Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rời đi

Phiên bản Dịch · 2018 chữ

《 tiềm long vũ suất 》 quyển thứ nhất biên cảnh chiến trường

----------------------

Chương 18: Rời đi

----o0o----

Tác giả: Thoại Thiệt

Converted by: 21302766

Thời gian: 00 : 07 : 09

dd: hiepcongtudaica

Chương 18: Rời đi

Hơn ngàn tên Ngân giáp thân vệ đã chạy đến chiến trường, nhất thời hóa giải tình huống an nguy của Cự tượng thành. Mà sau khi năm mươi ngàn đại quân tiên phong đế quốc Uyên Lâm bị đánh lui, không tới mấy ngày Cự tượng thành nguyên bản cơ hồ đã bị vứt bỏ thành thành hoang, số lượng nhân khẩu trong nháy mắt tăng lên gấp bội.

Cự tượng thành, trong phủ thành chủ. Vừa nhìn xong phong thư đại ca Viêm Húc đưa tới, Viêm Phong mới biết, hắn mặc dù bị điều tới đóng quân ở Cự tượng thành, tất cả chủ ý đều do đại soái Viêm Trung Tín cố ý an bài, bởi vì nơi này cách Cẩm Lan Thành gần nhất, cho nên một khi xuất hiện nguy cơ, đại ca Viêm Húc tùy thời đều có thể xuất mã tới thành Cự tượng tương trợ.

Mà Viêm Húc hiển nhiên đoán được dụng ý của phụ thân, cuối cùng cũng không có làm cho đại soái Viêm Trung Tín phải thất vọng. Mặc dù kêu gọi Ngân giáp thân vệ đến đều là chủ trương của Cao Lạc Trân, nhưng cuối cùng cũng bảo vệ được Cự tượng thành, không khiến cho mọi người phải thất vọng.

Hầu như cũng trong lúc đó, đại lượng quân mã lương thảo nhao nhao từ các nơi tập trung hướng về phía Nhạn thành mà hội tụ. Vẻn vẹn có mấy ngày, cao tầng đế quốc rốt cục cũng đã chuẩn bị thỏa đáng cho năm đường đại quân, phân biệt phương hướng năm toà thành phụ cận trùng trùng điệp điệp tiến đến.

Đế quốc Uyên Lâm cử ra năm đường đại quân tiên phong tiến đánh bất ngờ, ngoại trừ Cẩm Lan Thành binh lực hùng hậu nên cơ hồ không có tổn thất. Còn bốn tòa thành trọng yếu khác, tình huống cũng không có tốt hơn được bao nhiêu so với Cự tượng thành. Trong đó, tam Viêm Phong cùng Lục ca thậm chí suýt chút nữa thì bị tướng địch bắt giữ, cuối cùng vẫn phải hy sinh một nhóm lớn hộ vệ một cách bất đắc dĩ, chỉ như vậy mới có thể tránh khỏi tình huống bị bắt.

Mà Cự tượng thành tuy suýt chút nữa cũng bị công phá, nhưng đại quân đế quốc Uyên Lâm đồng dạng cũng bị tổn thất nặng nề, chứ chưa nói đến việc ngay cả đại tướng tiên phong đều phải chết ở ngoài thành Cự tượng.

Tình hình chiến đấu tại Cự tượng thành làm cho tất cả mọi người âm thầm khiếp sợ một trận, rồi không thể không thừa nhận. Chiến tích to lớn như vậy, so sánh với Cẩm Lan Thành hầu như không bị hao tổn, rõ ràng được mọi người tán dương nhiều hơn.

Mấy ngày sau, chứng kiến ba mươi ngàn quân đội chỉnh tề tiến vào trấn thủ, mọi người trên dưới trong thành rốt cục cũng triệt để yên lòng.

Nguy cơ đã được giải trừ, các lộ nhân sĩ võ lâm tựa hồ đã sớm thương lượng xong xuôi, tất cả lặng lẽ ly khai khỏi thành. Giang hồ tự có quy củ của giang hồ, người trong võ lâm bình thường sẽ không có đơn giản giao thiệp với triều đình, càng không thích giao tiếp cùng quan viên. Cho nên chỉ có giang hồ nghĩa sĩ chân chính, mới có thể không để ý được hay mất quyền lợi cá nhân, thậm chí không để ý đem cả sinh tử đặt cược. Chỉ cần có người có đủ uy tín kêu gọi, liền dứt khoát đặt an nguy người dân lương thiện lên đầu, ở trong nguy hiểm bảo vệ trọng điểm Cự tượng thành.

