Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thức ăn làm từ thịt người chết

Phiên bản Dịch · 1396 chữ

Vào ban ngày Dương Cương cũng thường đi qua con hẻm nhỏ này, rõ ràng nhớ đây là ngõ cụt trừ một số phế liệu xây dựng đã được chất đống trong nhiều năm thì không còn gì cả.

Nhưng giờ phút này khi Dương Cương bước vào, trước mắt lại rộng mở thông suốt. Tổng cộng mấy chục mét trong hẻm hai bên có đến bảy, tám cửa hàng nhỏ, tiệm mì cũ nát không có bảng hiệu, ánh đèn cũng kì quái vô cùng, một số tiệm có nến, một số thì treo đèn lồng, chỉ có duy nhất một tiệm bình thường đèn sáng là đèn của thợ mỏ.

Dương Cương do dự bước đi mấy bước, đột nhiên có tiếng người vang lên bên cạnh: 

"Tiểu tử, mua đồ không?"

Dương Cương quay đầu nhìn lại thì thấy đây là một sạp nhỏ, một người đàn ông trung niên mặc áo khoác ngoài màu trắng dựa vào kệ hàng, phía trên bày đầy chai lọ nhưng những thứ bên trong lại mơ hồ nhìn không rõ. Một ngọn đèn đỏ nhấp nháy treo trong cửa hàng từng chùm sáng di chuyển qua lại, thỉnh thoảng quét qua mặt của ông chủ. Dương Cương nhìn thấy rất quen, sau khi nhìn một lúc lâu mới phản ứng được: đây là không phải đèn báo động của xe cứu thương sao?

Dương Cương nuốt nước miếng tự an ủi mình: 

"Đã như vậy rồi, còn có gì phải sợ chứ?" Hắn lấy can đảm nói: 

"Ông chủ, tôi muốn đổi tiền lẻ"

Ông chủ cười ha hả hai tiếng:

 "Ngại quá, vốn nhỏ làm ăn không đổi không, cậu phải mua ít đồ mới được"

Dương Cương quét mắt nhìn đống hàng trên kệ, do dự nói:

 "Tôi không thiếu gì cả. Ông nói xem chỗ này rẻ nhất là cái gì?"

Ông chủ cười giống như một con quạ già đậu trên cánh đồng:

 "Sao lại không thiếu?"

 Hắn chỉ vào ngực của Dương Cương 

"Chỗ này không phải thiếu đi một thứ sao?" 

Hắn quay đầu lấy một cái hũ từ trên kệ đưa cho Dương Cương:

 "Đây, một viên trái tim, cảm ơn cậu đã đến quán"

Dương Cương nhận lấy cái hũ cũng không biết nên để chỗ nào, chỉ có thể nhắm mắt đưa ra 100 tệ. Ông chủ cầm tờ 100 tệ tham lam ngửi lấy nó: 

"Nhận của cậu 83 tệ, thối cho cậu tiền thừa"

 Rồi trong ánh mắt nghi ngờ của Dương Cương, ông ta đem trả tờ tiền lại cho hắn.

"Thế này là có ý gì?"

 Dương Cương không hiểu

 "Của tôi là 100 tệ mà, có phải ông nhầm rồi hay không? Rồi còn đem trả lại cho tôi"

"Không sai, không sai"

 Ông chủ khoát tay, xong xoay người đóng cửa tiệm lại. Dương Cương lúc này mới phát hiện cửa hàng này có hình dáng của xe cứu thương. Không biết có phải là ảo giác hay không, tờ giấy bạc trở lại trong tay, đột nhiên có một loại huyết mạch tương liên rất ấm áp. Giống như là....đang cầm một bộ phận cơ thể của mình. Tiếng huyên náo bên cạnh đột nhiên lớn dần, nguyên nhân là do các chủ tiệm khác xung quanh đang lớn tiếng rao hàng.

"Người anh em, tới chỗ này xem một chút đi"

 "Người anh em, tôi có hàng tốt"

Dương Cương giấu cái hũ trong áo, không quay đầu lại đi đến tiệm gà ngâm vàng ở đầu hẻm. Chỉ trong chốc lát, khách ngồi trong tiệm đã đi 7,8 phần, chỉ còn sót lại một cô gái vẫn còn ngồi uống canh ngấu nghiến.

Nhìn cô gái thè cái lưỡi dài hơn 1m, Dương Cương rùng mình 1 cái, mắt nhìn thẳng đi qua cô ta. Không ngờ là bà chủ lại không có ở trong tiệm, trước quầy lại là một người đàn ông trung niên đang sốt ruột. Nhìn thấy Dương Cương đi tới, người đàn ông theo bản năng lui về sau mấy bước, giây sau đã lại mừng rỡ kêu lên: 

"Người anh em, cậu cũng là người sống"

Cũng? Dương Cương theo bản năng nhìn ông ta, người đàn ông sắc mặt hông hào bước chân vững vàng, đúng là người bình thường.

