Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương thứ mười

Phiên bản Dịch · 2517 chữ

Có người cười lạnh nói: “Bằng chứng? Nếu ngươi đã muốn thì mở to mắt ra mà nhìn. Những thứ ngươi cướp từ lâu đã khắc ký hiệu lên đó. Ba rương ngươi mang đến so với những đồ bị mất vừa đủ. Ngươi còn gì để phản bác? ”

Tên quan sai kia nói xong hô lên một tiếng, hơn hai trăm nha dịch quan binh ngay tức khắc bao quanh tòa nhà, đem nơi này vây lại đến giọt nước cũng chẳng lọt qua nổi. Tiểu Man chẳng biết làm gì, ý nghĩ cũng hồ đồ không rõ. Phụ thân nàng rõ ràng tìm được sơ hở nào đó, lại sợ Gì Sông Thanh nên lén lút báo quan, dẫn người tới đây bắt hắn.

Bộ khoái đi đầu quát lớn: “Việc đã đến nước này còn không mau nhận tội?”

Gì Sông Thanh hai tay ôm ngực, đến lông mày cũng chẳng thèm nhếch lên, đem Tiểu Man ra sau lưng bảo vệ: ” Không sai, do ta làm. Mọi người ở đây không liên quan. Muốn chém muốn giết cứ xông lên. Mọi người không cần khách khí, ra tay đi ”

Trong không trung truyền đến tiếng cười to, một người chậm rãi đi ra từ dàn hoa phía sau. Nam tử thấy người đó ánh mắt run lên, im lặng không nói lời nào. Tiểu Man cảm nhận được bàn tay hắn lạnh như băng, mồ hôi chảy ướt đẫm.

” Đồ đệ tốt, lại gặp nhau rồi.” Lão đạo lấy hộp kiếm trên lưng xuống, như đang ôn lại chuyện cũ, vẻ mặt bình tĩnh mỉm cười.

Hắn nheo mắt lại, hồi lâu sau mới lên tiếng “Chuyện hôm nay do ngươi sắp đặt?”

“Ta dạy dỗ không tốt, dạy ra tên đồ đệ phản sư môn, làm những việc đáng kinh thường. Hôm nay đặc biệt đến đây thu phục ngươi”

Gì Sông Thanh cắn răng, giọng trở nên trầm hơn: “Tha cho bọn ta một lần được không?”

“Nếu ta muốn tha thì sẽ chẳng kiên nhẫn chờ đến hôm nay. Ta khuyên ngươi ngoan ngoãn đầu hàng, bằng không chịu thiệt càng nhiều.”

Hắn chợt cười nói: “Xin lỗi, trên cõi đời này người khiến ta cúi đầu còn chưa sinh ra.”

Chưa nói xong, Gì Sông Thanh đột nhiên lao tới ra tay chớp nhoáng. Hắn xuất chiêu liều mạng, muốn dồn đối phương vào chỗ chết. Mọi người xung quanh xem hoa cả mắt, ánh đao lóe lên, ngươi chạy ta đuổi. Trong không trung phát ra tiếng vũ khí va chạm sắc nhọn. Gì Sông Thanh chẳng biết lấy từ đâu gậy trúc làm từ nguyên liệu đặc biệt, ” Diệt Hồn ” chém mãi không gãy. Hắn ra chiêu kì quái, lúc biến lúc hiện. Lão đạo biết mình chẳng phải đối thủ, tiếp tục nghênh chiến chỉ có thể mất mạng.

Nam tử quát lớn: ” Hôm nay hai thầy trò ta giải quyết ân oán, mọi người tránh xa đừng để bị tổn thương ”

Trong vòng một trượng (1) không còn ai tới gần. Đám người vây xem lui mãi ra đến khi chạm vào chân tường mới thôi. Hai người bên trong giao đấu càng lúc càng nhanh, người nào đánh người nào phòng thủ cũng chẳng kịp nhìn.

Gì Sông Thanh bấy giờ tung người nhảy lên ngọn liễu như muốn chạy trốn. Lão đạo mỉm cười âm độc, ném kiếm theo hướng hắn chạy. Nam tử giống như diều đứt dây rơi xuống đất. Vai trái hắn bị đâm chảy rất nhiều máu. Tiểu Man gấp gáp chạy tới bên cạnh. Vẻ mặt hắn căng thẳng, đem nàng ra sau lưng, cầm chặt tay người trong lòng.

