Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên khuyết kiếm

1848 chữ

"Tổ tông, chúng ta đi đâu?" Tiểu quỷ nhìn thấy Vu Hoan đang đi về phía trước không có mục đích, có chút không nhịn được nhỏ giọng hỏi.

Vu Hoan dừng lại bước chân, quay đầu nhìn hắn, nhướng lông mày hỏi:"Ngươi tên gì?"

Nghe thấy Vu Hoan hỏi tên của hắn, Tiểu quỷ ngượng ngùng cuối thấp đầu,"

Người ta... người ta tên Diêm Tố."

Vu Hoan trên dưới đánh giá Tiểu quỷ vài lần, đột nhiên bộc phát một trận cười ha hả, "Ha ha ha, Nghiêm túc? Ngươi có chỗ nào nghiêm túc?"

( vì Diêm Tố (阎素) và nghiêm túc (严肃) đều đọc là yánsù nên khiến Vu Hoan nghĩ nhầm nha.)

Bị Vu Hoan chế giễu, Diêm Tố càng ngượng ngùng, trên mặt của cái bóng nữa trong suốt xuất hiện nét đỏ ửng.

Lúng túng nửa ngày, thanh âm yếu ớt như muỗi mới truyền tới "Là Diêm trong Diêm Vương, Tố trong Tố Tịnh."

Vu Hoan thu liễm lại nụ cười, ánh mắt trong nháy mắt lạnh xuống. Diêm Tố không biết bản thân đã nói sao chỗ nào, cuối đầu, thở mạnh cũng không dám.

"Ngươi đi đi, đừng đi theo ta." Vu Hoan quay đầu rời đi.

Cô hiện tại muốn tìm biện pháp cho công việc khổ sai đó là tìm Thần Khí, mang theo một con quỷ thật sự không tiện.

Diêm Tố giống như bị sét đánh trúng vậy, nửa ngày cũng không có phản ứng, đợi đến khi thân ảnh của Vu Hoan không còn nhìn thấy nữa hắn mới giật mình hoàn hồn.

Há miệng liền là một trận cầu xin, nước mắt nước mũi một mặt, "Tổ...tổ tông, ngày muốn vứt bỏ tôi sao? Không muốn a, tôi không muốn ở một mình."

Vu Hoan nhức đầu vuốt vuốt huyệt thái dương, đem con quỷ đang ôm lấy đùi mình qua một bên.Tức giận nói:"Ngươi hiện tại là một con quỷ, không phải người, quỷ vốn dĩ độc lai độc vãng, kêt bè kết lũ là cầm thú, thả ta ra, nếu không ta liền trở mặt."

Diêm Tố ủy khuất lắc đầu, đem hai tay càng ôm chăt hơn, đáy lòng im lặng nhổ nước bọt ngươi hiện tại đã trở mặt rồi.

Vu Hoan hít thở sâu một hơi, bấm khuôn mặt một cái, lập tức liền biến thành nét mặt tươi cười, hòa ái dễ gần một bộ dáng như tỷ tỷ nhà bên, hạ thấp thanh âm, dụ dỗ nói:" Ngươi không buông ta ra, ta làm sao mang ngươi đi?"

Diêm Tố chớp chớp đôi mắt đã đầy sương mù, dường như cảm thây Vu Hoan nói rất có đạo lý, nới lỏng một chút, lại ngẩng đầu nhìn Vu Hoan mấy lần, thấy cô không có ý muốn chạy đi, lại buông lỏng tay mấy phần.

Mãi đến hắn hoàn toàn buông tay ra, Vu Hoan mới thở dài, móng vuốt lập tức đập vào vai của Diêm Tố.

"Thiếu niên a, ngươi vẫn còn quá ngây thơ." Lúc này Diêm Tố vẫn chưa phản ứng lại, trên tay Vu Hoan dùng lưc đem Diêm Tố xốc lên, trực tiếp ném ra ngoài,

"Thiếu niên, hảo hảo tu luyện".

Nhìn thấy thân ảnh dần dần thu nhỏ, Diêm Tố chớp chớp lấy con mắt mấy lần mới rõ được bản thân đã bị ném ta...

Vu Hoan nhìn Diêm Tố biến mất, một khắc cũng không dám lưu lại, cô cũng không muốn trỏ thành vú em.

