Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hữu duyên

Tiểu thuyết gốc · 3227 chữ

Chú thích: Ngáo nước bọt, lỡ tay đóng tab trước khi lưu, phải viết lại từ đầu chương này.

---

Rốt cục, tiểu Mặc không có đem thần thông sao chép của mình kể cho Khai Sơn, còn thần thông câu thông cùng chúng sinh linh thì hắn nói giảm nói tránh thành có thể giao lưu cùng động vật.

Trong lúc chạy trên đường phố Nam Thiên thành, hắn có nghĩ kĩ lại rồi, "thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội", biết về thần thông của hắn, là một gánh nặng đè lên vai mọi người, gánh nặng của việc bảo vệ bí mật này.

Thực ra, một bí mất, càng có ít người biết, thì áp lực nó gây ra lại càng nhỏ, tốt nhất là, chỉ mình hắn chịu áp lực này, hắn sẽ không sợ cha, mẹ, lão huynh, hay những người khác, vì bảo vệ bí mật của hắn mà gặp tai ương.

Thực ra, tiểu Mặc cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ, thậm chí là một đứa trẻ luôn luôn gặp tai ương. Một đứa trẻ sợ nhất là cảnh chia ly, sợ tới mức chết lặng.

Rời quân doanh, tiểu Mặc lững thững dạo chơi Nam Thiên thành. Hắn nhớ tới, phía tây thành Nam Thiên, có một cánh rừng nhỏ, gọi là Thảo Mộc lâm, hắn liền nghĩ tới việc tới đó một lần.

Là đại thiếu gia cầm gia, nhưng tiểu Mặc chưa từng rời Nam Thiên một lần, không phải vì mọi người không cho hắn ra ngoài, mà là vì hắn quấn quýt ở bên người thân của hắn.

Bình thường, hằng ngày, ngoài đàn một khúc Khai Xuân, viết một chương Nam Thiên Địa Chí, luyện thể cùng thân vệ hoặc Khai Sơn, học tập chút tri thức mới lạ từ mọi người, thì hắn cũng chỉ lâu lâu chơi vài ván cờ cùng mẹ, hay là hứng lên họa một bức Lưu Thủy Đồ.

Nghe thì thật tẻ nhạt, nhưng trong lòng hắn thấy thế là đủ, mọi người yêu thương hắn, chăm nóm hắn, dạy bảo hắn, không rời xa hắn. Cho dù đã quên, thì hắn vẫn là một đứa trẻ khao khát tình thân, sợ hãi chia ly.

Tiểu Mặc rời khỏi cổng Tây, tản bộ theo đường nhỏ đi vào Thảo Mộc lâm.

Thảo Mộc lâm là một cánh rừng quý, là vườn thuốc thiên nhiên của Nam Thiên thành, thậm chí là của cả Tư Thanh quốc. nơi đây thường xuyên có người tới hái thuốc, tới trồng thuốc, tới chăm non thảo mộc của mình, mà bởi vì đây là một cánh rừng lành, không có dã thũ, nơi đây cũng trở thành thắng cảnh nổi tiếng Nam Thiên.

"Chưa tới Thảo lầm, chính là không biết Nam Thiên." tiểu Mặc lẩm bẩm, rồi nhẹ lắc đầu. Hắn, chín ngày trước tròn mười ba, nghĩa là sống mười ba năm ở Nam Thiên mà không biết Nam Thiên.

Mặc dù tiểu Mặc rất nhẹ nhàng tiến vào Thảo Mộc lâm, hắn vẫn làm kinh động tới ba cặp tình nhân đang chàng chàng thiếp thiếp, mỗi lần như vậy, hắn lại phải chắp tay xin lỗi một lần, rồi lại tăng tốc tiến bước về hướng khác.

Rút kinh nghiệm, tiểu Mặc vừa rảo bước, vừa sử dụng thần thông gia truyền nghe ngóng xung quanh, sau một lúc, khi hai tai không còn nghe được giọng nói nào nữa, hắn mới hạ tốc độ xuống, chậm rãi thưởng lãm cánh rừng này.

Tay cầm một đoạn cành cây nhỏ, vừa vung vẩy vừa bước đi, tiểu Mặc bỗng thầm nhẩm trong đầu "Thêm một.", cành cây trong tay hắn như tách ra làm đôi.

Tiểu Mặc không nhìn hai đoạn cành cây giống hệt nhau trong tay, vứt một đoạn xuống, lại tiếp tục lang thang.

