Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngân giáp thân vệ

Phiên bản Dịch · 2265 chữ

《 tiềm long vũ suất 》 quyển thứ nhất biên cảnh chiến trường

----------------------

Chương 17 Ngân giáp thân vệ

----o0o----

Tác giả: Thoại Thiệt

Converted by: 21302766

Thời gian: 00 : 48 : 29

dd:hiepcongtudaica

Chương 17 Ngân giáp thân vệ

Trải qua những ngày ở chung với nhau, trí tuệ cao siêu của Cao Lạc Trần đã thuyết phục được mọi binh linh. Còn Viêm Phong cũng đồng dạng lại dùng vũ lực chém giết Đại tướng tiên phong quân địch để thuyết phục mọi người trong võ lâm.

Khi Cao Lạc Trần ra mệnh lệnh, người trong võ lâm tuy rằng khó hiểu ở trong lòng, nhưng họ luôn coi trọng những người tài giỏi, đặc biệt thông qua trận chiến vừa rồi, nên họ không chút do dự chấp hành mệnh lệnh.

Nhưng những binh lính này lại bất đồng, mặc dù bọn họ đều khẳng định Cao Lạc Trần rất trí tuệ. Đột nhiên lại nghe được mệnh lệnh không thể giải thích, theo thói quen cũ ánh mắt tất cả dõi theo về phía đầu thành hàm ý xin chỉ thị của Viêm Phong.

Cao Lạc Trần dù đang chỉ huy nhưng chung quy không phải là thành chủ, ở thời khắc mấu chốt này, bọn họ chỉ biết nghe theo mệnh lệnh Viêm Phong đưa ra.

Viêm Phong bất quá vừa mới tròn mười sáu tuổi, trước đây càng không có chút kinh nghiệm chiến tranh nào, đột nhiên nghe được Cao Lạc Trần ra mệnh lệnh kỳ quái mở cổng thành nghênh địch, hắn cùng những binh lính khác nội tâm đều giống nhau, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Năm ngàn binh lính bình thường nghênh chiến mười ngàn quân địch, không cần suy nghĩ cũng có thể đoán được kết quả. Nhưng Viêm Phong chỉ vẻn vẹn ngây ngẩn cả người trong chốc lát, đã phát hiện năm ngàn binh sĩ chỉnh tề đang nhìn hắn, đợi mệnh lệnh đánh hay rút lui từ hắn. Đôi mắt ưng đảo quanh từng người rồi sau đó trực tiếp dùng hành động làm câu trả lời.

Chứng kiến Cửu thiếu gia mang theo hơn mười thân binh nhanh chóng hướng cửa thành đi tới, nhất thời năm ngàn binh sĩ không chút do dự liên tục xách vũ khí nhanh chân chạy theo.

Theo một tiếng vang ầm ầm, cửa thành chậm rãi mở ra.

Thiết Du Bích đứng ở bên cạnh đài cao đem hết thảy phản ứng binh lính thu vào trong mắt. Hắn nhìn Cao Lạc Trần thần sắc lạnh nhạt ở bên chần chờ định hỏi lại thôi. Mặc dù hắn tin tưởng Cao Lạc Trần sẽ không vô duyên vô cớ hạ đạo mệnh lệnh này, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được có chút bồn chồn.

Lúc này cửa thành rốt cục hoàn toàn được mở ra, đối diện trong mắt năm ngàn người là mười ngàn thiết kỵ chỉnh tề đột nhiên giơ cao trường thương rống to một tiếng rung trời, sau đó nhất tề hướng cửa Cự tượng thành vọt tới.

Năm ngàn binh sĩ vừa mới đi ra khỏi cửa thành không tới mấy bước, thì mười ngàn thiết kỵ khí thế rung chuyển trời đất rống to một tiếng, khiến cho binh lính Cự tượng thành nhất thời tâm lý hoảng loạn.

Đây là lần đầu tiên Viêm Phong chính diện xuất hiện trên chiến trường. Đối mặt thiết kỵ tinh nhuệ của Đế quốc Uyên Lâm mặt của hắn sớm đã một mảnh trắng bệch, so với những binh lính sau lưng kia cũng không khá hơn là bao nhiêu. Nhưng lúc này hắn biết, càng đến lúc mấu chốt thì hắn tuyệt đối không thể lui lại.

Năm ngàn binh lính bình thường nghênh chiến mười ngàn kị binh sĩ khí đang lên! Viêm Phong hiện tại đã cắn nát môi, mượn cảm giác đau đớn mới miễn cưỡng ổn định tâm thần, còn mấy tên binh lính kia thì đã sớm mất đi ý chí chiến đấu rồi. Nếu không phải Viêm Phong chưa từng lui lại nửa bước, không chừng bây giờ đã gặp phải bao nhiêu đào binh, còn thế trận hiện giờ đã không có tốt đẹp như thế này.

200m, 100m, . . .

Nhìn hơn vạn thiết kỵ từng bước chầm chậm tới gần, Viêm Phong hít một hơi thật sâu, lấy tay gạt đi máu tươi đang trào ra ở bờ môi đã bị cắn nát. Đột nhiên hắn bắt đầu nâng cao song chùy, rống lớn một tiếng rồi xung phong tiến về trước hướng phía biển địch nghênh đón.

