Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thật sự là nghĩ không ra

Phiên bản Dịch · 1625 chữ

Tâm Linh La thật mệt mõi, vì sao Tiểu Hoan Hoan đối với mấy chuyện này lại không chút hiếu kỳ?

Rõ ràng chơi rất vui a!

"Tiểu Hoan Hoan , a... đợi đợi ta, đợi ta một chút..." Đỉnh đầu Linh La lôi điện chém loạn, vắt chân lên cổ chạy theo Vu Hoan.

Vu Hoan cũng không có mất hết nhân tính để Linh La chạy trần truồng, thời điểm nàng ta nhích lại gần liền kéo nàng ta vào trong kết giới.

Linh La một bên thở dốc, một bên phàn nàn, "Xém chút nữa là bị sét đánh..."

"Tiểu Hoan Hoan, ngươi đi chậm một chút, ta không theo kịp."

Bản thân mình giả bộ nai tơ biến nhỏ, lại còn trách nàng?

"Tiểu Hoan Hoan, tâm tình ngươi không tốt sao? Làm sao lại không có nói gì?"

Biết rõ tâm tình của cô không tốt lại còn dáng líu ra líu rít, thật muốn giết chết tên loly này.

"Tiểu Hoan Hoan, ngươi chừng nào thì mới đem người chết này nhét trở về a? Ta nhìn thấy tâm tình rất không tốt."

Nhét cái đại gia ngươi a, trước đây không lâu ngươi còn níu lấy người ta sống chết đòi yêu đương, lúc này lại như vậy đối với người ta, đã suy nghĩ qua cảm thụ của người ta chưa?

Ánh mắt Dung Chiêu bình tĩnh nhìn lướt qua Linh La, sau đó lại bình tĩnh dời đi.

So đo với tiểu hài tử, không phù hợp với thân phận cao lãnh của hắn.

"A, làm sao lại trở nên yếu đi..." Câu nói này của Linh La là đang nói với bản thân.

"Cái gì trở nên yếu đi?"

Linh La nghe thấy Vu Hoan hỏi tới câu này, con ngươi đỏ tươi sáng lên, "Oán khí, ta vừa rồi không phải nói khí tức kia rất quen thuộc sao? Ta trước đó ở nơi kia có gặp qua loại oán khí này, Lục Minh là muốn lợi dụng loại oán khí này để luyện chế Kinh tà đao."

Thân hình Vu Hoan đột nhiên dừng lại quay đầu nhìn về hướng Phong gia đang bị lôi điện bổ tới hoàn toàn thay đổi.

"Cho nên hiện tại thanh thần khí tong tay kia của Phong Khuynh Dao bị luyện hóa thành ma khí rồi?"

Thế nhưng luyện hóa ma khí là cần bao nhiêu người hiến tế, thời gian ngắn như vậy đã...

Đợi một chút, năm đó sau khi Linh La bị nhốt vào trong không gian kia, Lục gia vẫn còn, có lẽ là lúc đó bọn hắn đã tìm thấy một thanh thần khí...

Thế nhưng vì sao lại đến tay người nhà Phong gia?

Theo cô biết, Phong gia cùng Lục gia là kẻ thù không đội trời chung, lẽ nào là Lục gia cướp lại trong tay Phong gia?

Vu Hoan nghĩ đến đau đầu, việc này đoán chừng chỉ có người trong cuộc năm đó mới có thể biết rõ, quá nhiều việc không có cách nào xâu chuỗi lại được.

"Ầm!"

"Răng rắc----"

Khí lưu mạnh mẽ từ phía xa lan tới, kết giới xuất hiện dấu hiệu vỡ vụn.

Vu Hoan ngẩng đầu nhìn một chút, đột nhiên quay đầu đối diện với Dung Chiêu,

"Dung Chiêu, kết giới này của ngươi một chút cũng không rắn chắc a!'

Dung Chiêu: "..." Kết giới này chảng qua là hắn dùng linh lực ngưng kết ra thành một vòng bảo hộ, hắn lại không có rót quá nhiều lực lượng ở phía trên, tự nhiên sẽ không rắn chắc.

"Tiêu Hoan Hoan, có người xuất hiện, ngươi mau tới xem!" Linh La nhảy tới túm lấy Vu Hoan, muốn cô nhìn về hướng Phong gia

Bên trong Phong gia bay ra mấy đạo thân ảnh, đoán chừng đều đã đổi y phục, Vu Hoan một chút cũng không nhận ra.

A, không đúng, người cuối cùng bay ra kia cô biết.

Đi tới đâu cũng là khí chất tiên nữ Sở Vân Cẩm.

Vu Hoan lại cẩn thận phân tích những thân ảnh kia, cũng vẻn vẹn nhận ra được Phong Khuynh Dao.

Bởi vì trong tay nàng ta có cầm một thanh thần khí đen như mực.

Phong Khuynh Dao không chết, thần khí bất luận là ở chỗ nào, chỉ cần nàng ta triệu hoán, liền có thể xuất hiện bên người nàng ta.

Chỉ là...

Phong Vân làm sao lại để Phong Khuynh Dao lần nữa nắm lấy thanh thần khí kia, hắn rõ ràng biết Khuynh Dao là vì thần khí kia mới biến con mình trở thành người khác...

"Đánh nhau a, a, thanh kiếm kia rât giống Liu Hồng kiếm, ta ở tộc phổ có nhìn thấy qua....Thế nhưng khí tức làm sao kỳ quái như vậy?"

Trên tộc phổ của thần khí, tổ tiên của nó cũng rất trâu bò.