Hắn đã thử nghiểm vài lần, cái thần thông sao chép này của hắn, dường như hắn chỉ cần muốn, là vật được hắn chạm vào liền tách thành nhiều vật giống y hệt ban đầu, số lượng, dường như có thể được rất nhiều.

Minh họa tốt nhất là sau lưng tiểu Mặc một đoạn, có một đống đã vụn cao tới gần một thước.

Chợt nhớ ra Thủy Trúc, hắn liền đem thanh đoản kiếm này từ sau lưng ra, cầm trên tay, khẽ nhẩm "Thêm một.", nhưng khác với những gì hắn nghĩ, Thủy Trúc thứ hai không có xuất hiện.

Thoáng ngạc nhiên, hắn nhìn sang cành cây đang cầm ở tay còn lại, chỉ hơi nghĩ một chút, một cành cây nữa lại xuất hiện trong tay.

Tiểu Mặc cau mày, thử lại với Thủy Trúc, vẫn chẳng có gì xảy ra.

Hắn ngồi xuống tại chố, một tay cầm cành cây, một tay cầm Thủy Trúc, cố gắng nghĩ xem tại sao cành cây bên này thì có thể sao chép, mà Thủy Trúc thì không.

"Chẳng lẽ do tên?" trong đầu nghĩ tới, liền làm, hắn đặt cái tên Đoạn Mộc cho cành cây cầm trên tay, lại thử dùng thần thông. Nhưng Đoạn Mộc thứ hai lại xuất hiện. Hắn lại bắt đầu ngẫm nghĩ.

Bỗng, linh hồn hắn cảm nhận được Thủy Trúc muốn câu thông cùng hắn, hắn liền câu thông hai linh hồn, giao lưu cùng nó.

Sau khi giao lưu với Thủy Trúc, tiểu Mặc liền nhận được đáp án mà hắn mong muốn.

Mỗi khi hắn sử dụng thần thông lên Thủy Trúc, một cỗ lực lượng cường đại liền bao phủ nó, muốn đem bản thể nó tách làm hai phần, nhưng khi cố lực lượng này chạm vào linh hồn của Thủy Trúc, nó liền vỡ vụn rồi tan mất tăm.

Rõ ràng là, thần thông sao chép này khắc với linh hồn, vậy cũng nghĩa là vật gì có linh hồn, đều không thể dùng thần thông này sao chép ra.

Thở dài, tiểu Mặc lại bắt đầu ngẫm nghĩ, ngẫm nghĩ về kiếp này của mình, về những gì mình có, về việc mình có thể làm.

Khi mà hắn đang tự đắm chìm trong mớ bòng bong hiện tại, quá khứ, tương lai đó, chợt có vài tiếng "Chiếp chiếp" rơi vào tai hắn, khiến hắn giật mình tỉnh lại.

Đậu trên vai hắn là hai con sẻ, nghiêng đầu nhìn hắn. Trông thấy hai con sẻ hết nghiêng đầu bên này, lại nghiêng đầu bên kia, hắn chợt thấy mình ngu suẩn, bật cười, vai rung rung lên, làm hai con sẻ nhỏ vỗ cánh bay vù đi mất.

Đúng, Cầm Kỳ Thi Họa Cầm Mặc hắn, quả đúng là ngu suẩn. Đời người có bao, sao lại phải nghĩ nhiều như vậy. Làm được thì sao, mà không làm được thì sao. Được làm thì sao, mà không được làm thì sao. Trước kia, sống cuộc sống như địa ngục trần gian, chẳng phải hắn vẫn thoải mái mà sống sao, tại sao bây giờ, cuộc đời hắn tốt như vậy, lại còn phải đắn đo suy nghĩ.

Gạt khỏi đầu những suy nghĩ phiền hà, hắn liền khoanh chân gọn gàng, thả ra khí tức Oa Hoàng, thử cùng chúng sinh câu thông.

Khu rừng này nhiều thảo dược, ít dã thú, lại còn có người ghé tới chăm nom, nên thực nhiều động vật. hắn câu thông với sinh linh khắp cả cánh rừng này, nghe được biết bao điều thú vị, mặc dù những sinh linh này tranh nhau truyền tới suy nghĩ của mình, hơn nữa, rất nhiều sinh linh đều chỉ mang trí tuệ rất thấp, thứ chúng truyền tới không trọn vẹn, không rõ nghĩa, đôi khi, chỉ là vài cảm giác mơ hồ.