Phải biết rằng, hôm nay Viêm Phong mới vừa tròn mười sáu tuổi, trong quân đội cũng không phải bí mật lớn, thế mà dám đối mặt khí thế tất sát của vạn thiết kỵ. Cả chiến trường đều nhìn thấy một màn kiếp sợ, một thiếu niên chưa đến mười sáu tuổi có thể khắc phục sự sợ hãi trong lòng, không chút thối lui xông lên phía trước quyết chiến. Mà những lính cũ đã ở trong quân đội lịch lãm nhiều năm, ngay cả dũng khí giơ cao vũ khí ra sức đánh một trận cũng không có.

Nhìn Viêm Phong phóng ngựa nghênh chiến quân địch, không ít binh sĩ rối rít xuất hiện vẻ mặt xấu hổ. Ngay sau khi mười mấy thân binh hộ vệ đi theo Viêm Phong, thì năm ngàn binh sĩ lúc này đã nắm thật chặt đao thương trong tay. Giờ khắc này, bọn họ phảng phất quên mất vạn thiết kỵ vừa rồi mang đến sợ hãi cho mình, tất cả tuy nguy mà không loạn chút nào đều đằng đằng sát khí gào thét theo sát Viêm Phong. Phía sau là đội quân thương kích tiến về trước ngả chéo thương lên chĩa vào đầu địch nhân.

Mắt thấy hai nhánh quân đội gần va chạm vào nhau, phương xa đã thấy nhấc lên một mảnh cát bay đá chạy.

Trên cổng thành, Thiết Du Bích khuôn mặt lúc này trầm trọng cùng thần sắc lo lắng vô cùng. Nhưng khi hắn chứng kiến xa xa nhanh chóng đến gần là một đội quân, trong mắt nhất thời tràn đầy vẻ ngạc nhiên lẫn kinh hỉ. Lập tức tựa hồ rốt cuộc hiểu rõ cái gì, quay đầu trợn mắt hung ác nhìn Cao Lạc Trần vẫn bộ dáng bình tĩnh như cũ miệng xì một cái:

"Thư sinh, thì ra ngươi sớm đã có sắp xếp, thảo nào không lo lắng cho an nguy của tiểu tử kia."

Nghe được âm thanh Thiết Du Bích đang oán trách, Cao Lạc Trần cũng không giải thích nhiều, chỉ lạnh nhạt cười cười.

Không sai, Cao Lạc Trần sở dĩ thủy chung bình tĩnh tự nhiên, thậm chí yên tâm giao cho Viêm Phong tự thân dẫn binh lính xuất chiến. Đầu tiên là bởi vì Viêm Phong thực lực bản thân có chút không tầm thường, ở giữa chiến loạn năng lực tự bảo vệ bản thân khẳng định không thành vấn đề, bằng không Viêm Phong cũng không có khả năng giết chết Bắc Đường Ngạo thực lực đỉnh cấp. Thứ nhì, chính là trước kia hắn đã liên lạc xong việc cấp viện binh, chỉ cần năm ngàn binh sĩ không đến nỗi ngay cả dũng khí nghênh chiến cũng không có, một trận chiến này bọn họ thắng chắc.

Chỉ bất quá, ngoại trừ hai nguyên nhân ra, Cao Lạc Trần còn có mục đích riêng của chính mình cho nên chuyện này ngay cả hảo bằng hữu chí giao Thiết Du Bích, hắn cũng không có nói qua.

Hai quân sớm đã giao phong, bởi song phương khí thế đều lên tới cao trào, cho nên hai quân chỉ vừa giáp mặt liền lập tức lâm vào chiến đấu kịch liệt.

Lúc này Viêm Phong tự nhiên cũng không có tâm tư, quản gì đến cát bay đá chạy ở đằng xa là viện binh đang tới. Kim chùy cứ thế không ngừng bay lượn, Hồn thiên chùy pháp bá đạo mười phần, phàm là năm bước xung quanh hắn địch nhân được kim chùy chiếu cố đều đụng phát đều lập tức chết tươi, còn binh lính trọng thương do kình phong lướt qua thì đếm không xuể. Mặc dù mấy tên tướng lĩnh sở hữu thực lực Hậu thiên cao giai cũng không may mắn tránh khỏi. Cuối cùng chỉ biết cách lợi dụng ưu thế nhân số, không ngừng mài mòn thể lực Viêm Phong.

Trong vòng chiến, Viêm Phong sớm đã đập chết không biết bao nhiêu địch nhân, hai cánh tay chết lặng đồng thời đau nhức không ngừng truyền đến. Hắn cơ hồ máy móc khua một đôi kim chùy, lúc đỡ, lúc bổ, quét nhưng quân địch thiếu chỗ nào liền ập vào chỗ đó.

Năm ngàn binh sĩ chiến đấu đã giảm mạnh một cách nhanh chóng, còn không đạt đến ba ngàn quân. Hoàn cảnh càng kéo dài thì thương vong càng lớn, Viêm Phong ngoại trừ gấp gáp huy động song chùy ra, căn bản không nghĩ được biện pháp hữu hiệu nào.

