Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp địch

Phiên bản Dịch · 2229 chữ

《 tiềm long vũ suất 》 quyển thứ nhất biên cảnh chiến trường

----------------------

Chương 13 gặp địch

----o0o----

Tác giả: Thoại Thiệt

Converted by: 21302766

Thời gian: 00 : 16 : 42

dd: hiepcongtudaica

Chương 13 gặp địch

Song chưởng liên tiếp giao thoa lẫn nhau cuối cùng một âm thanh trầm muộn vang lên, hai người giao thủ mỗi người đều lùi lại vài chục bước rồi mới miễn cưỡng đứng vững.

Bắc Đường Ngạo từ trước đến nay kiêu ngạo vậy mà bây giờ trong lòng thất kinh, đồng thời liếc nhìn song chưởng vẫn hơi có chút run rẩy, trên mặt không khỏi nhiều hơn mấy phần ngưng trọng.

Mà đứng đối diện với Bắc Đường Ngạo chỉ có một người, bất quá so với Bắc Đường Ngạo thì người này tình trạng càng lộ ra vẻ thê thảm.

"Các hạ không hổ là đệ nhất đại tướng Đế quốc Uyên Lâm, hai chúng ta là Hậu thiên đỉnh phong cùng nhau liên thủ, vẫn như cũ không phải đối thủ của các hạ, tại hạ thật bội phục! "

Vị cao thủ này thuận tay xé rách bố y sớm đã bị chưởng lực chấn vỡ, liếc mắt nhìn đồng bạn cách đó không xa vừa mới mất đi hô hấp thần sắc ưu thương lóe lên rồi biến mất, sau đó đột nhiên ngẩng đầu chăm chú nhìn Bắc Đường Ngạo.

Ngay vừa rồi, bọn họ dẫn theo hơn trăm cao thủ võ lâm để chạy trốn, rốt cục vẫn bị Bắc Đường Ngạo đuổi kịp, mắt thấy không thể nào thoát được Bắc Đường Ngạo, cơ hồ đào tẩu là không có khả năng nên hơn trăm người trong võ lâm dứt khoát nhao nhao quay đầu nghênh chiến.

Chỉ là tiếc là, đối mặt với một ngàn binh sĩ huấn luyện nghiêm chỉnh, cao thủ võ lâm thực lực phát huy ưu thế không lớn hơn bao nhiêu, trải qua chiến đấu một phen kịch liệt ngay sau đó song phương hầu như đồng quy vu tận, cuối cùng chỉ còn lại là hai vị thủ lĩnh đều là cao thủ hậu thiên đỉnh phong cùng với Bắc Đường Ngạo mà thôi.

Cùng là đại tướng đứng đầu của Đế quốc Uyên Lâm, nhưng rất ít người biết rằng, nếu chỉ bàn về sức chiến đấu, Bắc Đường Ngạo tuyệt đối vững vàng xếp trong ba vị trí đầu, mặc dù cao thủ Tiên thiên bình thường cũng có rất ít người có thể chắc chắn thắng hắn được.

Thực lực của cao thủ võ lâm Đế quốc Hồng Tín xác thực không tầm thường, nhưng so sánh cùng Bắc Đường Ngạo lại rõ ràng tồn tại một khoảng chênh lệch không nhỏ.

Tựa như lúc này, mặc dù ba người đều có thực lực Hậu thiên đỉnh phong, hai người bên này liên thủ vẫn có một chết, một trọng thương trong tay Bắc Đường Ngạo, nhưng Bắc Đường Ngạo cũng chỉ tiêu hao phần lớn khí lực mà thôi.

"Không nghĩ tới, chính vì bảo vệ một tòa Cự tượng thành, các ngươi người trong võ lâm thậm chí ngay cả tính mệnh đều không muốn giữ! Hừ! Chỉ bằng vào lực lượng của các ngươi, căn bản không có khả năng đỡ nổi năm chục ngàn đại quân dưới quyền bản tướng. "

Bắc Đường Ngạo từ trước đến nay rất tự phụ mà hai gã cao thủ Hậu thiên đỉnh phong có dũng khí liều mạng đánh một trận tử chiến, mang đến cho hắn xúc động không nhỏ, nhưng hắn vẫn tin tưởng như cũ. Ở trước mặt lực lượng áp chế tuyệt đối của năm chục ngàn đại quân, Cự tượng thành căn bản không khả năng phòng thủ.

Vị cao thủ Đế quốc Hồng Tín chỉ lạnh nhạt cười cười, tựa hồ ngay cả khí lực cả cãi lại đều không muốn lãng phí, Bắc Đường Ngạo lời còn chưa dứt lời thì đã thấy một thanh trường đao đột nhiên từ trên mặt đất bay lên, cũng lúc đó vị cao thủ này lấy tốc độ sấm chớp thả người tiếp được trường đao, một đạo hàn quang chém ngang trời rơi xuống cùng lúc đó Bắc Đường Ngạo nhảy sang bên cạnh.

