Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp Loly làm sao xử lý

Phiên bản Dịch · 1659 chữ

Đó là cái gì, Vu Hoan không cần nhìn cũng biết, mẹ nó ôm Thiên khuynh kiếm lâu như vậy không phải phí công vuốt ve rồi sao.

Vu Hoan thích ứng với ánh sáng, đợi mắt có thể nhìn rõ hơn, Vu Hoan trước cúi đầu nhìn xem thứ đang đặt ở trên cổ mình.

Ừm... Có chút giống kiếm, nhưng so với kiếm rộng một chút...

Đao?

Ánh mắt thuận theo lưỡi đao dời xuống, đầu tiên chính là một cánh tay nhỏ trắng nõn nà, tay thật là nhỏ, tay của tiểu hài tử.

Vu Hoan run run một chút tiếp tục dời xuống, đập vào mắt chính là đỏ như máu. áo đỏ, tóc đỏ, mắt đỏ.

Bối cảnh chính là thảo nguyên vô biên, trời xanh mây trắng, gió nhẹ.

Cái đỏ này, đỏ đến yêu diễm, đó đến chướng mắt.

Mà trên thân ảnh màu đỏ kia chính là một khuôn mặt em bé, cười toe toét, cái miệng nhỏ cười đến vô cùng vui vẻ.

Loli??

Cmn, cái này hài tử nhà ai, làm sao có thể để nàng chơi đồ chơi nguy hiểm như vậy!!

"Đừng nhúc nhích, sẽ chết đó." Thanh âm tiểu cô nương cũng rất loly, say mê lòng người.

Nếu như, lời nàng ta nói không đẫm máu như vậy...

Vu Hoan xạm mặt lại, quay đầu tìm Dung Chiêu, Dung Chiêu liền đứng ở một nơi không xa, con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm vào loly trước mặt Vu Hoan.

Cây đao trong tay nàng ta nếu dựng thẳng lên, so với chiều dài của cơ thể nàng ta còn dài hơn. Cầm trong tay nàng, một cảm giác rất không hài hòa.

"Dung Chiêu, ta nhổ vào, tiểu hài tử xấu xa này muốn giết ta, cứu ta!"

Khóe miệng Dung Chiêu co giật, thời điểm cầu cứu cô trưng ra vẻ mặt hả hê như vậy ... có tâm chút có được không.

"Cô đừng nhúc nhích, nàng ta sẽ không chém cô." Dung Chiêu nửa ngày mới ném ra một câu như vậy.

Vu Hoan trực tiếp đen mặt, đại gia ngươi, ngươi tới đây để người lấy đao chém lấy?

Đứng nói chuyện nên eo không đau.

"Ngươi là hùng hài tử của nhà ai?" Vu Hoan dùng tay đẩy một cái, tiểu loly liền bị ngã xuống đất.

Vu Hoan :"..."

Dung Chiêu: "..."

Chỉ đẩy như thế? Cô vẫn chưa có dùng lực đâu...

Tiểu loly bị đao trong tay đập ngay vào người, khuôn mặt nhỏ nhắn liền xệ xuống, 'oa' một tiếng khóc lên.

Chuyện quỷ dị lần nữa lại phát sinh, bầu trời vốn trong xanh, đột ngột một tiếng sấm đánh xuống, tia chớp trong nháy mắt đùng đùng bổ xuống.

Loại lực lượng quen thuộc kia, Vu Hoan xém chút liền chửi mẹ.

Chín đạo kiếp, mẹ nó cùng cô chém thành bộ dạng này là cùng một loại.

Tiểu loly kia khóc đến lợi hại, tần suất sét đánh xuống liền tăng lên, mà mỗi đạo sét đánh đều hướng phía Vu Hoan đánh tới.

Dung Chiêu ở đó, chính là một loại mắt mù, không nhìn thấy...

Không mang theo người như thế!!