"Tôi đã nói rồi, hôm nay tôi không có ăn gà ngâm vàng, sao lại có thể nhìn thấy cậu " 

Người đàn ông dường như là để hóa giải nỗi sợ hãi, tiến lại chuyện trò 

"Tôi tên là Phạm Toàn, lần thứ ba tới đây, hạnh ngộ hạnh ngộ!"

"Đợi chút"

 Dương Cương hơi giật mình 

"Ông biết chỗ này không tốt, còn tới tận ba lần?"

Sắc mặt Phạm Toàn đột nhiên kém đi, thở dài:

 "Con gái tôi...không nhanh thì không được, trừ chỗ này ra tôi nghĩ không ra cách nào khác..."

Dương Cương vừa định hỏi tiếp, bà chủ đã từ nhà bếp đi ra, nhìn Phạm Toàn cười một tiếng quỷ dị: 

"Ngồi đi." 

Dương Cương mặc kệ Phạm Toàn đưa tờ tiền tới: 

"Tim của tôi đâu"

Bà chủ giống như ông chủ trước vậy, nhận lấy tờ tiền liền ngửi một cái, mặt thỏa mãn trả lại cho hắn: 

"Tiếp xong vị khách này sẽ vào nhà bếp lấy cho cậu"

Dương Cương quay đầu nhìn lại, Phạm Toàn đang ngồi bên cạnh cô gái lưỡi dài, dường như hoàn toàn không cảm thấy có gì không đúng, liền vội vàng đi đến kéo ông ta: 

"Đừng ngồi chỗ này"

Lôi Phạm Toàn đến một bàn khác ngồi, phục vụ liền lập tức mang một phần gà ngâm vàng lên. Phạm Toàn không thèm đợi ăn một miếng, ngẩng đầu lên, mới nhìn thấy cô gái lưỡi dài bàn kia sợ hết hồn:

 "Cám ơn người anh em! May là vừa rồi có cậu".

 Ông lau miệng, dường như ăn một miếng đã đủ rồi: 

"Tôi phải đi vào trong hẻm, phải làm chuyện chính, bệnh của con gái tôi không thể kéo dài được"

Phạm Toàn đi tới cạnh bà chủ, đưa tờ giấy bạc tính tiền. Không ngờ bà chủ nhận lấy tiền lại cười: 

"Tiền, hàng hai thứ đã xong, vừa kịp lúc"

Nhìn thấy dáng vẻ bà chủ không trả lại tờ tiền cho mình, Phạm Toàn dường như đã gặp phải chuyện kinh khủng nhất cuộc đời: 

""Không thể nào, không thể nào! Thân thể tôi rất khỏe mạnh, con gái vẫn còn ở bệnh viện chờ tôi trở về, tôi không tin!"

 Ông ta đây bà chủ ra, chạy ra cửa. Bà chủ không hoảng hốt không vội vàng đưa tay vỗ một cái vào ót của Phạm Toàn, cả người ông ta mềm nhũn té xuống đất. Một giây trước khi ngã xuống đất, Phạm Toàn nhìn Dương Cương với ánh mắt cầu xin, Dương Cương cắn răng quay đầu giả bộ như không nhìn thấy.

Bà chủ một tay xách Phạm Toàn như là xách một cọng hành:

 'Khách nhân, theo tôi đến nhà bếp lấy tim đi"

Trong lòng Dương Cương xuất hiện một suy đoán kinh khủng, nhưng hắn hoàn toàn không dám nói gì, chỉ có thể nhắm mắt đi vào nhà bếp.

Cảnh tượng máu me trong tưởng tượng khống xuất hiện, trong nhà bếp chỉ có mấy bộ dụng cụ nhà bếp bình thường, điều đặc biệt duy nhất là một bể nước khổng lồ được chạm khắc hoa văn chứa đầy một chất lỏng lạ màu vàng nhạt, tỏa ra một mùi thơm đặc biệt, giống như nước sốt.

Bà chủ lấy trái tim Dương Cương từ trong tủ chén ra, nhẹ nhàng vỗ một cái đưa vào ngực của hắn. Trong lòng Dương Cương ấm áp, lại lần nữa cảm nhận được cảm giác nằng nặng. Tìm được trái tim Dương Cương nào dám ở lại lâu liền quay đầu bước đi. Vừa đi chưa được mấy bước, đột nhiên nghe được từ sau lưng tiếng thở dốc đau đớn.

Theo bản năng hắn quay đầu nhìn lại, Phạm Toàn bị lột sạch quần áo ngâm mình ở trong chậu nước, đang bị bà chủ dìm đầu xuống dường như chưa chết hẳn, cố sức vẫy vùng.

Gà ngâm vàng thì ra là ngâm từ người chết

Bạn đang đọc Tiệm Cơm Của Quỷ của Trong Nháy Mắt Cười Cười

Truyện Tiệm Cơm Của Quỷ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cephutbon
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.