Ngoài thành Cự tượng, Viêm Phong yên lặng đứng ở một bên nhìn từng nhân sĩ võ lâm tiêu thất ở phương xa cảm khái thật lâu.

Đúng lúc này, Vũ Quán tiên sinh Cao Lạc Trần một mình tiến đến, mỉm cười gật đầu hướng Viêm Phong nói:

"Cửu thiếu gia! "

"Tiên sinh cũng chuẩn bị ly khai sao?" Cao Lạc Trần xuất hiện, Viêm Phong cũng không có cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng hắn nhìn đến cái bọc trong tay Cao Lạc Trần trong lòng khó tránh khỏi có chút phiền muộn.

Cao Lạc Trần gật đầu, nói rằng:

"Ân, Cự tượng thành có Cửu thiếu gia tọa trấn, đã không cần thư sinh ta phải lo lắng. "

Đường đường là danh sĩ đế quốc, tự nhiên không cần phải lấy lòng Viêm Phong, càng không thể nào lấy loại sự tình này ra mà đi trêu ghẹo. Nhưng Viêm Phong nghe ra có chút không hiểu:

"Tiên sinh không phải là đang nói giỡn ta chứ?"

Cao Lạc Trần cười cười lắc đầu:"Đại tướng tiên phong Bắc Đường Ngạo tại đế quốc Uyên Lâm cũng xếp hàng thứ nhất trong chín vị đại tướng, bất luận là thực lực bản thân hay chiến thuật đều chỉ thấp hơn so với đại soái một bậc mà thôi. Lần này nếu không có Cửu thiếu gia ở đúng lúc mấu chốt xuất thủ, ta cũng không có bất kỳ biện pháp nào giữ chân hắn lại."

Đúng vậy, mặc dù Bắc Đường Ngạo tự cao tự đại, Cao Lạc Trần lại tự thân sắp xếp chiến thuật vô cùng cẩn thận, nhưng cũng không dám chỉ bằng lời nói mà quyết định thành công.

Hắn đến nay đều rất nhớ rõ, mấy ngày hôm trước, vì để ngăn cản Bắc Đường Ngạo trở về toạ trấn đại quân. Dọc đường binh lính đã bày bố bẩy rập trùng trùng điệp điệp, chỉ để cản trở một chút thời gian. Thậm chí, ngay cả cao thủ đệ nhất bên người là Thiết Du Bích cử ra. Kết quả không chỉ không thực hiện được thành công kế hoạch, thậm chí ngay cả Thiết Du Bích đều suýt chút nữa thất thủ bị giết.

Lúc đó nếu không có Viêm Phong ở thời điểm tối hậu đột ngột xuất thủ giết chết Bắc Đường Ngạo, nếu không, xảy ra tình huống xấu nhất có lẽ Bắc Ngạo Đường sẽ một mạch chạy trở về. Thì ba nghìn cao thủ võ lâm lúc đó e rằng cuối cùng trở về cũng không quá một thành. Cao Lạc Trần mặc dù không phải là quân nhân, nhưng kế hoạch quân sự thì hắn lại am hiểu rất rõ ràng. Bắc Đường Ngạo khó đối phó như vậy, bị giết cũng coi như hạ được một cường địch. Tại đế quốc Uyên Lâm, tướng lĩnh tiên phong ở tầm đó tuyệt đối chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Hao tổn một vị đại tướng đỉnh cấp đối với đế quốc Uyên Lâm, tuyệt đối đã không còn là việc nhỏ nữa rồi. Cho nên vì để tránh cho tổn thất lớn hơn, chỉ cần Viêm Phong còn trấn thủ ở Cự tượng thành một ngày, cao tầng đế quốc Uyên Lâm cũng không dám đơn giản phái người đi tìm cái chết.

Bắc Đường Ngạo chết ở Cự tượng thành mang ý nghĩa lớn như thế nào, Viêm Phong cũng không rõ ràng lắm. Hắn chỉ biết Cao Lạc Trần là bậc đại tài, cứ như vậy mà rời đi thật có chút không cam lòng.

Hơn một ngàn vũ lâm nhân sĩ cùng danh sĩ Cao Lạc Trần cuối cùng cũng rời đi. Tuy nói thành Cự tượng chứa hơn ba mươi ngàn binh lực, nhưng không còn náo nhiệt như mấy ngày hôm trước. Trong phủ thành chủ ngoại trừ một đám hộ vệ đang bảo vệ bên ngoài cửa, lúc này chỉ còn lại hai người Viêm Phong, cùng với Trâu Chính vừa mới thu xếp ổn thỏa cho ba mươi ngàn đại quân mà thôi.

