩa không mang chức quan trong người, coi như cho hắn một chức tướng quân, đám người Viêm Phong sợ rằng vẫn như cũ không thể ra lệnh được cho hắn.

Trọng yếu hơn, Thiết Du Bích mời đến đây rất nhiều giang hồ hảo hán, Viêm Phong cũng không thể tùy tiện phái một người tùy ý đi ra tiếp đãi ! Cho nên Thiết Du Bích lúc này tự nhiên không có tiện ly khai.

Cự tượng cùng Cẩm Lan, hai thành cách nhau cũng không quá xa, chỉ cần nửa ngày lộ trình là tới.

Trong xe ngựa, Trâu Chính nhíu mày suy tư hồi lâu rốt cục không nhịn được nói:

"Tiểu Phong, lúc trước ta vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, trong năm tòa cứ điểm, Cự tượng thành của chúng ta có thực lực yếu nhất, nhưng hết lần này tới lần khác, đế quốc Uyên Lâm tựa hồ căn bản cũng không có ý công thành đối với chúng ta. Mặc dù bên ngoài thành xuất hiện năm ngàn thiết kỵ, nói là đánh Cự tượng thành ta xem là không phải, chẳng rằng nói vì ổn định chúng ta, không muốn chúng ta viện trợ những cứ điểm bên ngoài thì đúng hơn. "

Viêm Phong thương thế mặc dù không nhẹ, nhưng sau khi sử dụng thuốc, trải qua mấy ngày điều dưỡng coi như đã phục hồi gần một nửa, chỉ là khuôn mặt hắn lúc này vẫn tái nhợt như trước, nghe Trâu Chính nhắc nhở, hắn nhất thời ngơ ngẩn cả người, hồi tưởng lại mọi chuyện, tựa hồ thật đúng là có chuyện như vậy.

Phải biết rằng, bốn tòa cứ điểm bên ngoài trong đó Cẩm Lan Thành, đối mặt trực diện chính là chủ quân đế quốc Uyên Lâm nên gặp phải áp lực lớn nhất, nhưng ba tòa cứ điểm còn dư lại cũng không khá hơn bao nhiêu, mấy vạn đại quân tấn công hung mãnh làm cho bốn tòa cứ điểm đều bị tổn thương, chỉ bất đồng về mức độ tổn thất nặng nhẹ mà thôi.

Mà tình hình chiến đấu của Cự tượng thành có thể nói là vô cùng quỷ dị, trước sau chỉ dựa vào một hồi đánh trận. Hơn nữa sau khi đại pháo quân địch bị hủy hết, quân đội thậm chí ngay cả mặt mũi đều không có lộ diện liền nhanh chóng rút quân.

Hai loại đãi ngộ bất đồng thật sự khiến cho mọi người khó hiểu, tự hỏi vấn đề mấu chốt là gì, đế quốc Uyên Lâm tại sao muốn làm như vậy?

Cùng với Trâu Chính nghĩ tới đây, Viêm Phong cũng khó lí giải với vấn đề này.

Lúc này, Trâu Chính đột nhiên thở dài nói:

"Mặc dù không biết bên kia đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, nhưng ta suy nghĩ mục tiêu e ngại của bọn họ, rất có thể không phải là Cự tượng thành, mà là ….tiểu Phong ngươi. "

Viêm Phong lắc đầu:

"Cậu, mặc dù không biết đế quốc Uyên Lâm vì sao không động đến Cự tượng thành, nhưng mục tiêu của bọn họ sao có thể là ta, đổi thành mấy vị ca ca của ta, ngược lại còn có mấy phần khả năng mới phải. "

Có tư cách được Viêm gia mời vào phủ nguyên soái làm phu nhân, từng thế lực phía sau đều là đại gia tộc năng lực không thể khinh thường, nhưng mẫu thân Viêm Phong lại là ngoại lệ, Trâu gia ở đế quốc thương giới mặc dù coi như có chút ảnh hưởng, nhưng so sánh cùng tứ đại gia tộc lại kém không chỉ một bậc.

Cho nên ở trong mắt Viêm Phong, đế quốc Uyên Lâm coi như muốn nhằm vào mấy nhi tử của đại soái Viêm Trung Tín, cũng kiên quyết không chọn lựa hắn.

Chứng kiến Viêm Phong dáng vẻ không cho là đúng, Trâu Chính cũng không có nhiều lời, đừng nhìn hắn hỏi qua loa những câu hỏi này đều do hắn mấy ngày nay suy đoán rồi kết luận. Trên thực tế, trong thâm tâm ngay cả chính hắn đều không thể tin tưởng với cái kết luận này.

Phải biết rằng mấy ngày hôm trước, binh lực Cự tượng thành có hơn ba vạn, cho dù bọn họ có Trâu gia chống đỡ sau lưng, nhưng nếu có một ngày bạo phát chiến sự, tiếp tế hậu cần chưa chắc có thể theo kịp tốc độ tiếp viện của quân địch. Cho nên ở giữa năm tòa cứ điểm, bất luận là binh lực hay hậu cần, Cự tượng thành không thể nghi ngờ là yếu nhất trong tất cả.

Nhưng kết quả thì sao? Đế quốc Uyên Lâm toàn diện tiến công một cách hung mãnh, bên ngoài bốn tòa cứ điểm tính sơ sơ cũng phải đối mặt với mười vạn đại quân, mà ngoài thành cự tượng bọn họ chỉ phải đối mặt năm ngàn thiết kỵ mà thôi.