Ánh mắt hắn không dám rời khỏi sư phụ, đột nhiên giơ tay, cầm gậy chỉ về con sư tử đá trước cửa (2). Con sư tử ấy rống to một tiếng, nhảy dựng xuống đất đánh về phía lão đạo.

Lão ta nghiêng đầu tránh khỏi cú bổ nhào này, tay trái nhanh chóng vẽ trong không trung, dùng lực ném bay con sư tử đó. Kiếm của lão cố gắng đâm vào người nó, nhưng sư tử đá không biết đau, chẳng thèm để ý cứ hết sức tiến tới. Lão đạo do dự trong chốc lát, rút kiếm về. Gì Sông Thanh nhân cơ hội kéo Tiểu Man định chạy đi.

Lão đạo quát lớn “Ngươi không được trốn——”

Lão ta nhảy đến gần đó, trong miệng thầm đọc bùa phép. Một tiếng ” ầm ” nổ lên, bọt nước từ dưới giếng bên cạnh bắn lên tứ tung. Một con rồng lớn chui ra bay lên. Những người chứng kiến đều ngây người như tượng, ngay cả hô hấp cũng ngưng đọng. Sư tử đá thấy vật lạ xuất hiện chẳng suy nghĩ nuốt ngay vào bụng. Con rồng này lập tức hóa thành gió, cuốn theo sư tử đập mạnh vào tường, đá vỡ ra thành nhiều mảnh.

Gì Sông Thanh kéo Tiểu Man chạy thẳng chẳng dám quay đầu lại. Nàng cảm thấy có thứ gì như gió lướt qua khiến da thịt đau tựa đao cắt. Nghiêng mặt nhìn ra sau thì thấy một tấm lưới lớn lao tới. Gì Sông Thanh lập tức buông tay nàng ra, vừa vặn bị lưới bắt được.

Lão đạo cười to sảng khoái, thu tấm lưới kia về. Gì Sông Thanh nhiều lần liều mạng muốn thoát nhưng chỉ bị tấm lưới cuốn chặt hơn, thậm chí đâm cả vào da thịt. Cảm giác như bị hàng trăm con kiến đốt khắp người, khổ sở vô cùng. Hắn đến thở cũng chẳng nổi, chỉ đành nằm im trên đất như xác chết.

“A Thanh!” Tiểu Man lao đến muốn xé tấm lưới cứu người, ngược lại bàn tay còn bị đâm sâu tạo ra nhiều vết máu.

Máu nhỏ giọt rơi vào mặt nam nhân. Hắn không nói chuyện, ánh mắt chăm chú nhìn nàng như muốn bảo nàng mau mau rời đi. Tiểu Man sợ run cả người, không phải sợ chết, nàng sợ chẳng còn được gặp hắn nữa.

Lão đạo hắng giọng nói: “Các vị đều thấy, đồ đệ của ta mặc dù tư chất thông minh nhưng tính cách hung ác. Hắn ban ngày là người nhưng đêm tới sẽ thành quỷ”

Xung quanh bắt đầu nổi lên những tiếng xôn xao bàn tán. Tiểu Man nghe đến đây lòng đau như cắt. Lão ta cúi người, chẳng biết viết gì lên trán Gì Sông Thanh. Hắn kêu to đau đớn, da thịt khô khốc nứt toác, trên đầu mọc sừng dài, trong miệng cũng biến ra răng nanh. Hắn hoàn toàn trở lại hình dạng thanh quỷ, chẳng thể tự điều khiển mình, gặp gì cắn nấy. Nếu không phải có người nhanh trí hợp lực trói hắn lại thì sợ rằng đã hại chết nhiều người tại đây. Bốn phía vang lên tiếng giết không ngừng.

Tiểu Man chạy đến che trước người hắn, ánh mắt quật cường hô to: ” Ai muốn giết hắn thì bước qua xác ta ”

Phụ thân nàng nghe vậy giận dữ quát lớn: ” Giờ là lúc nào rồi mà còn bảo vệ hắn ”

” Dù biến thành hình dáng nào thì Gì Sông Thanh cũng là phu quân của con ”

Giọng nói nàng thê lương, đưa mắt nhìn thanh quỷ phía sau. Nàng đứng đó, sắc mặt trắng bệch, tựa như cơn gió thổi qua cũng gục ngã. Vậy mà câu vừa rồi lại khiến đám người do dự không tiến lên.

