Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mỹ nhân chúng ta yêu đương đi

Phiên bản Dịch · 1578 chữ

Hiệu may không lớn, thế nhưng y phục bên trong lại rất nhiều, Vu Hoan tùy ý chọn môt bộ quần áo thuận mắt, đổi xong mới ra ngoài.

Cô vốn là không muốn chọn. Mấu chốt là giữ ấm, trên thân cô đang mặc cái này chính là bộ giữ ấm nhất của cửa tiệm này.

"Công tử, ngươi chậm một chút, thành Phong Tuyết này cũng không biết chuyện gì xảy ra, lạnh thế này..." Màn cửa bị người đẩy ra, một thiếu niên bước vào, vẻ mặt bất mãn.

"Ngươi ít nói mấy câu, mấy ngày nay trong thành Phong Tuyết không yên ổn." Ngoài cửa có thân ảnh cao gầy chậm rãi tiến vào.

Vu Hoan đang chuẩn bị ra ngoài, lúc này lại có người tiến vào, cô chỉ có thể đứng sang một bên, nghe được thanh âm, cô ghé mắt nhìn qua...

Chưa kịp thấy rõ, tên loly nào đó bên cạnh trực tiếp nhào tới.

"Mỹ nhân, ngươi thật đep, chúng ta yêu đương đi!" Chỉ cao tới bên hông người ta tiểu loly liền ôm lấy đùi đối phương, ngửa đầu, dùng ánh mắt như nước long lanh biểu đạt bản thân đối với mỹ nhân chính là yêu thích.

Vu Hoan nhức đầu thở dài, đánh giá đối phương, ngoại trừ y phục trên thân hắn tương đối cao cấp, Vu Hoan cái gì cũng đều không nhìn ra.

"Tiểu hài tử nhà ai, mau buông công tử nhà ta ra." Thiếu niên đen mặt tiến lên lôi kéo Linh La, "Tuổi còn nhỏ đã học người ta nói ra cái loại này thật không biết xấu hổ, trưởng thành rồi còn được, mau buông ra."

Vu Hoan gật đầu biểu thị tán đông, đúng a, thật không biết xấu hổ.

Thế nhưng cô ta đã trưởng thành rồi a!

Chỉ là...ừm, hiện tại là đứa bé...

"Ngươi làm cái gì, người xấu xí, mau thả ta ra." Linh La một tay đập lên trên tay thiếu niên, tay còn lại lại đem cái đùi kia ôm lại sống chết không buông.

Thiếu niên xấu xí: "..." Hắn tốt xấu cũng là thiếu niên tuấn tú, lại bị một đứa bé gọi thành người xấu xí, không thể nhịn!

Thế là một lớn một nhỏ bắt đầu lôi kéo nhau.

Vu Hoan có chút không nỡ nhìn, cô cúi nhìn hai thanh kiếm đang nàm trong ngực mình, vỗ nhẹ lên Thiên Khuynh kiếm. Thiên Khuynh kiếm run lên, không biết trao đổi với Kinh Tà đao cái gì, sau đó hai thanh kiếm đều đồng thời biến mất trong không khí.

Lực chú ý của tất cả mọi người đều nằm trên Linh La cùng thiếu niên kia, duy chỉ có người để ý tới động tác của Vu Hoan chính là chủ nhân của cái bắp đùi kia bị Linh La ôm lấy.

Đó là một nam tử cực kì trẻ tuổi, trên người mặc một kiện màu xanh nhạt, bên hông treo một viên ngọc bội.

Vẻ mặt điềm đạm, khí chất ôn hòa, như thư sinh khôi ngô buớc ra từ tranh vẽ.

Hắn nhìn thấy tiểu hài tử này từ bên cạnh nữ tử kia nhào tới, thế nhưng nữ tử kia giống như tuyệt không quan tâm, giống như đang xem kịch.

Thẳng cho đến khi cô vỗ nhẹ lên một thanh kiếm, hắn mới phát hiện hai thanh kiếm trong tay nàng nhìn qua không tầm thường.

Càng khiến cho hắn kinh ngạc hơn là, hai thanh kiếm kia đột nhiên biến mất trong tầm mắt. Nhưng mà hắn vẫn có thể cảm nhận thấy chúng, hai thanh kiếm kia vẫn còn ở đây, chỉ là không nhìn thấy...

Binh khí tự động biến mất, ít nhất cũng phải là tiên khí.

"Đi ra, đừng đụng vào ta."

Linh La mang theo thanh âm nức nỡ cắt ngang suy nghĩ xấu xa kia của nam tử, hắn đưa tay ngăn lại thiếu niên kia.

Công tử nàng ta..." Thiếu niên có chút không phục, tiểu hài tử chết tiệt này làm sao lại có khí lực lớn như vậy!

Nam tữ khẽ cười một tiếng, "Được rồi, chẳng qua chỉ là một đứa trẻ." Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Linh La, "Tiểu cô nương, đại nhân ngươi đâu?"

Thím Linh La giơ hai móng vuốt nhỏ ra, bưng lấy khuôn mặt nam tử, 'bẹp' một ngụm hôn vào mặt.

"Mỹ nhân, hương vị trên người mỹ nhân thật thơm." Hôn xong, lại ôm lấy cổ người ta trực tiếp cọ vào người.

Một loạt hành động xảy ra quá nhanh, ngay cả nam tử cũng không kịp phản ứng lại.

Thân thể bé nhỏ mềm mềm cọ vào trong ngực, đáy lòng nam tử lập tức mềm nhũn.

