Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại thấy quân lệnh

Phiên bản Dịch · 2042 chữ

《 tiềm long vũ suất 》 quyển thứ nhất biên cảnh chiến trường

----------------------

Chương 30 Lại thấy quân lệnh

----o0o----

Tác giả: Thoại Thiệt

Converted by: 21302766

Thời gian: 00 : 36 : 36

dd: hiepcongtudaica

Chương 30: Lại thấy quân lệnh

Phó tướng Đường lão bỏ mạng đầu tiên, mất đi chỉ huy, hơn mười tên binh lính làm sao có thể đỡ nổi sức tấn công từ cao thủ Tiên thiên? Năm vị Tiên thiên liên thủ xuất kích, những binh lính này ngay cả cơ hội chạy trốn đều không có, nhao nhao ngã trên mặt đất.

Cơ Vũ Y một chưởng tàn nhẫn đem Hữu thừa tướng giết chết, ngay sau đó mang theo năm tên cao thủ Tiên thiên đi tới trước mặt Viêm Phong nói:

"Cửu thiếu gia mấy lần ở trong chiến hỏa cứu vãn Cự tượng thành, dân nữ thay mặt toàn thể bách tính trong thành cảm tạ, về sau nếu có việc gì phải dùng tới, cũng xin đại nhân tới nơi này gặp mặt."

Nói xong, Cơ Vũ Y từ trong lòng lấy ra một khối hắc ngọc đưa cho Viêm Phong:

"Khối hắc ngọc này có thể hội tụ ánh trăng hình thành một đoạn đường hầm không gian, đại nhân có thể dùng nó đi xuyên lòng đất tới địa cung này".

Mặc dù Cơ Vũ Y là hậu nhân vương thất của Cự tượng quốc, nhưng nàng cũng không có sống ở trong thành Cự tượng, bình thường địa phương này chỉ là khối không gian đi tới đi lui mà thôi.

Huống chi, trong thành Cự tượng hiện tại cũng không thiếu hậu nhân Cự tượng quốc còn sót lại, mà những người này cũng không muốn ly khai cố thổ, bởi vì có sự xuất hiện của Viêm Phong, trong mấy lần tai hoạ chiến tranh đứng ra bảo vệ Cự tượng thành, lúc này mới cứu vãn tính mệnh của bọn họ.

Kình khí trong cơ thể Viêm Phong lúc này hoàn toàn không còn, tinh thần cũng không khá hơn chút nào, chỉ có thể ra hiệu Trâu Chính tiến lên nhận lấy hắc ngọc, cùng đám người Cơ Vũ Y nói lời cảm tạ.

Trên thực tế, từ sau khi Viêm Phong dùng nhất chỉ đánh trọng thương cánh tay trái của Cơ Vũ Y, nàng liền không dám coi khinh tiểu thành chủ thực lực nhìn qua có vẻ rất bình thường này, bây giờ trong lòng thậm chí còn thêm mấy phần kiêng kỵ.

Phải biết rằng, sau khi bị dính một chỉ, cánh tay phải của nàng cử động dần dần chậm chạp, sau đó không có cách nào khôi phục lại tri giác, mặc dù nàng sở hữu khả năng hồi phục của cao thủ Tiên thiên, nhưng cánh tay phải cảm giác huyết dịch phảng phất đọng lại một trận, muốn hoàn toàn khôi phục, sợ rằng ít nhất cũng phải tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng.

Giao phó xong những thứ này, Cơ Vũ Y mỉm cười thi lễ đối với Viêm Phong, xoay người trở về, bóng hình xinh đẹp biến mất ở góc khuất địa cung xa xa .

Bảo tàng đang ở ngay bên kia đoạn long thạch, Viêm Phong cũng không rõ Cơ Vũ Y ngay cả khi nói chuyện đều không nhắc qua chuyện này. Bất quá, Trâu Chính lại biết rõ, Cơ Vũ Y đang muốn chứng minh mình thực sự không có ý tứ tranh đoạt bên trong bảo tàng.

Nhóm bảo tàng này thật ra là quốc khố của Cự tượng Quốc, chiếm được nó có thể chiêu binh mãi mã được nhiều hơn nữa, đánh ra một sự nghiệp lẫy lừng là một chuyện dễ dàng. Nhưng Cơ Vũ Y thấy rất rõ hoàn cảnh đại lục hiện nay, cả đại lục chỉ có đế quốc Hồng tín cùng đế quốc Uyên Lâm mà thôi, ở trước mặt hai đại quái vật, tiểu quốc bên ngoài chỉ có cúi đầu xưng thần phần.