“Bây giờ không phải lúc nói nhảm.” Lão đạo vung tay hất Tiểu Man ngã ra xa. Viên ngoại đi tới giữ chặt nàng không cho làm loạn.

Sư phụ hắn giơ cao Diệt Hồn, thân kiếm trong không trung run nhẹ tựa phấn khích, không chút lưu tình chém xuống. Một tiếng vang nhẹ cất lên, máu chảy khắp nơi, ánh đèn gần đó cũng bị dập tắt. Đầu Gì Sông Thanh rơi xuống mặt đất, lăn mấy vòng dừng lại bên chân Tiểu Man. Trong giây lát đó, mọi cảm giác đau đớn của hắn như biến mất, ánh mắt không kịp khép lại.

Tiểu Man cảm thấy người chết chính là mình.

Bốn phía yên tĩnh đau thương.

Nàng cúi xuống ôm đầu hắn vào lòng. Cho dù bây giờ hắn đã chết nhưng nàng vẫn cảm nhận được sự ôn nhu của nam nhân này.

Nàng yêu hắn, cho dù sống hay chết.

Chỉ đơn giản hết lòng yêu một người.

Triệu Chí Lễ đợi ngoài cửa một lúc, chẳng nghe được âm thanh nào truyền đến, trong lòng có chút không vui. Trời ngày càng tối, lúc này không về sợ rằng sẽ gặp phải thanh quỷ. Hắn đứng ngồi chẳng yên, trôi qua một lúc nữa mới thấy cửa kêu vang mở ra.

Hắn vội vàng tiến lên trước: ” Thế nào rồi? Các ngươi nói những gì? Có biện pháp đối phó không? ”

Yến Xích Hà lắc đầu: “Thanh quỷ gặp lửa sẽ chết, gặp nước lại hồi sinh. Hôm đó các ngươi ném hắn sau núi, mưa to liên tục trút xuống, hắn lấy nước nhập vào cơ thể mới to lớn như bây giờ. Hắn còn bị chém đầu, điên cuồng làm loạn khắp nơi. Ta không giúp được. ”

“Ngươi nhất định phải nghĩ cách, nếu không chức bổ khoái này của ta sẽ mất….” Hắn còn đang nói thì ngẩng đầu phát hiện trước mặt chẳng còn ai.

Triệu Chí Lễ bất đắc dĩ tự mình trở về. Hắn không dám bẩm báo cho thái thú hay huyện lệnh, âm thầm sắp xếp thêm người đề phòng ban đêm.

Sau giờ dùng cơm tối, nơi này bắt đầu thi hành lệnh cấm đi lại. Mọi người e ngại thanh quỷ nên không dám thắp nến. Những nha dịch trực đêm đều núp trong phòng không dám ra mặt. Triệu Chí Lễ dưới ánh đèn tính toán thời gian. Quả nhiên ngay sau đó gió nổi lên, bên ngoài vang vọng tiếng bước chân tới gần, hắn sợ hãi làm đổ cả chén trà trên bàn. Triệu Chí Lễ lấy hết can đảm hé cửa sổ ra. Ngoài dự liệu ban đầu, yêu quái đâu chẳng thấy, thay vào đó là bóng người di chuyển nhanh nhẹn trên nóc nhà. Hắn cảm thấy không ổn vội la ” Có trộm! ”

Không ai nghĩ lúc này sẽ có người dám ra đường. Chẳng qua không dám lớn tiếng, cũng chẳng có đèn lồng, không nhìn rõ đó là ai. Người nọ nhảy lên tường chạy thẳng vào đại lao. Thì ra ban đêm tất cả đều dồn sự chú ý vào thanh quỷ, nơi này chẳng còn người canh gác. Nam tử đó trực tiếng mở cửa tự mình đi vào.

Tiểu Man nhìn thế ngẩn người. Kẻ đó tháo mặt nạ ra, khuôn mặt Yến Xích Hà xuất hiện. Hắn rút kiếm sau lưng chém mấy sợi xích chói nàng ra làm bốn đoạn.

“Đi theo ta.” Hắn kéo nàng dậy, chẳng kịp mở miệng giải thích.