Nhưng lắng nghe cả một cánh rừng này, tiếng của muôn loài như giao thoa với nhau, như ngân một khúc Vô Vi Tự Tại, lại như giúp tiểu Mặc tẩy rửa tâm hồn mình, tẩy đi lo âu, tẩy đi phiền muộn, tẩy đi căm hờn chán ghét, để tâm trí hắn thông suốt, thanh minh.

Gần hai canh giờ ngồi trong Thảo Mộc lâm, thấy sắc trời dần tối, tiểu Mặc mới ngưng thần thông của mình, chuẩn bị trở về nhà.

Hắn thu hoạch rất lớn, không chỉ bỏ được gánh nặng tâm lý về quá khứ, về bản thân, mà hắn dường như còn ngộ ra điều gì đó liên quan tới tâm trí, chính là cảm giác thông suốt kia, chỉ là tạm thời hắn chưa giải thích được.

Tới bìa rừng, hắn liền thấy cảnh mà cả đời này hắn sẽ không quên, cũng là cảnh mà sẽ khiến cuộc đời hắn thay đổi. Hắn trông thấy một người ngự kiếm bay về phía hắn.

Cây kiếm to lớn, dài gần ba thước, mang theo quang mang thanh sắc, phá không mà tới. hắn như cảm nhận được, thanh kiếm này mang theo khí thế khinh thị chúng sinh, ngạo nghễ thiên hạ. Giống như, nó không phải là một thanh kiếm, mà là một đầu rồng, một con Thanh Long coi thiên không là sân chơi, nó không phải đang bay, mà là đang đi trong sân chơi của nó.

Chỉ là, trái với thanh kiếm mang uy thế khiếp người, người đứng trên nó lại tệ hại hết mức. Quần áo rách lung tung, lại còn đầy những vệt máu đen, hơn nữa, thân ảnh run rẩy, hẳn là đã bị thương rất nặng, nhưng vẫn cố gắng ngự kiếm bay về đây.

Người trên thanh kiếm khi nhìn thấy tiểu Mặc, lộ rõ vẻ thất vọng tràn trề, mà cũng liền không chịu được nữa, ngã từ trên kiếm, rơi thẳng xuống Thảo Mộc lâm bên dưới.

Mà thanh kiếm kia, mất đi người điều khiển, cũng dần nhỏ lại, ảm đạm mà rơi xuống theo.

Tiểu Mặc thấy rõ vẻ mặt người này, là người này nhìn thấy hắn, rồi thất vọng, nên mới không trụ nổi nữa, mà rơi xuống. Rõ ràng là người này tới đây vì hắn, hắn cảm thấy bản thân không thể bó qua việc này, nên liền chạy lại vào Thảo Mộc lâm, đi giúp người kia.

Khi hắn thấy được người nọ, người này đã bất tỉnh rồi.

Kéo người này tới gần một gốc cấy, dựng anh ta ngồi tựa vào gốc cây, rồi nhét cho anh ta một viên Phù Sinh đan, sau đó tiểu Mặc mới cẩn thận đánh giá người này một phen.

Một người trẻ tuổi, có lẽ chưa được hai mươi, không thể coi là điển trai, nhưng cũng có thể gọi là ưa nhìn. Chỉ là, dường như hắn đang rất đau, nên khuôn mặt có phần nhăn nhó.

Cơ mà nhăn nhó là chuyện tốt, điều đó biểu hiện hắn nhận thức được rồi, sẽ không chết.

Người này quả thực đã tỉnh lại, chỉ là, khi mở mắt ra, nhìn thấy thiếu niên lúc trước hắn nhìn thấy, mặt lại lộ rõ vẻ thất vọng. Nhưng rồi thất vọng được thay bằng cổ quái, rồi được thay bằng ngạc nhiên.

Thế rồi, hắn liền gập người xuống, run giọng nói "Tiểu dân Lý Bái, diện kiến Oa Hoàng, tiểu dân vừa mới nghi ngờ thân phận của người, xin người định tội."

Cảm thấy người tự xưng Lý Bái này, cả người run run, dường như lại sắp bất tỉnh tới nơi, tiểu Mặc mau chóng đỡ hắn ngồi lại như cũ, cũng mặc hắn vừa mới Oa Hoàng tiểu dân cái gì, nhét thêm một viên Phù Sinh đan vào miệng hắn.

