Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trịnh ngũ thiếu gia

Phiên bản Dịch · 2329 chữ

《 tiềm long vũ suất 》 quyển thứ nhất biên cảnh chiến trường

----------------------

Chương 19: Trịnh gia ngũ thiếu

----o0o----

Tác giả: Thoại Thiệt

Converted by: 21302766

Thời gian: 00 : 25 : 39

dd: hiepcongtudaica

Chương 19: Trịnh gia ngũ thiếu

Ngoài thành Cự tượng, Cao Lạc Trần mới vừa cùng Viêm Phong cáo biệt không lâu, hiện giờ đang không nhanh không chậm đi trên con đường nhỏ trong rừng, hắn đột ngột dừng bước, cũng không quay đầu lại nói:

"Lão Thiết, ngươi không phải rảnh rỗi cố ý ở chỗ này chờ ta chứ? "

Cao Lạc Trần vừa mới nói xong đã thấy Thiết Du Bích từ trong rừng chầm chậm bước ra, bĩu môi:

"Thư sinh, nơi này chính là thông sang Cẩm Lan Thành thì phải, ta cũng không hy vọng ngươi xuất hiện trên con đường này. "

Từ khi xuất hiện đột ngột một ngàn tên Ngân giáp thân vệ trên chiến trường, Thiết Du Bích đã bắt đầu hoài nghi mục đích thật sự Cao Lạc Trần đi tới biên cảnh. Sau một hồi suy nghĩ cuối cùng cũng nghĩ mục đích thực sự của Cao Lạc Trần, không phải là Cự tượng thành mà chính là Cẩm Lan Thành, tòa thành gần nhất với Cự tượng thành.

Phải biết rằng, Cao Lạc Trần là danh sĩ của đế quốc, coi như đại soái Viêm Trung Tín đều không dám thờ ơ, nhưng chỉ bằng danh tiếng này còn xa mới đủ để mời được đại quân biên cảnh, càng không nói đến Ngân giáp thân vệ Cẩm Lan Thành.

Nếu không phải Cao Lạc Trần đã sớm liên lạc cùng Viêm Húc, Thiết Du Bích thật sự không tin. Đại soái Phủ uy danh dựa vào lực lượng chiến đấu tinh nhuệ trong đó có Ngân giáp thân vệ, chỉ bằng vài câu nói mà Cao Lạc Trần có thể mời được, cái này đúng thật là mơ tưởng.

Cao Lạc Trần lạnh nhạt cười cười, ánh mắt dừng trên người Thiết Du Bích trong chốc lát, rồi không để ý chút nào nói:

"Lão Thiết, ta cũng không có một thân hảo công phu giống ngươi, nếu như không có chuẩn bị thì làm sao dám tới biên cảnh? Đúng, ta thừa nhận! Ta đã chuẩn bị trước để đi Cẩm Lan Thành, hơn nữa về sau rất có thể đứng trụ tại đó. Lão Thiết, chẳng lẽ ngươi lại muốn cưỡng ép mang ta trở về Cự tượng thành?"

Thiết Du Bích hai tay trống không xuất hiện ở nơi này, hành lý hiển nhiên vẫn còn lưu lại trong thành.

Nhưng Cao Lạc Trần lại không chút lo lắng Thiết Du Bích sẽ gây bất lợi cho hắn. Dù sao bọn họ đã có vài chục năm giao tình, coi như Thiết Du Bích không đồng ý cho hắn ly khai thì cùng lắm là mang hắn trở về mà thôi.

"Thư sinh, nếu ngươi quyết định xuất sơn vậy tại sao không muốn ở lại Cự tượng thành? Ta xem tiểu tử kia cũng rất thuận mắt, ngươi mà lưu lại nơi này thì tuyệt đối có thể buông tay buông chân thoải mái làm những gì mình muốn, cần gì phải đi Cẩm Lan Thành, huống chi bên Cẩm Lan Thành chưa chắc đã thực sự cần ngươi."