Đi ra đến cửa bất ngờ gặp phải Triệu Chí Lễ, thấy hắn ngạc nhiên ấp úng: ” Ngươi….ngươi đang làm gì vậy…”

Yến Xích Hà nhanh tay điểm huyệt đạo người trước mặt, Triệu Chí Lễ lập tức ngất xỉu nằm trên đất. Hắn ôm quyền tỏ vẻ xin lỗi, ôm vòng eo nhỏ gọn của Tiểu Man rời khỏi.

“Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?” Nàng hoang mang hỏi.

Yến Xích Hà tiện tay vặt lá cây bên cạnh, biến nó to ra rồi nhảy lên đó. Hắn quay người trả lời: ” Thanh quỷ liên tục xuất hiện đều vì tìm ngươi, nếu không tìm thấy chỉ sợ nó sẽ không rời đi. ”

Lá cây theo gió lay động, mây đen hững hờ trôi chậm rãi. Chẳng mất nhiều công sức đã ra ngoài thành. Tiểu Man từ cao nhìn xuống khắp nơi đều là núi non trùng điệp, có người đi lại lúc này hẳn chỉ nhỏ như kiến. Yến Xích Hà điều khiển lá cây dần dần đáp xuống, cuối cùng hóa trở lại kích cỡ ban đầu. Trước mặt hiện lên tòa đạo quán, hắn chẳng do dự tiến tới gõ cửa.

Một tiểu đạo sĩ tiến ra. Yến Xích Hà nhanh chóng mở miệng: ” Nơi này không phải có một lão đạo sao? Xin mời hắn ra đây ”

Tiểu đạo sĩ chưa kịp trả lời, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng nói: ” Các vị có chuyện gì tìm bần đạo? ”

Tiểu Man nghe được giọng nói này cơ thể tự động run lên. Người vừa nói thong thả bước tới. Yến Xích Hà nhìn lão, quả nhiên giống lời kể: quần áo bụi bẩn, gương mặt toát lên sự âm độc u ám. Ngược lại lão đạo nhìn hắn thầm kinh ngạc. Người trẻ tuổi trước mắt xem ra có pháp lực, ngay cả kiếm sau lưng cũng quý giá.

Yến Xích Hà quan sát lão mấy lần: “Ta muốn thay tiểu cô nương này đòi lại một thứ.”

“Thứ gì?”

“Đầu của Gì Sông Thanh.”

Ông ta nghe thấy liền đổi sắc mặt: ” Ngươi là Yến Xích Hà? Ta từng nghe đồn đãi về ngươi trên giang hồ. Nhưng dù danh tiếng ngươi có lớn hơn nữa cũng không có quyền xen vào việc này. ”

Nói xong, lão ta chậm rãi lấy Diệt Hồn từ trong hộp. Kiếm vừa ra khỏi vỏ, Tiểu Man đã rét run cả người. Trong phút chốc, thanh kiếm đánh tới với tốc độ kinh hoàng. Yến Xích Hà kịp thời cúi đầu xuống, ánh mắt không dám rời khỏi nó.

Trong bóng đêm chỉ nhìn thấy ánh sáng từ đường kiếm. Yến Xích Hà quay đầu rút kiếm của mình, hai thanh kiếm va chạm vang lên tiếng chói tai. Bảo kiếm trên tay không thể nhúc nhích, dù lão hét gọi ” Diệt Hồn ” lớn đến đâu cũng chẳng xoay chuyển được tình thế. Lão ta thấy vậy vung tay áo phóng ra ám tiễn.

Nam nhân khó khăn tránh né. Hai người tới lui liên tục, gặp chiêu phá chiêu. Lão đạo dù lợi hại nhưng không chắc thắng. Bọn họ đánh nhau bất phân thắng bại. Tiểu đạo sĩ gần đó thấy tình hình không ổn vội vã nấp đi. Đột nhiên dự cảm không lành ập tới, ngẩng đầu kinh hãi hét lớn làm gián đoạn trận đánh hai người bên kia: ” Có yêu quái –“. Quả nhiên xa xa có một con vật khổng lồ chậm rãi đi đến. Hình dáng nó quái dị vô cùng, lại chẳng có đầu. Không phải thanh quỷ thì còn có thể là ai?

Yến Xích Hà vừa đề phòng lão đạo vừa mở miệng: ” Đồ đệ của ngươi tới rồi ”

———————-

Bạn đang đọc Thanh Thủy của Tỉnh Thuợng Tam Xích
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.