Nếu thời gian trước đây còn khá tốt, không có người nào biết đến nơi này, Cơ Vũ Y coi như không có ý tranh bá đại lục, cũng sẽ không đem bảo tàng chắp tay nhường cho người khác. Nhưng nhóm bảo tàng bí mật bây giờ đã bị tiết lộ, muốn trải qua cuộc một sống yên tĩnh, không muốn thế lực bên ngoài gây ảnh hưởng, nàng chỉ có thể lựa chọn buông bỏ.

Trong nháy mắt Trâu Chính liền minh bạch ý tứ của Cơ Vũ Y, nhưng hắn vẫn như cũ trán nhăn lại, tựa hồ thật lâu vẫn chưa quyết định sự tình này.

"Trâu đại nhân, cái bảo tàng này làm sao bây giờ? Chúng ta lấy hay không lấy?"

Mắt thấy Viêm Phong đang nhắm mắt dưỡng thương, hai người Trâu Chính cùng Thiết Du Bích đang trầm mặc không nói, rơi vào đường cùng, Viêm Bách không thể làm gì khác hơn là chủ động tiến lên hỏi.

"Lấy! Vì sao không lấy?" Trâu Chính từ trong sầu lo phục hồi lại tinh thần, nhìn Viêm Bách một cái, không khách khí chút nào nói thẳng.

Đạt được chỉ thị từ Trâu Chính, Viêm Bách cùng mấy tên hộ vệ may mắn còn sống sót sau đại nạn bỗng nhiên hưng phấn không thôi, mà Thiết Du Bích sau khi khôi phục một chút khí lực, đứng lên cùng mọi người xuyên qua động khẩu đã tạo trên đoạn long thạch từ trước, tiến nhập vào vị trí bảo tàng.

Vừa mới đi ra khỏi động khẩu, ánh mắt đảo qua đã thấy trước mắt hơn mười rương lớn tỏa ra từng luồng kim quang, Viêm Phong mặc dù không hay coi trọng tiền tài cũng nhất thời trợn tròn con mắt, còn Trâu Chính xuất thân thương nhân cùng đám người Viêm Bách con mắt lại càng tỏa sáng rực rỡ.

Mười mấy cái rương lớn như vậy, coi như bên trong chỉ đựng một ít hoàng kim, bạc trắng, sợ rằng chí ít cũng có số lượng trăm vạn. Hơn nữa, nhìn cái rương khảm nạm từng viên kim cương, tuy không lớn nhưng giá trị tính sơ qua đã vượt một triệu lượng rồi.

Đám người Viêm Bách vẻ mặt hưng phấn, đang chuẩn bị tiến lên mở nắp rương ra nhìn, thì một tiếng voi ngâm đột nhiên vang lên, toàn bộ địa cung phảng phất đều bị rung động. Đám người Viêm Bách tức thì bị chấn động màng nhĩ, đầu óc choáng váng, mắt thì hoa cả lên, ngay cả Thiết Du Bích cũng không nhịn được ấn chặt lỗ tai, ôm đầu ngồi xổm xuống dưới đất.

Viêm Phong bởi vì bị thương nặng nên rơi ở phía sau, cũng may tình huống cũng đỡ hơn chút, sau một hồi đầu váng mắt hoa, hắn là người đầu tiên thanh tỉnh, trong nháy mắt mở ra mơ hồ nhìn thấy trong lòng Cơ Vũ Y đang ôm một con voi nhỏ đang ngoe nguẩy cái vòi, đúng lúc đón lấy ánh mắt của hắn, Cơ Vũ Y mỉm cười gật đầu ra hiệu.

Nhưng ngay khi Viêm Phong thật vất vả mới khôi phục lại tri giác, mở mắt nhìn kĩ một lần nữa chỗ khúc quanh nào còn có thể tìm thấy thân ảnh Cơ Vũ Y?

Ảo giác? Không có khả năng, Viêm Phong rất rõ ràng, vừa rồi một tiếng voi ngâm tuyệt đối không có sai, nhưng bây giờ nào còn tìm thấy cái bóng voi con?

Rất hiển nhiên tiếng voi ngâm xác thực đã tồn tại, chỉ là Cơ Vũ Y nghe thấy tiếng nó nên đến, trong lúc mọi người chưa kịp tỉnh táo sau tiếng voi ngâm liền đem voi nhỏ ôm đi mà thôi.

"Cửu thiếu gia, voi là thánh vật Cự tượng quốc, xem ra nơi này đúng thật là bảo tàng Cự tượng quốc, mà con voi nhỏ vừa rồi hẳn là người thủ hộ chỗ này. "

Biết được Viêm Phong còn đang mơ hồ một màn vừa rồi, Trâu Chính đối với văn hóa lịch sử Cự tượng quốc hơi có chút hiểu biết, lúc này liền khẳng định chắc chắn.