"Ngươi không cần thiết đuổi hắn đi." Giọng nam nhân đột ngột xuất hiện trong đầu, bước chân của Vu Hoan cũng không dừng lại, một thân váy dài ửng đó trong không khí bay phấp phớ.

"Ta làm như thế nào, không cần ngươi xen vào, không muốn Thần khí?"

"Ngươi đang tức giận." Không phải câu hỏi mà là câu khẳng định.

Lúc này sắc mặt Vu Hoan lạnh đến mức có thể đóng thành băng, mắt không mù thì đều biết cô đang tức giận.

"Ngươi không cho ta tìm Thần khí, ta liền không tức giận." Tìm mẹ nó Thần khí, muốn tìm tự bản thân không biết đi tìm à, nhất định phải quấn lấy cô!!

"Ngươi cứ tiếp tục đi."

Vu Hoan: "..."

Vu Hoan dưới đáy lòng đem tổ tông mười tám đời của thanh âm kia hỏi thăm một lượt, cũng không đủ đê phát tiết nộ khí trong lòng của cô.

Mãi đến khi chân trời bắt đầu hiện ra, Vu Hoan mới dừng lại, bốn phía hoàn cảnh xa lạ khiến cô tỉnh táo hơn một chút.

Cái này mẹ nó là nơi quỷ quái nào?

Bất quá phong cảnh cũng không tệ, là một nơi tốt để tự sát.

Trong đầu Vu Hoan vừa mới nghĩ tới, trước mặt liền xuất hiện mấy chữ to.

"Sức mạnh cuả ngươi bị ta phong ấn bên trong thân thể này, tự sát sẽ không có cách nào khôi phục lại tu vi".

Móa!!

Vu Hoan im lặng giơ ngón giữa .

Cái này mẹ nó là khóa cô lại trên thân thể này, quá âm hiểm.

"Ta tìm thấy Thần khí ngươi liền buông tha ta?" Vu Hoan cam chịu số phận lên tiếng, cái đồ chơi này là hạ quyết tâm không buông tha cô, cô lại không chơi lại người ta, chỉ có thể nhận sợ.

"Ừ" Chữ màu đen lung lay mấy lần trên không khí, rồi chậm rãi biến mất.

Vu Hoan suy tư một lát, cắn răng nghiến lợi nói:"Tốt, nhưng ta có một yêu càu."

"Chỉ cần không quá phận, ta đều có thể đáp ứng ngươi".

Vu Hoan trong mắt lóe lên một tia âm hiểm, "Ngươi nói cho ta biết ngươi là cái thứ gì, nếu có gì giấu diếm, ta có quyền cự tuyệt việc giúp ngươi tìm Thần Khí."

Muốn giúp ngừơi tìm đồ, trước tiên phải biết đối tượng đó là ai?

Trong không khí hồi lâu cũng không thấy xuất hiện những dòng chữ, cũng không có thanh âm, bốn phía chỉ có tiếng gió lay động va vào cây cối, làm lộ vẻ hoang vắng.

Vu Hoan kiên nhẫn chờ đợi, cô có rất nhiều thời gian.

Một hồi lâu, Vu Hoan đột nhiên cảm giác được trong không khí có một cơn chấn động, khoảng trống trước mặt giống như bị người dùng tay phá vỡ, xuất hiện một khe hở đen trong không khí.

Bóng người màu tím chậm rãi xuất hiện, ngược sáng nên Vu Hoan chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt có chút chói mắt.

Ngửa đầu muốn nhìn rõ diện mạo của hắn, nhưng mà thứ truyền đến trong não bộ của cô là một hình tượng bình thường, cùng với người qua đường Giáp thì không có gì đặc biệt.

Lật bàn!! Mắt mù quả thật là bệnh!!

Bóng người kia vẫn chưa bước ra khỏi khe hở, chỉ là giẫm lên khe hở, bình tĩnh ngửa đầu nhìn về phía khuôn mặt đang khổ não của nữ tử.

"Ta tên Dung Chiêu, chính là kiếm linh của Thiên Kuyết kiếm, như thế ngươi đã hài lòng chưa?" Dung Chiêu cũng không sợ bản thân bị bại lộ thân phận trước cô gái này, hắn biết cô gái này không giống với những người kia, dã tâm của cô không có ở đây.

