Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta tin ngươi bị bệnh thần kinh

Phiên bản Dịch · 1641 chữ

Đều biết đối phương cũng đang ngấp nghé thần khí, ai sẽ chấp nhận đưa đối phương quản

Tràng diện lại một lần nữa an tĩnh trở lại, nhìn chằm chằm vào đối phương, tựa nhu có thể nhìn ra một bộ xương khô vậy.

"Các ngươi đừng quên, thanh kiếm này đã cùng với Phong Khuynh Dao khế ước." Vu Hoan lai lần nữa ném ra một quả boom, sau đó trong ánh mắt trợn tròn của mọi người lung lay đi ra ngoài tiểu lâu. Những người này không biết thời điểm Phong Khuynh Dao cùng thanh thần khí kia khế ước lúc đố là quỷ thân, Thần khí bất diệt, Phong Khuynh Dao sẽ không chết.

Muốn có được Thần khí, trừ phi hủy đi thần khí.

Nếu không thì chỉ có ly hồn thạch...

Nghĩ tới ly hồn thạch, Vu Hoan lại ở bên ngoài tiểu lâu dừng lại.

Cô vẫn kịp chưa đứng vững, một đạo hắc ảnh liền nhào tới, ôm lấy đùi cô bắt đầu gào: "Tổ tông... hu hu, dọa chết người ta."

Vu Hoan nhức đầu liếc mắt nhìn Diêm Tố, suy nghĩ phải làm sao mới đem tên tiểu quỷ này đuổi đi.

Diêm Tố hoàn toàn không biết dưới đáy lòng Vu Hoan đang suy nghĩ làm sao để thoát khỏi mình, hắn vẫn đang khóc lóc thảm thét kể lễ về việc Vu Hoan vô tình, lên án việc ác Vu Hoan đã vứt bỏ hắn.

"Này, là chính ngươi chạy nhanh như vậy, lẽ nào còn muốn ta đuổi theo ngươi?" Vu Hoan đem Diêm Tố cầm lên, trên mặt đều là vẻ không kiên nhẫn, "Đừng khóc, lại khóc lão tử giết chết ngươi."

Chưa từng thấy qua quỷ tu yếu đuối như vậy, quả thực là quá đủ!

Diêm Tố co rúm lại, gào khóc vừa rồi lập tức đổi thành thút thít, vẻ mặt đáng thương nhìn Vu Hoan.

Vu Hoan lại hung tợn trừng mắt liêc hắn một cái, lúc này có thể dịch ra chính là: Lại nói giết chết ngươi.

Diêm Tố lập tức đem lời bên miệng nuốt xuống, bay tới một bên khác của Vu Hoan đứng đó, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Thiên Khuynh kiếm đang được cô ôm trong ngực, vẻ mặt ngưỡng mộ.

"Tổ...tông... Chúng ta ở đây đợi cái gì?" Đơị đã lâu, Diêm Tố vẫn là nhịn không được mở miệng, đã đứng ở đây đợi sắp một canh giờ rồi.

Cái này là không phù hợp với tính cách của tổ tông!

Vu Hoan cũng có chút bực bội, những người kia không biết ở bên trong thương lượng cái gì, đã lâu như vậy lại chưa ra.

Không ra cô liền đi vào cướp người!!

Ý nghĩ này vừa nảy ra, liền nhìn thấy Diệp Lương Thần nổi giận đùng đùng đóng cửa đi ra, nhìn thấy Vu Hoan đang đứng ở bên ngoài tiểu lâu, cơn thịnh nộ của Diệp Lương Thần liền uể oải xuống.

"Này, Diệp công tử, cùng đi a!" Vu Hoan vẻ mặt hưng phấn gọi Diệp Lương Thần.

Chỉ kém viết mấy chữ to lên trên mặt ' Không sai, ta chính là đang ngấp nghé ly hồn thạch của ngươi, ngươi mau ngoan ngoãn giao ra cho ta.'

"Không cần... Bách Lý ... cô nương mời đi trước..." Người của gia tộc Bách Lý vẫn còn ở trong thành, bất luận là Bách Lý  Vu Hoan có còn là người của gia tộc Bách Lý hay không, hắn hiện tại cũng không thể trêu vào!

"Ta không để ý." Vu Hoan chững chạc đàng hoàng nói.

Diệp Lương Thần: "..." Hắn để ý a!!

Ngươi sẽ cũng với người đang ngấp nghé bảo bối của mình để đi chung à?

Trừ phi đầu óc của hắn bị heo ủi rồi!

Nhìn nữ tử đối diện đang ăn điểm tâm, cười tùm tỉm nhìn hăn, Diệp Lương Thần xác định, đầu óc của hắn xác thực đúng là bị heo ủi rồi.

"Bách Lý...cô nương, ta thật sự không có ly hồn thạch..."Diệp lương Thần vẫn muốn giãy dụa một chút.

"Nha." Vu Hoan khẽ lên một tiếng, liền vào thời điểm Diệp Lương Thần cho rằng cô tin hắn, lại nghe hắn nói:"Không quan trọng a, ngươi tìm đến giúp ta."

Phốc.

Ngươi không được ức hiếp người như vậy, ta cũng biết tức giận.

"Bách Lý Vu Hoan, ngươi cũng đừng có khinh người quá đáng." Diệp Lương Thần nổi điên, xoát một chút đứng lên, bàn tay dùng lực đánh vào trên bàn.

Cũng may bởi vì thời tiết  bên ngoài, nơi này cũng không có ai, chỉ có chưởng quầy đang đăm chiêu ủ dột ở bên kia, chưởng quầy nhìn về phía này một chút, lại cúi đầu làm việc tiếp.

