Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dung Chiêu hẳn là chậm chạp

Phiên bản Dịch · 1590 chữ

Hồng Vĩ Điệp, thứ có thể làm chết một đống người, kịch độc.

Càng sử dụng linh lực, độc phát tác càng nhanh, cho dù lúc là ấu trùng, thứ đó cũng là trí mạng.

Mà Dung Chiêu lại nói độc tính không lớn...

Có hay không có kiến thức a!!

Dung Chiêu không rõ làm sao Vu Hoan lại biến sắc, thế nhưng vẫn gật đầu trả lời:" Là Hồng Vĩ Điệp  không sai."

Vu Hoan gạt ra nụ cười châm biếm,

"Ngươi biết độc của Hồng Vĩ Điệp có bao nhiêu lợi hại không?"

"Biết."

"Biết ,ngươi còn nói độc tính không mạnh, ngươi muốn ta chết cũng không cần dùng thứ âm hiểm như vậy!" Vu Hoan vẻ mặt bi phẫn.

Trên vẻ mặt bình tĩnh của Dung Chiêu có dấu vết rạn nứt, nữ nhân này không phải bị chứng vọng tưởng của người bị hại?

"Trên người ta có lực lượng Âm Ngưng Hoa, có thể giải độc."

Vu Hoan cứng đờ: "..." Đệt, sao không nói sớm.

Âm Ngưng Hoan sinh trưởng ở nơi cực âm, đặc biệt là nơi tử khí nồng đậm. Mà những nơi này cơ bản đều có rất nhiều người chết, sẽ sản sinh ra Hồng Vĩ Điệp.

Bên cạnh sản sinh ra chất độc lại sẽ sinh ra chất giải độc, Âm Ngưng Hoa liền có thể giải độc Hồng Vĩ Điệp.

Trong nhất thời cô không có nghĩ tới.

Dung Chiêu lắc đầu, đưa tay bao phủ lên trên bắp chân của cô.

Vu Hoan cảm thấy có luồng khí lạnh chạy vào trong cơ thể, đau nhói chậm rãi trên bắp chân dần dần biến mất.

Mãi cho đến khi Hồng Vĩ Điệp không nhìn thấy nữa, Dung Chiêu mới thu tay lại, đem ống quần của cô thả xuống, đỡ cô đứng dậy.

"Cảm ơn." Vu Hoan cứng ngắc nói một câu, xoay người ôm thiên Khuynh kiếm rời đi.

Dung Chiêu dừng mấy giây mới đuổi theo cô, ánh mắt sâu xa nhìn theo bóng lưng Vu Hoan, khóe miệng treo lên nụ cười như có như không, Vu Hoan lúc này mà quay đầu, sẽ bị dọa cho giật mình.

Trong cái thông đạo này, cùng hình vẽ trên đầu thông đạo kia cơ hồ giống nhau, Vu Hoan càng đi về phía trước, càng muốn bóp chết Dung Chiêu.

Mẹ nó đúng là miệng quạ đen.

"Cái này phải bao nhiêu người mới có thể đắp lên cảnh tượng này như vậy..."Vu Hoan cẩn thận tránh né những côn trùng đang nhúc nhích trên mặt đất.

Bên cạnh chính là đồi núi cao được lấp bởi xương khô , Vu Hoan nhìn thôi cũng đã cảm thấy kinh hãi.

Cô từng thấy những cảnh tượng càng khốc liệt càng buồn nôn hơn, thế nhưng cô tuyệt đối chưa nhìn thấy ai lại có thể phát rồ như thế, đem nhiều thi cốt như vậy xếp thành núi nhỏ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thế nhưng những bộ xương khô này tựa như không có điểm cuối, hoàn toàn không nhìn thấy.

Lại đi thêm một đoạn, Vu Hoan liền phát hiện núi xương khô liền biến thành thi hài của động vật.

Cũng xếp thành những núi nhỏ, cực kì lộn xộn, không phân biệt được là động vật gì.

Thi cốt ở chỗ này dùng hàng ngàn hàn vạn từ để hình dùng cũng có chút không thíc hhợp, tàn bạo như thế này, cô chính là theo không kịp, bái phục.

"Phía trước chính là điểm cuối, cẩn thận chút." Dung Chiêu tiến lên mấy bước, đem Vu Hoan kéo tới bên cạnh, thấp giọng dặn dò.

Vu Hoan thuận theo ánh mắt Dung Chiêu nhìn qua, quả nhiên phía trước xuất hiện đường xuống cầu thang, lại nhìn tiếp về phía trước, chính là một mảnh đen kịch.

Đứng trên bậc thang, Vu Hoan đã không có cách nào để hình dung được tâm tình chấn động của bản thân lúc này.

Bậc thang chính là vòng lẩn quẩn đi xuống, tựa như một hố sâu, những cầu thang này được xây dựng trên vách núi, uốn lượn mà đi xuống.

Trong tầm mắt của cô đều là một mảnh đen kịch, rất đen kịch, như mực hắt lên trên không khí, hoàn toàn che đi tầm mắt.

Tới cũng tới rồi, lại không có đường lui, Vu Hoan chỉ co thể kiên trì đi tiếp xuống dưới.

Lần này đi lại là hơn nửa canh giờ, Thiên khuynh kiến đột nhiên chấn động lên, cả người cô cũng chấn động theo.

"Run cái gì?" Vu Hoan cúi đầu quát lớn, thế nhưng Thiên Khuynh kiếm lại run rẩy cảng lợi hại hơn.