Vu Hoan đột nhiên sững sờ, "Ngươi vừa rồi nói thanh kiếm kia tên gì?"

"Liu Hồng kiếm a." Linh La trả lời rất nhanh.

Nhưng sắc mặt của Vu Hoan liền đen lại, quanh thân lưu động một cỗ khí âm lãnh. Cô nhìn về thanh kiếm kia, cảm xúc trong đáy mắt lập tức biến đổi.

Dung Chiêu nhíu mày, hắn vừa rồi....hình như nhìn thấy trong mắt cô...hối hận?

Cô đang hối hận cái gì?

Liu Hồng kiếm sao?

"Ta dường như đối với thanh kiếm kia rất có hứng thú." Vu Hoan nhếch miệng cười, đem Kinh tà đao nhét vào trong ngực Linh La, nắm lấy Thiên Khuynh kiếm bên cạnh, xoát một chút liền bay ra khỏi kết giới.

Kết giới chấn động một chút, lại cấp tốc khôi phục lại.

Linh La giương miệng nhỏ, trên mặt Linh La hoàn toàn là vẻ khó hiểu, "Tiểu Hoan Hoan...làm sao lại?" Vừa rồi vẫn là một bộ dạng cái gì cũng không để ý??

"Liu Hồng kiếm..." Dung Chiêu thu lại kết giỡi, cũng phi thân bay theo.

Linh La ôm lây Kinh tà đao nhìn thân ảnh một trước một sau từ từ đi xa, chần chừ một lát hướng phía bên kia chạy tới.

Phong Khuynh Dao bị người vây lại, bộ dạng lúc này của nàng ra rất kỳ quái, không giống như bị Liu Hồng kiếm khống chế. Ánh mắt nàng tràn đầy tà khí, giữa hai hàng lông mày đều lộ ra điên cuồng.

"Không thể để nàng ta rời đi, một khi để nàng ta rời khỏi toàn bộ đại lục đều sẽ lâm vào trong nguy hiểm." Thanh âm này, không cần nói cũng biết là ai

"Sở cô nương, việc này ngươi cần cho chúng ta một lời giả thích." Hứa Bác ánh mắt lạnh lùng nhìn về hướng Sở Vân Cẩm, phòng bị trong mắt không chút che giấu.

"Hứa thành chủ, ta cũng không biết thanh thần khí này bị người luyện hóa, hôm nay nếu chúng ta không đồng tâm hiệp lực, tất cả mọi người đều không có chỗ tốt."

Thái độ Sở Vân Cẩm không mặn không nhạt, lông mày Hứa Bác nhíu lại càng sâu.

Số lượng Lôi điện rơi xuống cũng dần dần giảm bớt, bọn hắn nói chuyện lúc này lôi điện cũng đã hoàn toàn biến mất.

Mây đen chiếm cứ thành Phong Tuyết lấy tốc độ quỷ dị di tản ra, ánh sáng từ trên tầng mây rọi xuống, chiếu lên cảnh hoang tàn phía dưới.

"Ha ha ha.." Phong Khuynh Dao cười quái dị mấy tiếng, đột nhiên giơ Liu Hồng kiếm lên, mây đen vừa tản ra trong nháy mắt lại hội tụ lại

"Các ngươi hãy sống trong bóng tối, vĩnh viễn không thấy được mặt trời, nhân loại tham lam điều đáng chết... ha ha ha " Thanh âm Phong Khuynh Dao khàn khó khó nghe, có chút không nghe ra là giọng nam hay nữ.

"Câu này ta rất đồng ý."Thanh âm mềm mại đột ngột vang lên, tất cả mọi người đều giật mình.

Sau đó bọn hắn liền thấy Phong Khuynh Dao đột nhiên bay ra ngoài, thay vào đó là một nữ nhân váy dài, trong tay cầm một thanh trường kiếm nhìn qua rất phổ thông.

Thân ảnh Phong Khuynh Dao trong không chung lật mấy vòng mới đứng vững, cô dữ tợn nhìn về phía người đã đá bay mình.

"Ngươi là ai!" Tiếng gầm gừ bén nhọn từ phía xa truyền tới.

Vu Hoan hừ lạnh một tiếng, trực tiếp bay thẳng tới trước, nhìn vào Liu Hồng kiếm trong tay nàng ta, tư thái cướp đoạt bày ra hết sức rõ ràng.

"Hứa thành chủ, vì bách tính của thành Phong tuyết, ngài cũng không thể khoanh tay đứng nhìn đúng không?" Ngữ khí Sở Vân Cẩm có chút lo lắng.

Không biết tại sao, hiện tại nàng ta nhìn thấy Bách Lý Vu Hoan liền có chút hốt hoảng, giống như...

Rất nhiều việc đã thoát khỏi khống chế của nàng ta...

Ánh mắt Hứa Bác trầm xuống, nhìn về mấy người khác nhẹ gật đầu, đồng thời bay về phía Vu Hoan cùng Phong Khuynh Dao.

Hai người đem Vu Hoan cùng Phong Khuynh Dao tách ra, toàn bộ người khác đều vây lấy Phong Khuynh Dao.

Vu Hoan bị người ngăn cản, cũng không có tức giận, chỉ là con ngươi khẽ híp đánh giá hai người kia một phen

Bề ngoài năm sáu mươi tuổi, , dựa theo tuổi thọ trên đai lục này, cộng thêm tu vi tính ra, hắn là khoảng chừng hai trăm năm mươi tuổi...

Có lẽ là lão tổ tông ở thành Phong Tuyếta sốnsốn

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Bà đây đem vai ác dương oai (Mặc Linh) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Maxnt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.