Đương nhiên, chỉ bằng vào những thứ này cũng không thể làm cho Trâu Chính hoang mang, điểm then chốt ở đây chính là tên thương nhân mượn danh nghĩa tìm kiếm bảo tàng đem bọn họ lừa gạt đi ra khỏi thành, mà vị lão tướng Uyên Lâm đế quốc liều mạng cũng muốn trảm sát Viêm Phong, Trâu Chính dù cho chậm chạp, liên hệ thời gian này địch quân cử động quỷ dị, cũng mơ hồ đoán được mục tiêu chân chính của đế quốc Uyên Lâm nhằm vào Viêm Phong, chỉ là hắn không muốn chấp nhận sự thật này mà thôi.

Cùng lúc đó, ngoài Hoàng thành tại đế quốc Hồng Tín, sâu trong một cái phủ đệ sang trọng, Trịnh lão thái gia đang trầm mặt, giữa hai lông mày mơ hồ lộ ra vài tia lo nghĩ.

Đúng lúc này, một vị lão nhân lưng cõng hòm thuốc mang theo vẻ mặt mệt mỏi từ trong nội thất đi ra, đi tới trước mặt Trịnh lão thái gia:

"Lão Hầu gia, tiểu thiếu gia thương thế rất kỳ quái, lão phu làm nghề y nhiều năm như vậy đây còn là lần đầu tiên nhìn thấy, hiện nay cũng chỉ có thể bảo trụ tính mệnh tiểu của thiếu gia, còn về cánh tay phải, rất xin lỗi, lão phu lực bất tòng tâm. "

Từ khi Trịnh Luân từ Nhạn thành trở về, hiện giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, đại phu bình thường chỉ biết căn bệnh xuất phát từ cánh tay phải, còn nói đến trị liệu thì cũng thúc thủ vô sách, cuối cùng Trịnh lão thái gia vẫn phải tự mình đứng ra, mới từ trong hoàng cung mời lão thần y này đến.

Vị lão thần y này mặc dù không phải là ngự y đứng đầu đế quốc Hồng Tín, nhưng nếu luận về y thuật, coi như đem hết thảy ngự y trong cung vào một chỗ, sợ rằng cũng chưa chắc có thể bì kịp được.

Nhưng mà Trịnh lão thái gia lại không nghĩ tới, vị lão thần y tự mình xuất thủ, lại chậm chạp không truyền tin tức ra ngoài. Thời điểm hắn nhịn không được, dự định đi nhìn tiểu tôn mà mình thương yêu nhất, lại đột nhiên từ trong miệng lão thần y biết được kết quả như vậy nhất thời đầu óc choáng váng.

Bảo trụ tính mệnh tuy đáng mừng, nhưng Trịnh Luân hiện giờ còn chưa đến hai mươi tuổi, tỉnh dậy biết mình mất đi cánh tay phải, hắn còn có thể chịu được sao?

Nghĩ đến tôn nhi sau này phải chịu thống khổ, hai tay Trịnh lão thái gia run run, không nhịn được nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau một hồi trầm mặc, đột nhiên hỏi:

"Thần y, cánh tay phải của tôn nhi ta bị một tên thiếu niên mười sáu tuổi dùng chỉ lực gây thương tích, theo ngươi biết, trên giang hồ người nào có loại chỉ pháp có thể xuất ra lực lượng loại này? "

Nhất chỉ liền đoạn một tay, hơn nữa đối phương chỉ mới mười sáu tuổi, chỉ pháp loại này sợ rằng cũng không có đại gia tộc nào có.

Chỉ bằng uy lực một chỉ chưa có nhập môn đã đem Trịnh thiếu đánh trọng thương, bản thân Trịnh lão thái gia mặc dù không am hiểu chỉ pháp, nhưng cũng minh bạch loại chỉ pháp này nhất định tương đối bất phàm, nếu như có thể biết lai lịch bộ chỉ pháp này, cánh tay phải Trịnh Luân còn có mấy phần hi vọng phục hồi như cũ.

Nghe được Trịnh lão gia hỏi, lão thần y cau mày, sau một hồi lâu lại lắc đầu:

"Cánh tay phải của tiểu thiếu gia huyết dịch toàn bộ hoại tử, đầu khớp xương nhiều chỗ vỡ vụn, hơn nữa, loại thương thế này trong thời gian ngắn liền lan tràn tới toàn thân. Trên giang hồ, môn phái chỉ pháp lợi hại mặc dù có không ít, nhưng đánh ra nhất chỉ tạo thành thương thế bậc này, lão phu nghe cũng chưa từng nghe đến. "

Lão thần y coi như là một người có kiến thức rộng rãi, dạng thương thế cổ quái hầu như đều gặp qua, nhưng đây vẫn là lần đầu nhìn thấy..

Không rõ được lai lịch chỉ pháp, cánh tay phải của Trịnh Luân coi như một tia hi vọng cuối cùng cũng bị chặt đứt, nghĩ đến hết thảy đều do tên tiểu mao đầu gây nên, mặc dù biết rõ đối phương là đệ nhất đại gia tộc đế quốc, nhi tử của nguyên soái Viêm Trung Tín, Trịnh lão thái gia vẫn như cũ tức đến xanh mặt, trong lòng âm thầm phát thệ, chuyện này quyết không bỏ qua.

Bạn đang đọc Tiềm Long Vũ Soái(Dịch) của Thoại Thiệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hiepcongtudaica
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.