Vu Hoan che mặt, chuẩn bị chuồn đi, dạng loly mất mặt như vậy, cô mới không quen.

"Cô nương." Mắt thấy người đi ra khỏi cửa, nam tử đột nhiên đứng dậy gọi lại Vu Hoan.

Vu Hoan quay đầu, lại sầm mặt, Linh La đã bị hắn ôm vào trong ngực, người kia vẻ mặt thỏa mãn càng dùng sức cọ vào mặt nam tử.

"..." Sau này vị công tử này biết mình đã ôm một loly không biết bao nhiêu tuổi, sẽ còn bình tĩnh như vạy sao?

"Cô nương, này..." Nam tay chỉ chỉ vào đứa bé trong ngực mình.

"Ta không biết nàng ta." Vu Hoan trực tiếp phủ nhận, "Công tử thích có thể tặng cho ngươi, tạm biệt."

Sắc mặt nam tử cứng đờ, không biết ngươi còn dàm tùy tiện tặng người ta?

"Tiểu Hoan Hoan, Tiểu Hoan Hoan," Linh La thấy Vu Hoan là thật sự muốn đi, đột nhiên nhảy xuống, hướng phía cô chạy tới, "Đợi ta một chút, ta không muốn mỹ nhân nữa."

Mỹ nhân tùy tiện chỗ nào cũng có, thế nhưng Tiểu Hoan Hoan chỉ có một, không thể ném!

Mỹ nhân nào đó bị vứt bỏ: "..." Làm sao lại cảm thấy bản thân bị đùa bỡn?

Sau khi ra khỏi hiệu may, Vu Hoan hung hăng trừng mắt nhìn Linh La, nam tử kia xem xét cũng không phải người bình thường gì, tên chết tiệt loly này cũng dám nhào tới.

Cũng may đối phương tính tình khá tốt, nếu tính tình không tốt, còn không phải trình diễn dùng tay xé xác loly tại chỗ a?

Vì đề phòng Linh La trên đường cái lôi kéo người ta thổ lộ, Vu Hoan rất quả quyết đem Dung Chiêu kéo ra.

"A, Tiểu Hoan Hoan, ngươi không phải nói hắn chết rồi sao?" Linh La bĩu môi nhìn Dung Chiêu, rất bất mãn nói, "Ngươi mau bảo hắn trở về, ta không muốn cùng một người chết đứng chung."

Mẹ nó, lúc trước là ai cứ bắt lấy người ta, muốn yêu đương?

Thật quá đủ!

"Ta có thể đánh chết nàng ta không?" Vu Hoan cắn răng nghiến lợi hỏi Dung Chiêu.

Dung Chiêu cân nhắc một hồi, đè lại táo bạo của Vu HOan. "Ta tới."

Có thể khiến Dung Chiêu không thể khoan nhượng, đủ để chứng minh tên loly này có bao nhiêu đáng ghét.

Linh La tựa như cảm giác được Vu Hoan cùng Dung Chiêu đối với mình không có hảo ý, đột nhiên nhảy dựng lên hướng trong không khí, "ong" một tiếng, Kinh tà đao từ trong không khí hiển lộ ra,

"Muốn đánh nhau sao? Ta cũng không sợ ngươi." Linh La đem Kinh tà đao so với thân thể mình còn to hơn đặt ở trước người, vẻ mặt thấy chết không sờn.

Vu Hoan đen mặc, bộ dạng thấy chết không sờn kia là cái quỷ gì!!

"Ngươi nhìn thấy Kinh tà đao?" Ngữ điệu Dung Chiêu lạnh lẽo cứng rắn lại có nhiều hơn một tia tìm tòi.

Kinh tà đao không cùng nàng ta khế ước, nàng ta vì sao lại có thể nhìn thấy Kinh tà đao?

"Đương nhiên." Linh La trả lời với vẻ đương nhiên.

"Mau xem, trong tay đứa bé kia đang ôm thanh đao gì? Khí tức thật thuần khiết..."

"Ta vừa rồi nhìn thấy đứa trẻ kia từ trong không khí bóc ra... biết ẩn hình, là tiên khí."

"Tiên khí? Thật hay giả, ở đâu?"

Đám người đột nhiên bạo động, Vu Hoan cấp tốc đoạt lại Kinh tà đao, mang theo Linh La bắt đầu chạy.

Vu Hoan vừa chạy, người phía sau liền bắt đầu đuổi theo.

Gần nhất truyền đi tin đồn gây xôn xao thần khí vẫn chưa nhìn thấy, lại không nghĩ rằng trên đường cái lại nhìn thấy tiên khí, vận khí này quả thực rất tốt a.

Không chiếm được thần khi, thì được một thanh tiên khí cũng có thể xưng bá một phương.

"Ở phía trước, mau đuổi theo, a a sai rồi bên kia bên kia..."

"Bên này, ở chỗ này, mau ngăn bọn họ lại."

"Phía trước, ở phia trước..."

Trong thành Phong Tuyết đột nhiên hỗn loạn, người biết được đều dốc hết sức truy đuổi, người không biết cũng mù mờ chạy theo.

Những người này đều nghe tiếng gió thần khí ở trong thành Phong Tuyết, trên đường cái lại đột nhiên có một đám người chạy như điên, bọn hắn không đuổi theo mới lạgửlạgử

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Bà đây đem vai ác dương oai (Mặc Linh) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Maxnt
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.