Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sáng sớm, ta vẫn đáng yêu hơn xưa

Phiên bản Dịch · 1492 chữ

Chắc do biết Vu Hoan nghe không hiểu tiếng của mình, hai tai thú nhỏ cụp xuống, tru một tiếng lại nhào về cái hố kia, vùi đầu vào trong tuyết, chổng mông cho Vu Hoan nhìn, cái đuôi xù xù lúc có lúc không đong đưa.

Vu Hoan: "...", giận dỗi gì vậy? Nàng còn chưa tức giận cơ mà!

"Đứng dậy.", Vu Hoan đạp một cước vào nền tuyết, chôn luôn toàn bộ thân thể trắng trắng của thú nhỏ xuống dưới.

"Chi chi chi chi...", tiếng kêu buồn buồn của thú nhỏ cách một lớp tuyết truyền ra.

Vu Hoan nhíu mày, kêu cái quỷ gì?

"Chi chi!"

"Phụt..."

Chi chi cái rắm nàng ấy!

Vu Hoan đột nhiên bừng tỉnh, nộ khí xoạt một cái bay lên, quay đầu trừng mắt về phía Dung Chiêu: "Ngươi cười cái gì?"

Dung Chiêu nghiêm mặt: "Buồn cười."

"Cười thêm cái nữa.", Vu Hoan âm trầm nhếch miệng với Dung Chiêu, lửa giận không thèm che giấu vọt lên trong đáy mắt.

Dung Chiêu nghiêm túc lắc đầu: "Không bán tiếng cười.", hắn không ngốc, còn cười nữa, nữ nhân sẽ chém luôn cả hắn.

Nhưng mà hình tượng vừa rồi...

Đúng là hơi buồn cười.

Dung Chiêu cố nén ý cười, bày ra gương mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm thú nhỏ bị chôn trong hố tuyết.

Vu Hoan: "...", lại đa nhân cách rồi?

Lúc thú nhỏ nghe thấy Vu Hoan nói đã 'chi chi' lộ đầu ra, thận trọng nhìn nàng, con ngươi đen bóng tựa như bảo thạch, đen thuần túy đến mức lóa mắt.

Vu Hoan trừng Dung Chiêu một cái rồi lại tức giận ngồi xổm xuống, thô lỗ xách thú nhỏ lên dùng sức lắc rơi tuyết đầy người nó rồi mới ôm lại vào ngực.

Thiên Khuyết kiếm bị bỏ rơi: "...", Chủ nhân lại không yêu nó rồi, chưa thấy chủ nhân như thế này bao giờ, hu hu hu...

Thiên Khuyết kiếm kêu 'ong ong' hai tiếng, thấy Vu Hoan không để ý tới mình, tức giận bay lên không trung. Nó muốn bỏ nhà đi, hừ!

Vu Hoan ngẩng đầu nhìn một cái, sau đó không thèm phản ứng đi vào phòng.

Không biết Dung Chiêu lấy than từ đâu ra đốt lên, gian phòng lạnh lẽo ấm lên trong nháy mắt, Vu Hoan trực tiếp bọc chăn ngồi trên giường, mắt to trừng mắt nhỏ với thú nhỏ.

"Ta thấy ở bên kia.", Dung Chiêu đưa vật cầm trong tay cho Vu Hoan.

Vu Hoan dựa sát tay Dung Chiêu, nghển cổ nhìn. Dung Chiêu nhíu mày: "Không mọc tay?"

"Không mọc.", Vu Hoan trả lời rất có quen miệng: "Để gần thêm chút."

Dung Chiêu: "...", nói đạo lý với một nữ nhân tam quan bất chính làm gì?

Yên lặng ném tờ giấy kia tới trước mặt Vu Hoan, xoay người đi.

Vu Hoan: "..."

Thấy Dung Chiêu đi thật, con ngươi Vu Hoan xoay vòng, qua chăn bông đẩy thú nhỏ xuống, thú nhỏ bị đẩy ngã tủi thân 'chi' một tiếng, bò đến trước tờ giấy kia, dùng miệng ngậm đến trước mặt Vu Hoan.

"Ngược rồi."

"Chi chi chi...", nó không biết chữ, sao biết được ngược hay xuôi, hừ!

Thú nhỏ chi chi xong liền đặt mông ngồi luôn ở bên cạnh, cái đầu nhỏ xoay sang một bên, không thèm để ý tới Vu Hoan.

Vu Hoan: "..."

Hết đứa này đến đứa khác, tính khí càng ngày càng lớn vậy hả?

Vu Hoan đành nhận mệnh duỗi một tay ra khỏi chăn bông, bắt được tờ giấy lại mau chóng rụt về.

Trên đó chỉ có hai chữ.

Kỳ gia.

Còn là màu đỏ của máu.

Vu Hoan bĩu môi, tiết tấu này là bị Kỷ gia bắt đi rồi hả!

Nguy rồi, Kỳ Nghiêu!

Vu Hoan đột nhiên nhớ tới còn một nhân vật như thế, lúc bọn họ đi ra quá vội, hoàn toàn quên mất con hàng này rồi!

"Dung Chiêu! Dung Chiêu!"

Bóng người Dung Chiêu xuất hiện trước cửa ra vào, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Vu Hoan.

Vu Hoan vén chăn, chạy thẳng tới chỗ Dung Chiêu. Dung Chiêu nhíu mày, đi hai bước vào phòng, vừa vặn chặn đi gió lạnh ngoài cửa.

Vu Hoan bổ nhào thẳng vào ngực Dung Chiêu, nắm lấy tay hắn, vô cùng lo lắng nói: "Chúng ta quên mất Kỳ Nghiêu rồi."