Thiết Du Bích vừa lúc nãy trong đầu thật sự dự định mang Cao Lạc Trần trở về, nhưng mắt thấy Cao Lạc Trần đem hết tâm tư của hắn nói ra làm hắn xấu hổ ngay tại chỗ, cũng không có mặt dày tiếp tục động thủ, đành phải chuyển sang kế hoạch khuyên bảo.

Coi như là Cao Lạc Trần cũng không thể không thừa nhận, lời nói Thiết Du Bích mặc dù rất trực tiếp nhưng cũng là sự thật, đặc biệt là câu nói cuối cùng khiến hắn do dự trước đó thật lâu.

Chiếm đóng xung quanh Nhạn thành tại biên cảnh phương bắc, phụ cận bao gồm năm tòa thành trọng yếu trấn giữ. Nhưng bởi vì có Chu gia, một trong tứ đại gia tộc chống đỡ áp lực, nên Cẩm Lan Thành là tòa thành duy nhất có thực lực hùng hậu, kì nhân dị sĩ không dứt đổ về.

Cho nên trước vấn đề nhân tài đông đúc vật tư phong phú của Cẩm Lan Thành, chỉ sợ Cao Lạc Trần chưa chắc đã được coi trọng, cho dù có là danh sĩ đế quốc.

Cao Lạc Trần từ trước đến nay xử sự quyết đoán, lúc nào trên mặt cũng thủy chung treo nụ cười nhàn nhạt, nghe được câu này thì nhíu mày một cái, nhưng lưỡng lự chỉ trong nháy mắt đã biến mất trả lời:

"Lão Thiết, ngươi thật sự cho rằng Cự tượng thành không có ta liền không phòng thủ được sao? Ngươi phải nhìn năm ngàn chiến sĩ từ khủng hoảng chuyển thành trạng thái chiến đấu quên mình giết địch, ta đã minh bạch…. Cự tượng thành chỉ cần có Cửu thiếu gia tọa trấn, thì dù có ta hay không đó cũng không phải là vấn đề đáng ngại."

Nói đến đây Cao Lạc Trần đột nhiên âm thầm thở dài, ngẩng đầu nhìn Thiết Du Bích vẻ mặt đang trầm tư nói tiếp:

" Ta lần này xuất sơn thật ra bởi vì Chu gia mời. Bất quá, ta sở dĩ ly khai Cự tượng thành bởi vì nơi này đã không còn cần ta. Hơn nữa nơi đây rất có thể chính là vũ đài đầu tiên giúp Cửu thiếu gia trưởng thành, ta lưu lại nơi này chỉ sợ sẽ thành trở ngại lớn nhất của Cửu thiếu gia."

Trên thực tế, Viêm Phong mới mười sáu tuổi, đối mặt với thiên quân vạn mã mà không sợ hãi , thậm chí còn can đảm chủ động nghênh chiến quân địch! Cỗ dũng khí to lớn này không chỉ kích phát tinh thần năm ngàn binh sĩ đang chùn chân, mà còn khiến Cao Lạc Trần ở trên thành quan sát cuộc chiến xúc động không thôi, đồng thời cũng khiến Cao Lạc Trần rốt cục không phải do dự nữa, ý niệm ly khai Cự tượng thành trong đầu càng thêm kiên định.

Cũng trong lúc đó, trước cửa tiểu trạch viện của một tòa nhà thông thường. Một tên thiếu niên quý tộc thái độ thong thả đang ngồi trên giường nhỏ, năm tên hộ vệ canh giữ bên người thiếu niên vênh váo tự đắc, đồng thời có một đám du côn nhao nhao vây quanh bên ngoài viện, không ngừng lớn tiếng kêu gào.

Đúng lúc này, tiểu viện đóng chặt thật lâu rốt cục cũng mở ra, gã thiếu niên quý tộc nhất thời nhếch khóe miệng lên mỉm cười đứng dậy.