Bảo tàng Cự tượng quốc, ngoại nhân muốn thu được đương nhiên sẽ không dễ dàng như vậy, chỉ bằng con voi nhỏ vừa rồi, nếu như so sánh, đám người Viêm Phong chỉ sợ vô lực ứng phó, thời khắc mấu chốt không có Cơ Vũ Y đúng lúc chạy tới, cũng mang con voi nhỏ đi, bọn họ còn có cơ hội tỉnh táo nữa hay không cũng còn chưa biết được.

Mười mấy rương kho báu lớn toàn bộ bị mở ra, nhưng trong đó chỉ có một rương hoàng kim, bên ngoài một nửa bên trong rương đều là châu báu cực kỳ hiếm thấy, cùng với một ít đồ vật dụng cụ hoàng kim.

Nhưng lại có mấy rương đồ đặc biệt đưa tới sự chú ý của Trâu Chính cùng Thiết Du Bích, trong đó có một rương, Viêm Phong nhớ rất kĩ hình như là một loại hạt gọi là Châu mễ, có người nói có thể dùng loại hạt giống này làm lương thực, chỉ cần một hạt liền đủ để mọi người ăn chán chê một trận, một rương khác lại chứa một bộ nhuyễn giáp màu tím nhạt không biết dùng loại tài liệu nào luyện chế thành, cùng với một bả loan đao chém sắt như chém bùn.

Một rương hạt giống Châu mễ tự nhiên đem giao cho Trâu Chính, mà Thiết Du Bích không chút do dự ném nhuyễn giáp màu tím nhạt cho Viêm Phong, dù sao Viêm Phong bây giờ thực lực quá yếu, có bảo giáp hộ thân, chí ít sẽ không đến nỗi vừa đụng đến cao thủ Tiên thiên liền xác định chắc chắc bị đánh trọng thương.

Thiết Du Bích đương nhiên cũng không phải là không có thu hoạch, Viêm Phong chỉ biết luyện một bộ Hồn thiên chùy pháp, cầm loan đao cũng như không, mặc dù đám người Viêm Bách nhao nhao đỏ cả con mắt, nhưng cũng không ai dám tranh đoạt cùng Thiết Du Bích, mà trên thực tế, khi nhìn thấy cái chuôi loan đao này, trong nháy mắt đó Thiết Du Bích đã không khách khí đem thu vào trong túi rồi.

Thu được bảo tàng Cự tượng quốc, Viêm Phong tự nhiên sẽ báo cáo với gia tộc, nhưng không đợi hắn chuẩn bị đưa thư về Nhạn thành, quân lệnh từ Nhạn thành lại đột nhiên truyền đến rồi.

Cự tượng thành bởi vì có sự tồn tại của Viêm Phong, nên may mắn tránh khỏi một hồi tai hoạ chiến tranh, nhưng bốn tòa cứ điểm còn lại đều không được may mắn như vậy, trong đó bên ngoài Cẩm Lan Thành hài cốt càng là chất đầy như núi, chưa tới mười ngày, binh sĩ thương vong hai nước cộng lại đã vượt qua con số mười vạn, trong đó hơn phân nửa đều do đại quân đế quốc Uyên Lâm mấy ngày gần đây điên cuồng công thành tạo nên.

Bây giờ nguy hiểm của Cự tượng thành đã bị loại trừ, ba tòa cứ điểm bên ngoài tuy gặp nguy hiểm, nhưng cuối cùng cũng còn có thể kiên trì, duy chỉ có Cẩm Lan Thành đang đối mặt đại quân chủ lực của đế quốc Uyên Lâm, tình hình đang là ngàn cân treo sợi tóc, không được phép nửa điểm chậm trễ.

Mà Viêm Phong lấy được quân lệnh chính là mang theo một vạn người còn dư lại, lập tức gấp rút tiếp viện Cẩm Lan Thành.

Đương nhiên, một vạn người do Viêm Phong dẫn đầu cũng chỉ như muối bỏ biển, căn bản không tạo chút ảnh hưởng tới đại cục, đại soái Viêm Trung Tín chẳng qua hi vọng có thể kiên trì nhiều hơn hai ngày, đợi đại quân các nơi chạy tới hỗ trợ, Cẩm Lan Thành lúc đó nguy cơ mới triệt để biến mất.

Bạn đang đọc Tiềm Long Vũ Soái(Dịch) của Thoại Thiệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hiepcongtudaica
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.