Theo một tiếng động ầm ầm nổ vang, trường đao xoay tròn hạ xuống, cắm thẳng tắp tạo thành một vòng hố lớn.

Một kích toàn lực rốt cục chém ra, tên này cao thủ hậu thiên này trực tiếp mất mạng tại chỗ, xem trên mặt đất lưu lại một cái hố thật sâu, lấy tính cách tự phụ của Bắc Đường Ngạo cũng không nhịn được âm thầm lau một vệt mồ hôi lạnh:

"Không nghĩ tới, người từ trong võ lâm Đế quốc Hồng Tín đều điên cuồng như vậy, một kích tối hậu uy lực đều đã đuổi kịp một kích toàn lực của cao thủ Tiên thiên rồi, may mắn bản tướng quân cũng không có ngu ngốc đi đến đón đỡ."

Hai gã Hậu thiên đỉnh phong lần lượt ngã xuống, Bắc Đường Ngạo trong lòng buồn phiền rốt cục phát tiết sạch sẽ, còn không đợi hắn trở về thì ba ngàn cao thủ võ lâm tại Cự tương thành đột nhiên nhất tề xuất động, mục tiêu chính là nơi tọa trấn của Bắc Đường Ngạo, thâm nhập cánh đồng hoang mà năm chục ngàn đại quân đang đóng tại đấy!

Cao thủ võ lâm từ trước đến nay kiêu căng khó thuần, mặc dù có nhiều người hơn nữa, thông thường thì dù có khả năng phát huy tác dụng cũng cực kỳ nhỏ bé.

Nhưng bây giờ trong Cự tượng thành tình hình tuyệt nhiên bất đồng, ba ngàn cao thủ võ lâm tìm được chỉ huy thống nhất, phát huy được lực lượng khổng lồ, e là cho dù là đệ nhất nguyên soái đại lục Viêm Trung Tín tới, tất nhiên cũng sẽ thất kinh mà thôi.

Chiến trường thay đổi chỉ trong nháy mắt, trên cánh đồng hoang vu, ngắn ngủi không đến nửa ngày đối mặt ba nghìn cao thủ võ lâm tích súc lực lượng giáng một kích, năm chục ngàn đại quân ngoại trừ mấy nghìn kị mã Đế quốc Uyên Lâm không có bị tổn thương ra, còn lại binh mã trước sau không ngờ thương vong quá nửa.

Đương nhiên, đại quân đế quốc Uyên Lâm sở dĩ thương vong thảm trọng, ngoai trừ nhờ những ra cao thủ võ lâm cường đại ra, chính ở thời khắc mấu chốt này,Bắc Đường Ngạo đã thống suất một quân tiến ra ngoài cũng không ở trong quân đội tọa trấn.

Ở một đầu khác của cánh đồng hoang vu, Cao Lạc Trần cùng Trâu Chính hai người im lặng mà đứng, lẳng lặng ngắm nhìn vào chỗ sâu trong cánh đồng hoang.

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh như thường của Cao Lạc Trần, Trâu Chính lại gương mặt xuất hiện lo lắng, rốt cục cuối cùng cũng không nhịn được hỏi:"Cao tiên sinh, tiểu thiếu gia nhà chúng ta có thể có hay không gặp gỡ phải cường địch?"

Viêm Phong thực lực như thế nào, Trâu Chính coi như đã rõ hiểu, ngay cả cao thủ võ lâm thực lực mạnh mẽ, nam Uyển thiết Long đều chính mồm thừa nhận sức chiến đấu của Viêm Phong, đương nhiên hắn sẽ không hoài nghi, nhưng hắn chung quy chỉ là giỏi ở giới thương nhân, trấn định kém Cao Lạc Trần xa xa.

Dù sao, ai cũng biết biến số trên chiến trường nhiều lắm, coi như thực lực cá nhân mạnh hơn nữa, cũng chưa chắc có thể toàn thân mà trở về.

Chỉ tiếc, Trâu Chính ngoại trừ làm thương nghiệp ra, cũng không có chút sức chiến đấu nào, bằng không thì hắn chỉ sợ đã sớm thủ hộ ở bên cạnh Viêm Phong.

"Trâu đại nhân hoàn toàn có thể yên tâm, chúng ta đã phá hủy thành công đại bộ phận khí giới quân địch công thành, ba nghìn cao thủ võ lâm tổng tiến công cũng đã toàn diện triển khai, đồng thời, tất cả đường lui phụ cận của đại quân đế quốc Uyên Lâm, chúng ta đều có người mai phục ở vị trí then chốt. Mà Cửu thiếu gia thì phụ trách mai phục địa phương tại một cái sơn cốc, chỉ cần tướng quân hơi có chút não đều sẽ chọn đi vòng ".

Thương nhân có tiền không có địa vị nhưng Cao Lạc Trần cũng không có xem nhẹ Trâu Chính, không giữ lại chút nào nói ra an bài của mình.

Trâu Chính không hiểu chiến tranh, lần này hắn chỉ phụ trách hậu cần, nhưng tốt xấu cũng xuất thân từ thế gia, nhãn lực tối thiểu vẫn phải có.