Giữa lúc hớn hở chuẩn bị nghênh đón,hắn ta quan sát một vòng thì nụ cười trên miệng bất chợt cứng lại:

"Yên Vũ muội muội đâu rồi? "

"Trịnh Ngũ thiếu gia uy phong thật to, phụ thân ngươi Trịnh Tuyền lẽ nào không có dạy qua lễ phép căn bản nhất đối với trưởng bối sao?"

Từ tòa tiểu trạch viện lúc này đi ra một người phụ nữ trẻ, đối mặt với tên thiếu niên quý tộc cùng một đám hộ vệ vênh váo hống hách đang trừng mắt lại, vẫn trấn định tự nhiên, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua mỗi người ngoài viện một cái, cũng không tiếp tục nói thêm.

Tên thiếu niên Trịnh Luân cũng không có mở miệng, mà quay đầu ám chỉ ý kiến của mình với vài hộ vệ bên cạnh.

Phải biết rằng, Trịnh gia quyền thế gần ngang ngửa với tứ đại gia tộc, mà phụ thân Trịnh Tuyền của hắn ở Trịnh gia đứng hàng thứ ba, địa vị được mọi người tôn sùng, người bình thường càng không có tư cách biết đến, vậy mà cô gái này dám trước mặt mọi người lại gọi thẳng tục danh cha hắn.

Quan trọng nhất là khí chất xuất hiện trên người nữ tử này hết sức cao quý, xuất thân rõ ràng không phải gia tộc phổ thông.

Mặc dù Trịnh gia hiện tại hơi có một chút quyền thế, nhưng dù sao nơi đây cũng không phải địa bàn Trịnh gia, nên vẫn tồn tại không ít những thế thế lực khiến Trịnh gia không dám trêu chọc.

Cho nên khu nhà nhỏ này nhìn qua thì rất mộc mạc, nhưng Trịnh Luân lại không biết thân phận của đối phương nên cũng không dám phách lối quá mức.

Những hộ vệ này nghi ngờ, hướng mặt về những người khác thăm dò ý kiến, sau đó nhao nhao lắc đầu. Vào lúc này, một tên hộ vệ từ xa chạy đến, thật vất vả lách qua kẽ hở của đám hộ vệ chui vào, không đợi lau qua mồ hôi liền tiến lên nói nhỏ vài câu vào tai Trịnh Luân.

Trịnh Luân vốn đang có chút hoài nghi, nhưng khi nghe tên hộ vệ nói xong, trong mắt hắn rõ ràng hiện ra vẻ khiếp sợ cùng kiêng kỵ, sau đó phất tay cho tên hộ vệ rời đi.

Quát lui Trịnh Luân cùng đám người, người phụ nữ mang khuân mặt băng lãnh quét qua mọi người, đóng viện môn rầm một cái thật to.

"Dì!"

Người phụ nữ vừa mới trở lại hậu viện, đã thấy một thiếu nữ thanh lệ động lòng người đang lo lắng chạy ra. Phát hiện đối phương bình an không việc gì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Yên tâm đi, tuy ta đã dời ra bên ngoài phủ, nhưng tốt xấu vẫn là người của Phủ đại soái Viêm gia, chỉ bằng một cái Trịnh gia còn không dám làm quá phận, chí ít tạm thời sẽ không có xảy ra chuyện gì."

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ sớm đã sợ không còn chút máu, người phụ nữ lập tức thương tiếc an ủi vài câu, suy nghĩ một chút rồi nói:

"Tiểu Vũ, vì lấy phòng ngừa vạn nhất chúng ta sợ rằng không thể ở tại nơi đây. Phong nhi bây giờ đang ở Cự tượng thành, nếu như ngươi không ngại sinh hoạt gian khổ ở biên cảnh, chúng ta hiện tại có thể cùng đi tới đó. "

Ở biên giới sinh hoạt tự nhiên không thư thái như nhà, nhưng vừa nghĩ tới Trịnh Luân cũng những tên quý tộc vướng víu kia, thiếu nữ không chút do dự gật đầu.