Vu Hoan nhảy nhót tưng bừng tránh né sấm chớp, "Này, tiểu loly, mau đem lôi điện thu lại, ta nhổ vào... Dung Chiêu, lão tử muốn bị đánh chết, a..." Thanh âm Vu hoan đứt quãng trong tiếng sấm nổ vang lên.

"Ha ha ha." Tiếng cười êm ái vang lên, lôi điện đột nhiên ngừng lại.

Vu Hoan ngẩng đầu nhìn trời, xác định không có sét đánh xuống mới trực tiếp vọt tới trước mặt tiểu loly.

Nắm lấy cổ áo của nàng, đem nàng ta xách lên, vẻ mặt hung ác, "Dám đùa ta?"

Tiểu loly làm bộ miếng khóc, sắc mặt Vu Hoan liền đen lại, vội vàng đem nàng ta ném xuống đất.

Tiểu loly lập tức cười khanh khách, lấy đại đao chạy tới hướng Dung Chiêu, bộ dạng như thấy vật quý báu đem đao đặt trước mặt Dung Chiêu.

"Mỹ nhân, dáng dấp ngươi thật đẹp, chúng ta yêu đương đi, ta đem thanh đao này tặng ngươi xem như là làm tín vật đính ước."

Vu Hoan: "..." Tín vật đính ước lại tặng đao?

Nhất đao lưỡng đoạn hay là không tiếc mạng sống?

Lễ vật này thật là tươi mát thoát tục a.

Không đúng, trọng điểm không phải cái này

Tuổi còn nhỏ đã học người ta yêu đương, quả thục là mất trí a!!

Con hàng Dung Chiêu kia có chỗ nào đẹp trai a? Mắt mù à!

Kỳ thật chỗ này mới là trọng điểm!

Dung Chiêu câu môi nở nụ cười yếu ớt, trong con ngươi tràn đầy ánh sáng, duỗi tay chỉ về hướng Vu Hoan," Đem thanh đao này đưa cho tỷ tỷ kia, có được không?"

Vu Hoan chỉ cảm thấy có năm đạo sét đánh xuống, Dung Chiêu làm sao lại cười?

Cô nhất định là đang nằm mơ.

Trong đầu không ngừng xuất hiện sáu chữ to.

Dung Chiêu là tên mặt đơ.

Dung Chiêu là tên mặt đơ.

Tiểu loly quay đầy nhìn về hướng Vu Hoan do dự một chút, dùng cặp mắt to ngấn nước kia nhìn Dung Chiêu "Ta đem đao cho nữ nhân xấu xí kia, mỹ nhân liền cùng ta yêu đương sao?

Dung Chiêu cười gật đầu.

Vu Hoan: "..." Nữ nhân xấu xí.

Mẹ nó quá đủ, cô mặc dù không khuynh quốc khuynh thành, thế nhưng cũng là tiểu gia bích ngọc, thanh tú động lòng người.

Gọi cô là nữ nhân xấu xí?

Quả thật không thể nhịn được nữa.

Vu Hoan nổi giận đùng đùng đi đến bên cạnh tiểu loly, đoạt lấy đại đao trong tay nàng, xoát một chút liền bổ về phía nàng,

Trong mắt tiểu loly lóe lên vẻ kinh ngạc, thân hình như sương khói biến mất.

Vu Hoan đem đại đao cắm trên đất, cả không gian bắt đầu vỡ vụn, sụp đổ.

Chỉ có Dung Chiêu thu liễm lại nụ cười, đứng trong bối cảnh vỡ vụn, khôi phục lại bộ dạng đạm mạc, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.

"Ngươi rất lợi hại." Thanh âm của tiểu loly vang lên.

Không gian sụp đổ bắt đầu gây dựng lại, khe hở vỡ vụn vừa rồi khôi phục lại như lúc ban đầu.