Lý Bái nuốt đan dược, nhắm mắt điều tức một chút, nhưng vẻ mặt liền trầm trở lại "Đa tạ Oa Hoàng ban đan. Chỉ là, tiểu dân nội thương quá nặng, Phù Sinh đan dù có một chút nguyên khí, nhưng không thể chữa được thương thế của tiểu dân. Xin ngài thu lại đan dược.", hắn nói vậy, là bởi vì nhìn thấy trên tay tiểu Mặc đang cầm một viên Phù Sinh đan nữa.

Tiểu Mặc ngẫm nghĩ một tẹo, liền hỏi "Mười viên thì sao?"

Lý Bái thoáng ngạc nhiên, rồi cẩn thận đáp "Thưa, dù là mười viên Phù Sinh đan, cũng không được."

"Vậy trăm viên?", lần này Lý Bái có hơi chút chết lặng trước câu hỏi của tiểu Mặc. Phù Sinh đan là đan dược chữa thương cùng hồi phục rất tốt, không phải rau cải, quả thực, hắn chưa từng gặp qua ai mang theo tới trăm viên Phù Sinh đan.

Nhưng như lấy được hy vọng, giọng hắn cũng có lực hơn một tẹo "Trăm viên, chỉ cần cho tiểu dân bảy ngày, tiểu dân liền hoàn toàn bình phục".

Nghe được câu trả lời của Lý Bái, tiểu Mặc cũng vui ra mặt, nhưng rồi lại như gặp vấn đề gì đó, hơi gượng hỏi "Ngươi có thứ gì đựng đan dược không?"

Lý Bái nhận lại hộp ngọc, mà bên trong đã đầy ắp Phù Sinh đan. Nãy hắn có thấy qua, Oa Hoàng chỉ đặt tay vào trong hộp, Phù Sinh đan như thể sinh ra từ đáy hộp, cứ thế đù lên tới đầy hộp.

Hắn liền nhớ về một khái niệm truyền kỳ. Cường giả Nguyên Anh cảnh, sau khi dưỡng dục Nguyên Anh trưởng thành, liền đồng nhất Nguyên Anh cùng thân thể, hình thành lên nội thiên địa của riêng mình, từ đó sở hữu sức mạnh nghịch thiên, gọi là Nội Thiên cảnh.

Còn chưa chờ Lý Bái tỉnh lại từ sợ hãi trong lòng, tiểu Mặc liền rời đi, để lại một câu "Ta đi nhặt lại kiếm cho ngươi."

Tới khi tiểu Mặc đem cây kiếm trở lại, Lý Bái đã ngồi đả tọa được một lúc rồi.

Lý Bái ngồi xếp bằng, trong lòng là một cái đỉnh nhỏ, hai tay ốp vào hai bên của đỉnh, tiểu Mặc từ xa cũng cảm nhận được nhiệt lượng lan tỏa.

Cũng mặc kệ hơi nóng tỏa ra từ Lý Bái, tiểu Mặc tới đặt kiếm ở bên cạnh Lý Bái.

Tiểu Mặc nhìn ra được, hắn không uống đan dược, mà dường như đang dùng một cách khác hấp thu dược lực.

Bỗng nhiên, như thể tâm trí tiểu Mặc rung nhẹ một cái, hắn liền nhìn thấy thêm một vài thứ. Dường như là, Có một dòng chảy gì đó đang tuần hoàn đều trong cơ thể Lý Bái, mà một nhánh từ dòng tuần hoàn đó, đi tới hai tay hắn, sau khi rời lòng bàn tay, liền trở thành nhiệt lượng nhập vào trong đỉnh nhỏ, mà từ trong đỉnh nhỏ, lại có một luồng khí gì đó, theo các phương hướng thẩm thấu lại vào các phương vị cơ thể Lý Bái.

Tiểu Mặc tròn mắt quan sát điều mà hắn chưa từng thấy này. dòng chảy cùng luồng khí kia, dường như hắn nhìn thấy, mà dường như hắn không thấy, hơn nữa, dòng chảy kia chảy theo một quỹ tích nhất định, dường như hắn đã thấy ở đâu đó, mà các phương vị luồng khí kia tiến vào, hắn cũng thấy rất quen.

Khi hắn chợt nhớ ra những phương vị mà luồng khí kia tiến vào trong người Lý Bái, chính là mười tám sinh huyệt ở nửa trên thân thể, thì hắn lại không còn nhìn thấy hai thứ kia nữa.