"Khinh người quá đáng?" Ngón tay Vu Hoan gõ gõ trên mặt bàn, "Diệp công tử sợ là không hiểu ý nghĩa thật sự của khinh người quá đáng rồi, không bằng ta biểu diễn một lượt cho Diệp công tử như thế nào?"

Vu Hoan đứng trên băng ghế đứng lên, đi tới bên cửa sổ, dùng tay đẩy ra, một trận gió lạnh phần phật thổi vào.

"Khụ khụ, các chư vị ở phía dưới, không biết có nghe tới gần đây có thần..."

"Bang." Cửa sổ bị người dùng lực đóng lại.

Mấy người bị Vu Hoan hấp dẫn ở bên ngoài: "..." Làm cái gì?

"Bách Lý Vu Hoan, ngươi dám." Diệp Lương Thần cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Vu Hoan.

Vu Hoan dựa vào cửa sổ, bĩu môi, vẻ mặt bất mãn, "Ta có gì mà không dám, ta còn dám đem chuyện này đổ lên trên người ngươi, ngươi tin không?"

Tin!

Hắn đương nhiên tin, nữ nhân này đơn giản chính là tên điên.

"Ly hồn thạch không có ở trên người ta, đó là sự thật." Diệp Lương Thần cuối cùng thỏa hiệp, thần khí cùng một ly hồn thạch có thể chứng thực bảo vật, căn bản không thể so sánh.

Có thần khí rồi, hắn liền sẽ trở thành người người trên đại lục hâm mộ, trở thành đại nhân vật người người tôn kính.

"Vậy ở đâu? Diệp gia sao?" Vu Hoan nhíu mày.

"Ừm." Diệp Lương Thần vẻ mặt âm trầm gật đầu, đợi đến khi hắn có được thần khí...

Đúng a, đợt đến khi hắn có được thần khí, còn sợ không đoạt lại được ly hồn thạch sao?

Nghĩ tới đó, sắc mặt Diệp Lương Thần lại dễ nhìn một chút.

Một loạt biến hóa của Diệp Lương Thân đều được Vu Hoan nhìn vào trong mắt, từ trong ánh mắt của hắn có thể nhìn ra hắn đang suy nghĩ cái gì.

Nhân loại nha, vốn là tham lam.

"Ngươi có thể đi rồi." Vu Hoan phi thường không khách khí đuổi người, "À đúng, trả tiền ăn cho ta."

Dung Chiêu không có ở đây, cô cũng không có tiền để tiêu a.

Diệp Lương Thần lại lần nữa trừng mắt nhìn cô, nhưng một khắc cũng không dám dừng lại, lúc đi tới cửa, hắn đột nhiên quay đầu, uy hiếp nói với Vu Hoan," Chuyện này nếu ngươi truyền ra bên ngoài, ngươi sẽ nhận lấy hậu quả."

Hậy quả? Có thể có hậu quả gì?

Sau khi Diệp Lương Thần rời đi, Diêm Tố lập tức xuất hiện bên cạnh Vu Hoan, nhìn Vu Hoan.

"Tiểu quỷ." Vu Hoan cười âm hiểm nhìn Diêm Tố, cả người Diêm Tố run lên thân thể trực tiếp trượt xuống mép bàn.

Vu Hoan đen mặt đem hắn xách lên, "Đem chuyện của thanh thần khí kia truyền ra ngoài, đặc biệt là phải để Bách Lý Hiên biết được." Cái này để miễn cho bọn hắn tìm tới cô gây phiền phức, cô thật sự la quá thông minh.

"Tổ tông ... ngươi vừa rồi mới hứa với người ta ... người ta vừa đi ngươi liền bội ước, như vậy không tốt a?"

"Ta đã đồng ý rồi sao? Lỗ tai nào của ngươi nghe thấy ta đồng ý?" Vu Hoan trợn mắt nhìn Diêm Tố, chỉ tiếc ren sắc không thành thép mà nói:"Còn có ngươi là quỷ tu, cùng ta nói cái gi uy tín?Trong đầu có phải bị úng nước?"

Diêm Tố: "..." Không cần phải đem thân thể của hắn công kích như vậy

Không đúng, quỷ thân mới đúng.

Lần nữa thấy được Vu Hoan vô sĩ không biết xấu hổ, Diêm Tố càng kiên định một lòng muốn đi theo Vu Hoan.

Đi theo tổ tông nhất định sẽ không bị khinh dễ

"Vẫn không đi? Đợi ta tiễn ngươi đi à?" Vu Hoan rất không kiên nhẫn thúc giục, trí thông minh của tên này có phải là có vấn đề.

Diêm Tố không ngừng gật đầu, như một làn khói biến mất khỏi trước mắt Vu Hoan.

Mà Vu Hoan quay đầu liền đối diện với ánh mắt của chưởng quầy, nữ nhân này ở đó cứ nói chuyện một mình???

Việc làm ăn gần đây không tốt, thật vất vả mới có người tới cửa, vậy mà lại là người thần kinh chứ, hắn có phải là nên đóng cửa luôn không?

Sắc mặt Vu Hoan lại đen thêm mấy phần, mò lấy điểm tâm ở trên bàn rồi rời đi, thời điểm đi ngang qua chưởng quầy, Vu Hoan đột nhiên quay đầu, hung tợn trợn mắt nhìn lão chưỡng quầy kia.

Chưỡng quầy thần sắc sợ hãi, bộp một tiếng ngã xuống đất, đợi thân ảnh Vu Hoan rời đi, dùng cả tay cả chân đem cửa lớn đóng lại

Hù chết hắn, tốt nhất vẫn là đóng cửa tốt hơn

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Bà đây đem vai ác dương oai (Mặc Linh) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Maxnt
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.