Tiểu loly đỏ như quả ớt nhỏ đoan chính đứng trước mặt Vu Hoan, miệng cười toe toét.

"Đây là nơi quỷ gì, ngươi là ai?" Liên tục bị đùa nghịch, kiên nhẫn của Vu Hoan đã bị hao hết, trực tiếp đem đại đao đặt lên trên cổ tiểu loly.

Trên cái cổ mảnh mai kia, cô chỉ cần dùng chút sức lực, liền sẽ cùng đầu tách ra.

"Ta? Ta tên Linh La." Tiểu loly lại không có chút nào sợ hãi, mở to đôi mắt ngập nước, bày ra vẻ mặt vô tội đơn thuần.

Linh La? Con ngươi Vu Hoan khẽ nhíu lại, đánh giá tiểu loly từ trên xuống dưới.

"Ngươi vừa rồi dùng huyền cảnh?" Vu Hoan đột nhiên đem đao ném ra, nghiêm túc hỏi.

Linh La chớp chớp mắt, nụ cười đơn thuần vô hại, con ngươi màu đỏ trong ánh sáng, giống như hạt lưu ly óng ánh sáng long lanh, lóe lên hào quang óng ánh.

"Ngươi rất kỳ quái, vì cái gi ta không nhìn thấy được nội tâm hắc ám cùng dục vọng của ngươi?" Tiểu loly vẻ mặt tò mò.

Vu Hoan tựa như cười như không cười nhìn tiểu loly, châm biếm nói:"Nội tâm của ta thuần khiết tựa như bạch liên hoa, làm sao lại có cái gì hắc ám. Về phần dục vọng... trên thế giới này, không có thứ ta muốn."

Linh La bĩu bĩu môi, hét lên: "Không thể, mỗi người đều có.Có quá khứ bọn chúng không dám đối mặt, không thể để người ta nhìn thấy tối tăm của bản thân đối với bảo vật, đối với dục vọng, ngươi vì sao lại không có?"

"Vậy ngươi nhìn thấy được hắn sao?" Vu Hoan hướng Dung Chiêu bĩu bĩu cái cằm.

Linh La lập tức thất vọng lắc đầu, "Không có, hắn cũng không có, thật ký quái."

Đáy lòng Vu Hoan buồn cười, mở miệng liền nói hươu nói vượn:"Cho nên a, không phải ai cũng có quá khứ hắc ám. Quá khứ của ta trắng như tờ giấy, phải biết dạng người giống như ta ngàn năm khó gặp. Cũng không phải ai cũng có lòng tham lam, trên thế giới này không có cái gì khiến ta quan tâm, mọi thứ không có gì quan trọng."

Linh La hiển nhiên bị bộ dạng Vu Hoan khoe khoang không biết xấu hổ này làm cho sấm chớp, một lát sau đều không có phản ứng lại.

"Vậy còn hắn? Vì cái gì cũng không có."

Nàng không tin trên thế giới này thật sự có loại người này.

"Hắn quá xấu, không có cơ hội làm việc xấu."

Đáy mắt vèo một cái luồn lên một lửa giận, gương mặt này của hắn trên thế giới này tìm cũng không có ai có thể địch nổi, vậy mà lại nói hắn xấu?

"Ngươi cũng rất xấu." Ánh mắt Linh La chân thành, ngữ khí nghiêm túc.

Sắc mặt Vu Hoan liền đen xuống, cầm lấy đại đao bổ về phía Linh La.

"Thẹn quá hóa giận?" Thân ảnh màu đỏ của Linh La lóe lên, đã cách xa Vu Hoan hơn mười thước.

Thân ảnh của nàng không ngừng hóa dài, thân thể nhỏ nhỏ chớp mắt một cái liền cùng độ cao so với Vu Hoan cũng không kém lắm, xinh xắn lanh lợi, bọc bởi một thân hồng trangc

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Bà đây đem vai ác dương oai (Mặc Linh) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Maxnt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.