Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mục đích của ta chưa từng thay đổi

Phiên bản Dịch · 1482 chữ

Nhìn nữ tử đang băng bó vết thương cho mình, tiểu cô nương vẫn còn hơi mờ mịt. Vừa rồi rõ ràng nàng ấy không muốn cứu mình, sao giờ lại cứu mình rồi?

"Ta biết dáng dấp ta đẹp nhưng ngươi cũng không cần phải nhìn ta như vậy, mỹ mạo của ta cũng không thể làm vết thương của ngươi lành lại đâu.", Vu Hoan thắt nút thắt cuối cùng, dùng ngữ khí phách lối tự luyến.

Khóe miệng tiểu cô nương giật một cái, trong đầu không khỏi xẹt qua khunh cảnh khi nàng ấy cứu mình.

Nàng nhảy lên sàn thuyền, thần sắc khinh miệt nhìn mình, câu đầu tiên khi mở miệng là: "Thế này vẫn còn chưa chết, mạng thật lớn nhưng mà gặp được ta mạng của ngươi còn lớn hơn."

Nghe chưa, người phải tự đại đến mức nào mới nói ra những lời như vậy.

"Ừm, cảm ơn, ta tên... Tô Tú, xin hỏi ân nhân...", bất luận thế nào thì nữ tử này đều đã cứu nàng.

"Vu Hoan."

Vu Hoan nhìn sắc mặt Tô Tú, không có chút thay đổi nào, giống như chưa từng nghe qua nàng.

"Cô nương, uống thuốc đi!", Kỳ Nghiêu đi từ bên ngoài vào, bê một bát đen sì.

Đây là thuốc sắc từ dược thảo Kỳ Nghiêu mang theo, không cứu được Khuyết Cửu nhưng trị vết thương của Tô Tú thì hoàn thoàn không thành vấn đề.

"Cảm ơn.", Tô Tú nhận chén thuốc, nhẹ giọng nói cảm ơn.

Kỳ Nghiêu cũng không đứng ở đây lâu, đưa thuốc xong liền đi ra ngoài. Kỳ Nghiêu vừa ra thì Dung Chiêu vào, trên tay còn xách thú nhỏ đang khua khoắng bốn chân.

Tô Tú vừa nhìn thấy Dung Chiêu, khuôn mặt vốn tái nhợt nổi lên nét đỏ ửng mất tự nhiên.

Công tử tuyệt sắc như vậy, là lần đầu tiên nàng thấy, nhịp tim không khỏi nhanh hơn chút.

Nhưng lúc khóe mắt nàng nhìn đến Vu Hoan, màu đỏ trên mặt lại từ từ rút đi, dịu dàng hào phóng gật đầu với Dung Chiêu.

Dung Chiêu không nhìn Tô Tú lấy một cái, trực tiếp ném thú nhỏ vào ngực Vu Hoan: "Tự xách."

"Chi chi chi chi chi chi!", tiếng kếu của thú nhỏ hơi kích động, dùng sức cọ cọ ngực Vu Hoan.

Mắt Dung Chiêu nhíu lại, xách thú nhỏ lên, hừ lạnh một tiếng rồi ra khỏi gian phòng.

Vu Hoan chưa nói một chữ nào: "...", có bệnh à!

"Vu Hoan, hắn... Có quan hệ thế nào với ngươi?", Tô Tú hỏi cẩn thận từng li từng tí.

Vu Hoan nhíu mày: "Ngươi thích hắn?"

Tô Tú không nhăn nhó như những cô gái bình thường mà thoải mái hào phóng gật đầu.

Hành động như vậy của Tô Tú lại khiến Vu Hoan nhìn với con mắt khác chỉ là ngữ khí vẫn xấu xa như cũ: "Vậy ngươi đừng động vào, hắn là của ta, chớ vọng tưởng."

"Phụt!"

"Ngươi cười cái gì? Ngươi không nên thương tâm hả?", Vu Hoan quái dị nhìn Tô Tú, đây là phản ứng người bình thường nên có hả?

Tô Tú chớp con ngươi sáng ngời: "Ta chỉ thích vị công tử đó thôi lại không phải yêu, mỗi người đều có lòng yêu thích cái đẹp sao phải thương tâm."

Vu Hoan: "...", nói rất có đạo lý nhưng cứ thấy có chỗ là lạ.

"Nhưng nữ tử giống như cô, Tô Tú ta rất bội phục, ta ghét nhất chính là những người rõ ràng thích nhưng lại che giấu không dám nói. Thích một người cũng chẳng phải chuyện đáng xấu hổi, thật chẳng hiểu sao những người kia cứ nhất định phải coi chuyện thích một người là chuyện đại bất kính."

Lần này đến lượt Vu Hoan cười, gãi đúng chỗ ngứa nói: "Có vẻ ngươi là cô nương được trong nhà sủng ái."

Thích một người không phải chuyện không thể để lộ ra ngoài nhưng thân phận, địa vị của mỗi một cá nhân lại quyết định đến chuyện mình có năng lực, có nên thích người kia hay không.

Thần sắc Tô Tú trở nên âm trầm, con ngươi lóe lên hận ý ngập trời.

Những người yêu thương nàng, đi theo nàng đến đây, tất cả đều chết rồi.

"Ngươi có ân oán gì với Sở Vân Cẩm?", Vu Hoan rất không hiểu cái gì gọi là 'đừng xát muối lên vết thương'.