Lưu ý Viêm Phong đang mang vẻ mặt phiền muộn, Trâu Chính bất đắc dĩ lắc đầu.

Ngân giáp thân vệ vừa đúng lúc xuất hiện tại thời điểm cấp bách, mọi người đều cho rằng đó là công lao của Viêm Phong. Chỉ có Trâu Chính cùng một số người đều biết, sự tình một nghìn Ngân giáp thân vệ tiến đến, Viêm Phong trước đó hoàn toàn không biết gì cả. Mọi thứ đều được Cao Lạc Trần tự mình chủ trương, lấy danh nghĩa Viêm Phong hướng phía Cẩm Lan Thành xin sự giúp đỡ, thế nên mới thấy được viện binh.

Biết được Cao Lạc Trần tự mình chủ trương hành động, Viêm Phong chỉ hơi có chút buồn bực, cũng không phải là tức giận. Dù sao hắn biết, nếu không có một ngàn Ngân giáp thân vệ này xuất hiện, không chắc còn dư lại được ngàn tên tướng sĩ, mà ngay cả hắn chỉ sợ rằng đều gặp nguy hiểm.

"Tiểu phong, kỳ thực lấy thân phận Cửu thiếu gia Phủ đại soái, nếu như ngươi mở miệng, ta đoán tiên sinh hẳn sẽ không tiện cự tuyệt, mà những nhân sĩ võ lâm kia nói không chừng còn có thể lưu lại một ít. "

Những người khác không biết ý tưởng của Viêm Phong nên tự nhiên không dám hỏi nhiều. Nhưng Trâu Chính lại bất đồng, ở thời điểm không có người ngoài, làm trưởng bối thì hắn cũng không cần phải lo lắng về lời nói.

Đương nhiên, trọng yếu hơn là….Viêm Phong không có bày ra dáng điệu Cửu thiếu gia đại soái Phủ, ngay từ đầu đến cuối đều rất tín nhiệm, tôn kính người trưởng bối này.

Viêm Phong lắc đầu, trên khuân mặt non nớt lộ ra vẻ ngưng trọng cùng kính ý:

"Những võ lâm tiền bối đến đây trợ chiến, mục đích cũng không phải cầu lợi lộc công danh, nếu hậu chiến đã kết thúc còn mở miệng đòi giữ bọn họ lại, thì cũng là một loại vũ nhục nhiệt huyết nam nhi chảy trong người họ. Hơn nữa, miễn cưỡng mượn danh tiếng đại soái phủ đem họ lưu lại thì như thế nào? Giữ họ lại nhưng luôn tồn tại khúc mắc mà giữ hai bên, còn không bằng để bọn họ tùy ý rời đi, về sau nếu muốn nhờ họ giúp thì còn dễ nói truyện."

Những người này trong võ lâm mỗi người đều là cao thủ Hậu thiên, nếu như có tâm làm quan mà hay muốn làm một tướng quân chỉ cần cảnh giới như vậy là có thừa điều kiện. Còn nếu như vì danh lợi thì bọn họ đã không quan tâm sinh tử, tiến sâu bên trong thiên quân vạn mã.

Vì tôn kính những võ lâm nghĩa sĩ chân chính và không muốn những võ lâm nhân sĩ hiểu sai suy nghĩ của mình, Viêm Phong cũng không muốn mở miệng giữ họ lại.

Rõ ràng chỉ cần một câu nói , Viêm Phong lại không muốn mở miệng.

Tự chủ trương hướng phía bên ngoài cầu viện trong quân đội tuyệt đối là điều tối kỵ, nhưng sau đó Viêm Phong cũng không có ý trách cứ.Nếu đổi thành những người khác được thành chủ tín nhiệm như vậy, chắc đã sớm cảm kích lệ nóng dạt dào cam tâm tình nguyện lưu lai. Nhưng Cao Lạc Trần không chỉ không có cao hứng, ngược lại lựa chọn ly khai sau chiến tranh, khác hẳn với suy nghĩ của Trâu Chính.

Trâu Chính chỉ là thương nhân, luôn đặt quyền lợi được mất trước mắt nên Cao Lạc Trần sau khi rời đi, nhìn thấy Viêm Phong đứng im trầm ngâm tại chỗ, hắn không thể nào hiểu được suy nghĩ của hai người, đành im lặng lui ra khỏi phòng.

Bạn đang đọc Tiềm Long Vũ Soái(Dịch) của Thoại Thiệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hiepcongtudaica
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.