Tại một khu tửu lâu, cửa của một gian nhã phòng đột nhiên bị đá văng ra, ngay khi đó chỉ thấy Trịnh Luân mang vẻ mặt ấm ức xuất hiện.

Một tên thiếu niên quý tộc đang thong thả phẩm rượu ở bên trong, hơi kinh ngạc nhìn Trịnh Luân một cái hỏi:

"Thế nào, tiểu nha đầu Thi gia kia, Trịnh Ngũ thiếu gia của chúng ta còn không có giải quyết được sao?"

Tứ đại gia tộc kinh thành gồm Chu Ngô Trịnh Vương, trong đó những năm gần đây, bởi vì Chu gia cùng đệ nhất gia tộc Viêm gia có qua lại đám hỏi, nên nhanh chóng phát triển thế lực trở nên to lớn nhất. Ngoài ra còn có Ngô gia, chủ quản tài chính kinh tế đế quốc, quyền thế cũng không nhỏ, ở trong tứ đại gia tộc đã gần đuổi kịp Chu gia, mà vị thiếu niên quý tộc nàychính là Ngô Hạo, đệ nhất nhân thế hệ trẻ của Ngô gia.

"Lúc đầu cũng không có gì, mắt thấy đã sắp thành công, không nghĩ tới Yên Vũ muội muội đã nhận thức thất phu nhân Viêm gia từ trước. "

Đối mặt với Ngô Hạo, Trịnh Luân cũng không dám tùy ý phát hỏa, chỉ là cố nén lửa giận buồn bực nói ra chuyện lúc nãy.

Trên thực tế, Trịnh gia cũng không phải là tứ đại gia tộc chính thức, phải nói gần với tứ đại gia tộc mới đúng. Nếu những năm gần đây không được Ngô gia ngầm ủng hộ mạnh mẽ, bọn họ sẽ không có khả năng phát triển nhanh như vậy.

Ngô Hạo hiểu rõ gật đầu, Viêm gia không chỉ là gia tộc đệ nhất quân ngũ tại đế quốc, mà còn là gia tộc đệ nhất quân ngũ tại đại lục, đừng nói là Trịnh gia, nếu như Viêm gia quả thực muốn ra mặt, coi như là Ngô Hạo cũng phải đứng ở một bên mà nhìn.

Nhưng sau đó Ngô Hạo tựa hồ nghĩ tới điều gì, đột nhiên cười cười:

"Kỳ thực, coi như vị thất phu nhân kia ra mặt cũng không có gì, ngươi bây giờ chính là có cơ hội rất lớn. Đừng nên quên, vị thất phu nhân kia đã sớm dọn ra ngoài Viêm gia, coi như nàng ta còn ở Viêm gia thì đã sao, chẳng lẽ có khả năng công khai ngăn cản người khác muốn truy cầu Thi Yên Vũ hay sao?"

Trịnh Luân trong lòng đang nhất thời phiền muộn, được Ngô Hạo nhắc nhở trong mắt nhất thời tỏa sáng.

Không sai, vị thất phu nhân kia đều đã dời ra ngoài ở, ở Viêm gia hiển nhiên không có bao nhiêu quyền thế, Viêm gia thậm chí rất có thể căn bản lười để ý đến chuyện này. Chỉ cần Viêm gia không có người mở miệng, mà hắn không làm tổn thương đến vị thất phu nhân kia, sau đó ai còn dám lấy lí do gì để nói?

Nghĩ tới đây, Trịnh Luân lúc này trong đầu làm sao còn nghĩ được cái gì nữa, hắn liền đứng dậy đi thẳng ra ngoài gian nhã phòng.

Bạn đang đọc Tiềm Long Vũ Soái(Dịch) của Thoại Thiệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hiepcongtudaica
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.