Nếu không muốn nói dã tâm của cô...

Nháy mắt trong đầu lóe lên một ý niệm, Dung Chiêu cố gắng nghĩ nghĩ, cuối cũng hắn cũng nghĩ không ra.

"Thiên Khuyết kiếm? Không phải biến mất cả vạn năm nay sao? Ngươi đừng gạt ta ít đọc sách?" Vu Hoan cổ có chút đau, dứt khoát không nhìn hắn nữa, dùng sao cũng không nhìn rõ được bộ dáng của hắn.

Dung Chiêu duỗi bàn tay có chút trong suốt, ra hiệu cho mi tâm của Vu Hoan, một vệt sáng từ lông mày của cô cực tốc bay ra.

Vu Hoan tự nhiên biết được cái thứ kia, đó không phải là thứ đáng xấu hổ chui vào trong cơ thể cô à!!

Lúc này nhìn thấy kẻ đầu sỏ gây ra, Vu Hoan rất hận không thể đem nó chém thành nhiều mảnh, nếu không phải vì nó, cô bây giờ làm sao lại bị bức tới phải đi tìm cái gì mà Thần khí!

Kiếm ánh sáng bay loạn trong không khí một vòng, cuối cùng mới rung rẩy đứng ở giữa Dung Chiêu và Vu Hoan, đong đưa qua lại mấy lần, tựa hồ đang lựa chọn nên hướng phía nào để bay về.

"Ngươi đã biết tới Thiên Khuyết Kiếm, vậy thì hẳn là biết, bây giờ tin tưởng lời tôi nói rồi chứ? Thanh âm Dung Chiêu mang theo sự lạnh lùng.

Vu Hoan liếc mắt, thấy thanh kiếm kia muốn hướng về phía mình bay tới, lập tức lui về phía sau, nói:"Ai quy định biết Thiên Khuyết Kiếm thì nhất được phải biết chứ?"

Khoan hãy nói cô biết, năm đó Thiên Khuyết kiếm đã gây ra một tai họa lớn như vậy, cô còn ở giữa gây ra không ít chuyện.

Bất quá chuyện này cô khẳng định sẽ không để cho Dung Chiêu biết, chỉ cần cô không thừa nhận cô biết, hắn có thể làm được gì chứ?

"Không sao, bây giờ biết cũng được, ngươi cũng đã biết , bản thể của Thiên Khuyết kiếm ta cũng không thể thu hồi về được, ngươi mang theo bên mình đi, Thời gian ta thức tỉnh cũng không dài, không có cách nào duy trì hình người thời gian dài.

Dung Chiêu không đợi Vu Hoan nói tiếp, bản thân đã trực tiếp biến mất vào khe hở đen sì kia, khe hở kia cũng liền biến mất theo, tựa như chưa hề xuất hiện.

Vu Hoan nhìn Thiên Khuyết kiếm còn sót lại đang treo trên không trung còn chưa quyết định, khóe miệng hung hăng co quắp mấy lần, cái này mẹ nó đưa cô cái cục diện rối rắm gì đây??

Ép mua ép bán nhau à!!!

Thiên Khuyết Kiếm tuy đã mất tích trên vạn năm, thế nhưng truyền thuyết liên quan tới thanh kiếm này trên đại lục cũng chưa từng ngừng lại, số người muốn tim được nó nhiều vô số kể.

Hiện tại...

Cô lại bị ném cho cái phiền phức này!

Ta nhổ vào, tên khốn Dung Chiêu gọi ngươi ra đây, ta cam đoan đánh chết hắn.

Thiên Khuyết kiếm nhích lại gần về phía của Vu Hoan, bên ngoài được bọc một vầng sáng, bên trong thân kiếm cũng không có bao nhiêu đặc điểm, cùng với thanh kiếm bình thường cũng không khác nhau nhiều lắm, thậm chí là còn không bằng.

Chỉ là trên chuôi kiếm khắc hai chữ "Thiên Khuyết" xiêu xiêu vẹo vẹo, chứng minh thân phận của nó.

Thời điểm Thần sáng chế ra thanh kiếm này là có bao nhiêu tâm.

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Bà đây đem vai ác dương oai (Mặc Linh) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Maxnt
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.