Sơn cốc từ trước đến nay đều là vị trí mai phục tốt nhất, đừng nói là tướng quân Đế quốc Uyên Lâm, coi như binh lính bình thường đều nhìn ra được dễ bị phuc kích.

Trâu Chính tỉ mỉ kiểm tra bản đồ một hồi, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng buông xuống một ít.

Đúng lúc này, một gã thanh niên ăn mặc kiểu dáng giang hồ, vội vội vàng vàng chạy lên, ở bên tai Cao Lạc Trần nói nhẹ vài câu rồi sau đó chắp tay ly khai.

Trâu Chính nghe không rõ người này nói cái gì, nhưng hắn phát hiện khuân mặt Cao Lạc Trần luôn luôn trấn định trước giờ đột nhiên thay đổi , mở bản đồ ra nhìn, khuôn mặt sau đó càng ngày càng ngưng trọng, trong lòng hắn đột nhiên có một loại dự cảm bất hảo.

Bên ngoài cánh đồng hoang vu, tại phía trên thung lũng, Viêm Phong đang ngồi vắt vẻo trên lưng ngựa, ánh mắt lợi hại thỉnh thoảng đảo qua chu vi xung quanh, chỉ là trên mặt thần sắc rõ ràng xuất hiện thêm mấy phần buồn bực.

Cao Lạc Trần trước đây đồng ý phân phối cho hắn nhiệm vụ, thời điểm đó hắn còn kích động một trận, mà khi hắn căn cứ theo chỉ thị của Cao Lạc Trần đi tới tòa sơn cốc này, nhất thời phảng phất như bị xả một chậu nước đá lên đỉnh đầu, lòng tràn đầy hưng phấn nhiệt tình trong nháy mắt tiêu thất không còn bóng dáng tăm hơi.

Lần này, quốc vương Đế quốc Uyên Lâm thân chinh, đại tướng tiên phong năm đường đều không phải là hạng người không có tiếng tăm gì, gặp phải một tòa sơn cốc, chẳng có viên tiểu tướng đui mù nào muốn đi qua, chỉ sợ ai cũng có thể đoán được nơi đây sẽ có phục binh.

Nhưng bất kể thế nào nữa, đến thì cũng đến rồi, chẳng lẽ vừa mới vừa nhận nhiệm vụ liền chạy về?

Mặc dù trong lòng phiền muộn tới cực điểm, nhưng Viêm Phong vẫn như cũ, mang theo vài tên vệ binh an phận mà thủ tại chỗ này.

Bên ngoài sơn cốc, Bắc Đường Ngạo lúc này cũng không biết đại bộ phận quân đội của mình đang bị ba ngàn cao thủ võ lâm liên tiếp tập kích, hắn nghỉ ngơi trong chốc lát, đợi thể lực khôi phục hơn phân nửa sau đó sẽ lập tức hướng chỗ gần nhất, chuẩn bị mau mau sớm quay trở về.

Đi tới cửa sơn cốc, Bắc Đường Ngạo bước chân chỉ thoáng dừng lại trong khoảng khắc liền trực tiếp lắc mình tiến vào.

Phục binh sao? Làm đại tướng tiên phong của Đế quốc Uyên Lâm, Bắc Đường Ngạo làm sao nhìn không ra nơi này địa thế mai phục tuyệt hảo? Nhưng hắn từ trước đến nay đều tự phụ, căn bản không có đem mọi người để vào mắt.

Bởi vì trong mắt Bắc Đường Ngạo, nơi đây còn chưa phải là trọng địa của Nhạn thành, chỉ có một cái Cự tượng thành ngay cả khi có tất cả năm ngàn binh sĩ đều mai phục tại đây, hắn cũng có niềm tin tuyệt đối xông qua trùng vây, đây chính là sự tự tin xuất phát từ một vị Đại tướng đứng đầu Đế quốc Uyên Lâm.

Ngồi an tĩnh trong sơn cốc thật lâu không tìm thấy tung tích của địch nhân, Viêm Phong còn đang nhàm chán thì xuất hiện một đạo điện quang nhanh như chớp nhanh chóng chui vào trong cốc, một thân ảnh lúc này đưa tới sự chú ý của hắn.

Động tác như điện, hạ bàn trầm ổn, người tới thân thủ tựa hồ còn có chút bất phàm, quan sát được điểm này, nội tâm vừa mới có chút hưng phấn, trong lòng Viêm Phong nhất thời âm thầm rùng mình.

"Người thật không đơn giản, các ngươi mau đem tướng mạo của người này nhớ thật kỹ, sau đó lập tức trở về bản doanh báo tin, ta sẽ tận lực ngăn chặn hắn."

Viêm Phong quay đầu hướng hộ vệ sau lưng thông báo vài câu, sau đó không để ý tới bọn họ nữa, một mình xông về chỗ khác của sơn cốc.

Bạn đang đọc Tiềm Long Vũ Soái(Dịch) của Thoại Thiệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hiepcongtudaica
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.