"Hắn ra rồi.", Dung Chiêu xách Vu Hoan lên, nhanh chân đi tới giường sau đó ném lên.

Hả? Ra kiểu gì?

Dung Chiêu rất muốn trợn mắt một cái nhưng hành động này không phù hợp thân phận cao lãnh của hắn nên chỉ có thể bày mặt lạnh, không nói lời nào quấn Vu Hoan lại như một cái bánh chưng.

"Ta đi xem thử, ngươi nghỉ ngơi đi."

Vu Hoan: "..."

Lại đa nhân cách? Lần này thêm nhân cách quỷ gì vậy?

Vu Hoan cúi đầu nhìn chăn bông quấn trên người mình, bỗng có loại áo giác bị nuôi như sủng vật.

Định mệnh!

Sắc mặt Vu Hoan cực kỳ khó coi, gân đây nàng bị mấy thứ tình cảm khó hiểu kia ảnh hưởng, đến suy nghĩ cũng không minh mẫn mất rồi.

Vu Hoan à Vu Hoan, ngươi cần phải tỉnh táo một chút!

Các ngươi không hợp đâu!

Vu Hoan ngã xuống giường, mở to mắt nhìn màn che, ánh mắt gần như trống rỗng, thú nhỏ chi chi nhảy tới nhảy lui trên người nàng.

Thời gian chậm chạp trôi, lúc Dung Chiêu trở về đứng bên ngoài trong chốc lát, dùng thần lực xua đi hàn khí trên người rồi mới đi vào.

Vu Hoan nghe thấy động tĩnh, khóe mắt liếc qua hắn rồi thôi.

Dung Chiêu không nói nhảm, trực tiếp cắt vào chủ đề chính: "Sau khi chúng ta đi bọn họ liền bị Kỳ gia bắt lại nhưng không nghe thấy tin tử của bọn họ, có lẽ vẫn còn sống.", dừng một chít, thấy biểu cảm của Vu Hoan không thay đổi gì mới nói tiếp: "Kỳ Nghiêu đã về Kỳ gia."

Vu Hoan ghé mắt: "Hắn ra kiểu gì?"

"Thiên Khuyết kiếm mở đường.", Dung Chiêu trả lời đơn giản.

Sao nàng không biết Thiên Khuyết kiếm đã làm xong chuyện này? Cũng không đúng, Thiên Khuyết kiếm có thể tìm được vị trí của bọn họ nhờ quan hệ khế ước nhưng Kỳ Nghiêu thì sao?

Tìm thế nào?

Chẳng lẽ tùy tiện chém loạn cũng có thể bổ được tới chỗ hắn?

Ánh mắt hoài nghi của Vu Hoan đảo quanh người Dung Chiêu, Dung Chiêu mặt không đổi sắc cho Vu Hoan dò xét.

Nhìn nửa ngày cũng chẳng nhìn ra được gì, Vu Hoan đành phải từ bỏ, thần sắc trở nên nghiêm túc nói: "Chỉ còn hơn mười ngày nữa là mở ra Tù Linh cốc, nhất định phải cứu Khuyết Cửu ra."

Không có địa đồ, đến Tù Linh cốc cũng chỉ lãng phí thời gian.

Nói đến Tù Linh cốc, vẻ mặt Dung Chiêu cũng nặng nề hơn.

"Chúng ta trực tiếp đánh vào Kỳ gia đi, được không?", giọng điệu trêu tức của Vu Hoan cắt ngang suy nghĩ của Dung Chiêu.

Hắn nhìn Vu Hoan một lát, ngay lúc Vu Hoan cho rằng hắn muốn cự tuyệt, hắn lại khẽ gật đầu: "Được."

"Hả?", chẳng lẽ con hàng này lại quên uống thuốc rồi?

Không phải hắn nên ngăn cản mình sao?

Lần này chuyện Kỳ gia tính kế Vu Hoan, đương nhiên Dung Chiêu sẽ không quên được, hắn không quan trọng nhưng hắn không muốn Vu Hoan khó chịu trong lòng.

Hắn không rõ đây là tình cảm gì nhưng hắn không ghét thứ tình cảm này mà còn có phần vui vẻ.

Vu Hoan nghỉ ngơi một đêm, rạng sáng ngày thứ hai liền huênh hoang đến cửa Kỳ gia.

Bách Lý Vu Hoan biến mất hai tháng trời đột nhiên xuất hiện, chuyện này chẳng khác nào ném một tảng đá to vào mặt nước đang tĩnh lặng. Trái tim vừa buông xuống của bọn họ còn chưa kịp thư giãn đã lại treo lên.

Người cảm thấy ngoài ý muốn nhất là Kỳ Tiển và Kỳ Thụy.

Chính bọn họ lừa Vu Hoan vào Ám đàm, sao giờ nàng lại có thể xuất hiện ở đây?

Kỳ Nghiêu tự xin vào nơi đó, ông ta đã coi hắn như con rời rồi nhưng bây giờ, chẳng những Kỳ Nghiêu ra được mà Bách Lý Vu Hoan cũng quay lại.

Chẳng lẽ chỗ đó có thể tự do ra vào sao?

Dù đáy lòng Kỳ Tiển và Kỳ Thụy có chấn động đến đâu thì bọn họ cũng không thể tự mình chạy ra ngoài cửa nhìn.

Nhìn Bách Lý Vu Hoan thoát ra được Ám đàm.

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Ta Đem Vai Ác Dưỡng Oai (Dịch) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaDanTr
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.