Đúng lúc này, Viêm Phong đột nhiên phát hiện chung quanh áp lực chợt giảm, không còn sự kinh sợ vì thể lực tiêu hao nhất thời đầu óc thanh tỉnh rất nhiều, hắn ngẩng đầu nhìn về bốn phía, chỉ thấy ở cách đó không xa là gần ngàn kỵ binh mặc khôi giáp Ngân sắc, đang hướng thiết kỵ Đế quốc Uyên Lâm phát động công kích mãnh liệt.

Ngân giáp thân vệ!

Ánh mắt đảo qua giống như đã từng quen biết kiểu dáng áo giáp này. Chỉ hơi nhớ lại một chút Viêm Phong lập tức nhận ra, đây chính là binh mã thân vệ của đại ca hắn ở trong phủ nguyên soái. Ngân giáp thân vệ của đại thiếu gia Viêm Húc sức chiến gần nhất so với Kim y quân vệ Nhạn thành.

Viêm Phong cũng không biết Ngân giáp thân vệ chiến lực như thế nào? Nhưng năm năm qua hắn lại nghe được không ít lời đồn liên quan đến đạo quân này.

Thiết kỵ Đế quốc Uyên Lâm có chừng mười ngàn người mà ngàn tên Ngân giáp thân vệ lại tựa như đao nhọn, lưỡi dao sắc bén không ngừng nạo vét nuốt sống địch nhân. Thời gian vừa cạn một tuần trà, mười ngàn thiết kỵ Đế quốc Uyên Lâm không ngờ tổn thất quá nửa, bởi vậy có thể thấy được sức chiến đấu của Ngân giáp thân vệ kinh khủng như thế nào.

Mà Viêm Phong được biết, Ngân giáp thân vệ tổng cộng bất quá chỉ có ba ngàn người, mặc dù ở đây có gần ngàn người chỉ chiếm một phần ba mà thôi. Nhưng đối với đại ca Viêm Húc mà nói, đó là đại thủ bút không nhỏ. Đừng quên, Viêm Húc tuy sở hữu binh lực sung túc, nhưng lúc này hắn còn phải đóng ở một tòa thành trọng yếu khác, đó là Cẩm Lan thành.

Giữa lúc Viêm Phong còn đang kỳ quái suy nghĩ, đại ca Viêm Húc tại sao lại mang quân đội đột nhiên xuất hiện tại thời điểm này. Thì phó tướng tiên phong đế quốc Uyên Lâm là quan lão Đường, lại mang vẻ mặt ngưng trọng nhìn chăm chú vào một ngàn Ngân giáp thân vệ, sau đó đột ngột giơ cao lệnh bài tiên phong lên. Sau một khắc, gần năm ngàn thiết kỵ còn dư lại đã mất nhuệ khí nhất thời đình chỉ hỗn loạn, lại biết ngay ngắn phòng thủ, triệt thoái có thứ tự lui về phía sau.

Nhìn mấy ngàn thiết kỵ nhanh chóng tiêu thất ở phương xa, hai ngàn binh sĩ còn lại trên chiến trường trầm lặng một lúc lâu, tựa hồ còn không dám tin tưởng chiến tranh cứ như vậy mà kết thúc, thẳng đến khi có một tiếng hô vang, mọi người lúc này mới hết ngạc nhiên gào lớn trong sự vui sướng.

Ánh mắt đảo qua những danh sĩ, binh lính may mắn còn sống sót ở phía xa, Viêm Phong âm thầm hít một hơi thật sâu tự trách:

‘’Ngay từ ban đầu đã không tán thành kiến cầu viện cẩm Lan thành của Cao Lạc Trần quả là sai lầm lớn, mình quả thật đáng trách!’’

Trên thực tế, Viêm Phong ngoài muốn bảo vệ cự tượng thành, còn muốn thực hiện nguyện vọng từ nhỏ. Hắn muốn đi ra chiến trường, mượn cơ hội này chứng minh năng lực chiến đấu của mình với phụ thân, cho nên hắn ngay từ đầu cũng không hy vọng tìm sự hỗ trợ của những người khác, đặc biệt là mấy vị ca ca trong nhà.

Nhưng lúc này, nhìn những binh sĩ may mắn sống sót đang nở nụ cười trên môi, hắn đột nhiên cảm giác cả người chán nản vô lực.

Bảo vệ cự tượng thành chỉ dựa trên những binh lính bình thường so với lý tưởng của mình thật trọng yếu như vậy sao?

Thậm chí, hắn đã có chút hối hận, nếu hắn trước đây không có cự tuyệt kiến nghị của Cao Lạc Trần. Nếu có ngàn tên Ngân giáp thân vệ thì số thương vong tại Cự tượng thành sợ rằng... ít nhất ... có khả năng giảm thiểu nhiều hơn phân nửa.

Bạn đang đọc Tiềm Long Vũ Soái(Dịch) của Thoại Thiệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hiepcongtudaica
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.