Ra sức muốn tránh khỏi ràng buộc của cô, Vu Hoan theo bản năng ôm chặt Thiên khuynh kiếm, sau đó cô liền run rẩy như điên.

Thiên Khuynh kiếm có chút nóng nảy, thế nhưng lại không dám dùng lực, đây chính là chủ nhân của nó.

Đừng lôi nó!

Ngươi ngược lại là buông tay ra a!!

Thiên Khuynh kiếm đột nhiên dừng lại, tại thời điểm Vu Hoan nghỉ xả hơi, Thiên Khuynh kiếm phút chốc hướng phía dưới trượt xuống, nhẹ nhàng thoát khỏi cái ôm ấp của Vu Hoan.

Vu Hoan đưa tay chụp lấy, dưới chân đột nhiên đạp hụt, cả người đều ngã xuống phía dưới.

Vu Hoan còn chưa kịp nhắm mắt, cổ tay liền được người giữ chặt, trước mặt nhoáng một cái, gương mặt không có cảm xúc kia của Dung Chiêu kia liền xuất hiện trước mắt Vu Hoan.

"..." Kiếm của ngươi muốn làm gì? Mưu sát chủ nhân à?

Khóe miệng Dung Chiêu co giật một cái, hắn đến cùng là làm sao từ trong ánh mắt của cô có thể đọc lên ý nghĩ này.

Dung Chiêu bình tĩnh buông Vu Hoan ra, hướng ánh mắt về phía đen kịch kia nói, "Đi thôi, sắp tới rồi."

"Ngươi biết phía trước có cái gì?" Con ngươi Vu Hoan khẽ đảo, lập tức níu lấy cánh tay của Dung Chiêu.

Dung Chiêu đề phòng cô bị té, bản thân từ bên ngoài nhích tới gần, để Vu Hoan đi vào bên trong.

"Kinh Tà Đao."

"Hả?" Vu Hoan ngây người

Ngươi đã nói thứ ngươi muốn tìm chính là vật chí dương chí thuần trên thế giới này?

Chỗ này âm u tử khí, bạch cốt đầy đất, làm sao có thể có Thần khí chí dương chí thuần?

Mẹ nó đùa cô à?

"Dung Chiêu, ngươi xác định thần khí ngươi muốn tìm chính là thứ chí dương chí thuần? Không phải ma khí chứ?" Nơi này thấy thề nào cũng thấy cùng với ma khí có chung phong cách a!!

Dung Chiêu ngoái nhìn, lẳng lặng nhìn Vu Hoan, "Đi xem liền biết."

Vu Hoan: "..." Làm sao lại cảm giác trí thông minh của Dung Chiêu lại cao lên rồi, hắn không nên có bộ dạng này.

Dung Chiêu vẫn nên là chậm chạp, cao lãnh a.

Không sai, đây chính là Dung Chiêu của cô!

Tuyệt chính là lại tinh điểm a, ghét nhất Dung Chiêu tinh điểm!

Cũng may chỉ trong chốt lát liền tới dưới đáy, dưới đáy chính là một cái đài, bất quá trên đài cũng không có cái gì.

Vu Hoan nhìn bốn phía, hoàn toàn không nhìn thấy Thiên Khuynh kiếm ...

Dung Chiêu để Vu Hoan ở dưới, hắn nhảy lên cái đài khiến nó rung lắc một vòng, lúc này mới đưa tay kéo Vu Hoan lên.

Vu Hoan vừa lên đài, liền cảm thấy một trận khí tức âm lãnh từ gan bàn chân thẳng vọt lên trán.

Vu Hoan co rút cơ thể, "Nơi này cái gì cũng  đều ...không ...có..."

Thanh âm Vu Hoan có chút yếu đi, trước mặt cô đột nhiên xuất hiện một cầu thang hướng đi xuống, dưới cầu thang kia là một mảnh đen kịt, nhìn không thấy hướng đi.

Còn có thể đi xuống...

Mẹ nó đây là hướng địa tâm a??

Dung Chiêu đứng trên cầu thang, đưa tay kéo Vu Hoan rời khỏi.

Vu Hoan nuốt một ngụm nước bọt vội vàng nắm lấy tay Dung Chiêu, mấy bước liền nhảy tới trên cầu thang.

"Dung Chiêu... ngươi không phải mất trí nhớ sao? Ngươi làm sai lại nhớ ở đây có thông đạo?" Mẹ nó cảm giác như bị người lừa.

Dung Chiêu hừ lạnh một tiếng, thanh âm lạnh lùng mang theo chút khinh thường, "Ta chỉ nói ta không nhớ rõ, không có nói ta mất trí nhớ."

Mẹ nó, cái này lại có thể chia thành chủng loại sao?

Cầu Dung Chiêu cao lãnh quay về a!!

Vu Hoan hiện tại không dám làm Dung Chiêu phát bực, sợ con hàng này tinh điểm lên liền đem mình vứt tại nơi này, cô mới không muốn ở lại nơi đầy thi cốt như vậy.

Lần này đi không bao lâu, Vu Hoan liền nhìn thấy ánh sáng, trong ánh sáng có một cánh cửa, cánh cửa kia ...

Ừm, nói như thề nào đây.

Không giống cửa cho người ta qua.

Độ cao chỉ cao một nửa, rất hẹp, cho nên Dung Chiêu phải đẩy ở phía sau, hai người phải khom lưng mới cớ thể đi qua.

Vu Hoan vừa vượt qua cánh cửa, trên cổ liền xuất hiện thêm một thứ lạnh buốt

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Bà đây đem vai ác dương oai (Mặc Linh) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Maxnt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.