Tô Tú sững sờ trong lòng, hồi lâu mới giương mắt đối mặt với con ngươi lạnh nhạt của Vu Hoan: "Ngươi cứu ta vì... Nàng ta?

Vu Hoan cười nhạo thần sắc khinh miệt: "Đừng nói ngươi cho rằng ta nhìn trúng dung mạo của ngươi chứ?"

Tô Tú ngây ngô sờ gương mặt mình, mặc dù không phải quốc sắc thiên hương gì nhưng cũng rất đáng yêu mà!

"Người và nàng ta...", trong mắt Tô Tú hiện lên một tầng đề phòng, nàng không biết Vu Hoan và Sở Vân Cẩm là địch hay bạn.

"Xem như có thù đi!", Vu Hoan không thèm để ý nhún vai.

Tô Tú im lặng, cái gì gọi là xem như?

Có là có, không là không.

Xem như là cái gì?

Tuy Tô Tú có hảo cảm với Vu Hoan nhưng trải qua chuyện Sở Vân Cẩm, nàng biết trên thế giới này con người không chỉ như những gì họ biểu hiện ra. Nàng cố gắng đè xuống sự đề phòng với Vu Hoan trong mắt nhưng nào trốn khỏi được Vu Hoan, lão yêu quái đã gặp đủ loại người.

"Phòng bị ta như thế có được gì.", Vu Hoan đứng dậy, ngữ điệu khinh thường: "Nếu ta muốn giết ngươi sẽ không tốn tinh lực để cứu ngươi vậy đâu."

Không đợi Tô Tú kịp phản ứng, Vu Hoan đã ra khỏi phòng.

Vu Hoan vừa ra khỏi đã thấy Kỳ Nghiêu vô cùng lo lắng chạy tới, vẻ mặt cực kỳ kích động: "Vu Hoan cô nương, A Cửu tỉnh rồi."

"À.", biểu cảm của Vu Hoan không quá biến hóa, thong thả đóng cửa phòng sau lưng lại.

Kỳ Nghiêu thấy Vu Hoan như vậy, lại nói lần nữa.

"Tỉnh thì tỉnh thôi. chẳng lẽ ta còn phải đi chúc mừng một lần à? Ta rất bận.", Vu Hoạn trợn trắng mắt.

Một câu đã chặn Kỳ Nghiêu đến á khẩu không trả lời nổi, bận? Bận đi ngủ à?

"A Cửu muốn gặp cô.", Kỳ Nghiêu nhớ tới chính sự.

"Thân phận ta tôn quý, muốn gặp là gặp được à? Coi ta là nha hoàn mà gọi chắc!", giọng Vu Hoan lại chuyển, sau đó vô cùng nghiêm túc nói: "Đi thôi!"

Kỳ Nghiêu: "..."

Mặc dù Khuyết Cửu tỉnh lại nhưng chẳng thể động đậy chút nào, toàn thân trên dưới thứ duy nhất có thể cử động được là con mắt.

Vu Hoan nghênh ngang đi vào, kéo cổ tay Khuyết Cửu lăn qua lộn lại một lượt, lực đạo không ôn nhu tẹo nào khiến Kỳ Nghiêu nhìn mà đau lòng.

"Còn ổn, chưa chết được.", Vu Hoan xốc xốc chăn mền rồi đặt mông ngồi xuống cái ghế bên cạnh.

Khuyết Cửu chuyển mắt nhìn xuống, tóc dài đen nhánh che lại một bên có sẹo, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt kiều nhan như ngọc.

"Vu Hoan cô nương... Cô lại cứu ta...", giọng nói Khuyết Cửu hơi khàn khàn có lẽ do nguyên nhân không nói chuyện trong một thời gian.

"Biết sao được, ngươi chết ta sẽ rất phiền toái.", Vu Hoan khổ não nhìn Khuyết Cửu: "Lãng phí nhiều thời gian của ta như vậy, ngươi đã nghĩ kỹ nên báo đáp ta thế nào chưa?"

Khuyết Cửu: "...", Vu Hoan cô nương khi không nói lời nào hiền lành hơn nhiều.

Kỳ Nghiêu cũng rất bất đắc dĩ, nào có chuyện đi kêu người ta báo đáp chứ?

"Khuyết Cửu không thể báo đáp... Về sau nếu Vu Hoan cô nương có dặn dò gì, Khuyết Cửu muôn lần chết không chối từ."

"Được được được, ta không tin mấy thứ đó đâu, nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì chờ đến đó lại nói."

"Chúng ta đang đi đâu?", Khuyết Cửu có thể ngửi được mùi tanh của biển, không gian xung quanh cũng dao động, bọn họ hẳn đang ở trên thuyền.

"Tù Linh cốc."

"Tù Linh cốc?", thần sắc Khuyết Cửu kinh ngạc, càng nhiều hơn là kinh hoảng: "Vu Hoan cô nương cũng muốn tới nơi đó?"

Vu Hoan kéo khóe miệng cười nhẹ, cười không có ý nghĩa: "Mục đích ban đầu của ta vốn là nơi đó, chưa từng thay đổi."

---

Cầu trái tim ~ Cầu bao nuôi ~

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Ta Đem Vai Ác Dưỡng Oai (Dịch) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaDanTr
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.