Chớp mắt vài lần, dụi mắt vài lần, thử nhắm mắt một lúc rồi mở lại, đều không được, tiểu Mặc đành từ bỏ chuyện này.

Trời đã gần tối hẳn rồi, cảm thấy mình ra ngoài chơi có chút hơi quá, tiểu mặc liền lấy pháo hiệu từ trong lòng ra, bắn lên trời. Hắn chắc chắn việc hắn đi ra từ cổng Tây, tiến về Thảo Mộc lâm có người nhìn thấy, giờ này, hẳn là người trong nhà cũng đang tiến về đây tìm hắn rồi.

Như đã đoán, không tới một khắc sau, hơn chục người liền xuất hiện từ một hướng, mà trong đó còn có cả Khai Sơn lão huynh của hắn.

"Tên nhóc ngươi thì chơi vui rồi, hại ta chạy khắp Nam Thiên." Khai Sơn vừa thầy liền tiến ngay lại, tiện tay vò đầu tiểu Mặc một lần, rồi mới quay sang nhìn Lý Bái.

Vừa nhìn thấy Lý Bái, hai mắt Khai Sơn liền co rút lại, liền lập tức thủ thế, tay phải đặt lên chuôi kiếm, dường như, chỉ cần người thanh niên trước mặt động một sợi tóc, sẽ bị hắn chém làm hai nửa. mà hơn chục gia binh sau lưng Khai Sơn, thấy hắn làm thế, cũng đều thủ thế, sẵn sàng chiến đấu.

"Người này vô cùng mạnh" là điều Khai Sơn đang nghĩ trong đầu. Hắn cảm nhận được nguyên khí ba động từ người trước mặt, hơn nữa, còn mạnh hơn rất nhiều so với hắn, ngoại trừ hai vị cung phụng chưa từng rời hoàng cung ít người biết tới kia, người này là người mạnh nhất mà hắn từng gặp.

"Lão huynh, hắn gọi Lý Bái, là ta tìm thấy hắn đang bị thương rất nặng, nên mới giúp đỡ hắn một chút, hắn nói bảy ngày sau liền khỏe lại." cảm thấy không khí căng thẳng, nhưng tiểu Mặc lại không tìm ra được lý do tại sao người này không nguy hiểm, bèn đem sự việc kể thật.

Hắn nhẹm đi việc đan dược, Oa Hoàng gì đó, cũng dùng tay ẩn ẩn viết lên lưng Lý Bái ba chữ "đan", "hoàng", cùng "mật", đồng thời cầu mong tên Lý Bái này là có thể hiểu được ẩn ý trong đó.

Không khí nặng nề đó kéo dài thêm hơn một khắc nữa, Lý Bái mới ngưng đả tọa, thuận tay cất cái đỉnh nhỏ đi, mở mắt nhìn lại mấy người Khai Sơn, cũng lại nhìn về phía tiểu Mặc, mặt lộ vẻ "tiểu dân đã hiểu", sau đó mới mở lời phá vỡ bầu không khí "Ta Lý Bái, đệ tự Thái Thanh môn, đang trên đường làm nhiệm vụ, gặp phải hung vật, nên mới thọ thương nặng, tới được nơi này thì gặp vị... công tử đây giúp đỡ, đa tạ.", nói xong, cung lại lần nữa chắp tay cúi đầu với tiểu Mặc.

"Thì ra là chấp sự Thái Thanh môn, Mãnh Lực Vương Cầm Khai Sơn. Trời đã tối, không biết chấp sự ngài có hạ giá làm khách Cầm gia ta một chuyến chăng?" Dù sao Lý Bái dường như vẫn còn thương thế trên người, nếu đã không uy hiếp tới tiểu Mặc, tới Cầm gia, Khai Sơn hắn cũng không ngại đồng lòng với tiểu đệ của mình, giúp đỡ người này một phen.

Mấy vị gia binh bèn làm một cái cáng tạm, đưa Lý Bái chưa thể đứng nổi lên cáng mà về Cầm gia. Còn Lý Bái, hắn vốn muốn thân cận vị Oa Hoàng này, nên cũng theo lời Khai Sơn, tới làm khách Cầm gia một lần, mà trên đường về Cầm gia, hắn mới biết vị Oa Hoàng trẻ tuổi kia, lại có một cái tên thật ngưu như vậy, Cầm Kỳ Thi Họa.

Bạn đang đọc Thủy Trúc sáng tác bởi hiasbcwm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hiasbcwm
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.