Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tại sao cứ cố chấp muốn giết nàng ta???

Phiên bản Dịch · 1611 chữ

Dung Chiêu vẫn luôn chú ý đến Vu Hoan, nhìn thấy cô lại lâm vào trong thế giới quỷ dị kia , hắn không chút suy nghĩ, tiến lên đem Vu Hoan kéo vào trong ngực.

Trước mặt mọi người liền diễn một màn ân ái.

Vu Hoan liền phản ứng lại, lập tức đẩy Dung Chiêu ra, vẻ mặt không tự nhiên nhìn hắn.

Gần đây làm sao càng ngày càng bị những hành động này của Dung chiêu ảnh hưởng đến.

"Phong Vân, ngươi muốn làm gì!"

"Tất nhiên là mang nữ nhi của ta đi, chẳng lẽ lưu lại đây để cho ngươi đồ sát sao?" Phong Vân không để ý đến người mình ngăn cản, cứ thế kéo Phong Khuynh Dao đến bên người,

Một tay níu lấy cánh tay của nàng ta nói, "Dao nhi, chúng ta đi, cha sẽ nghĩ biện pháp để cứu con, con đừng sợ."

Phong Khuynh Dao cảm nhận được mình bị xâm phạm, trong con ngươi vô hồn lóe lên một tia khát máu sắc bén, trường kiếm vung lên, không chút nể mặt chém xuống.

Phong Vân sửng sốt tại chỗ, Vu Hoan cũng không biết bản thân nổi điên cái gì, vậy mà lại tiến lên đem Phong Vân kéo ra, lúc này hắn mới miễn bị gọt đến.

"Vu Hoan cô nương?" Phong Vân sững sờ nhìn nữ nhân đang đứng bên cạnh.

"Ngươi cứ thế đi lên, nàng ta cũng sẽ không phân biệt mà công kích." Vu Hoan đơn giản giải thích mấy câu, "Cần phải nghĩ biện cách đem thanh kiếm kia tách ra khỏi nàng, hiểu không?"

"Bách Lý cô nương, ngươi là muốn nhúng tay vào ư?" Sở Vân Cẩm tiến lên hai bước, vẻ mặt vô tội.

"Ta không có hứng thú." Vu Hoan bình tĩnh buông Phong Vân ra, ánh mắt vòng qua đám người rồi rơi vào ngoài cửa, "Chẳng qua ..."

Sở Vân Cẩm đáy lòng vừa mới hạ xuống liền nhấc lên, nếu là mấy ngày trước, nàng ta có thể không kiêng kị cô, thế nhưng hiện tại, đáy lòng đang không ngừng nhắc nhở nàng ta, lúc này không thể cùng cô đối đầu.

"Vật mà ta muốn sẽ có người đưa tới, các ngươi không can thiệp vào chuyện này của ta. Ta tự sẽ không can thiệp vào chuyện của các ngươi."

Vu Hoan vừa nói dứt câu, ngoài cửa liền là một trận ầm ĩ, tiếp đó liền nhìn thấy Diệp Lương Thần mang theo một đám người vọt vào.

Căn phòng vốn không lớn nay lại càng thêm nhỏ.

"Không nghĩ tới động tác của chư vị lại nhanh như vậy" Diệp Lương Thần phe phẩy cái quạt xếp nạm vàng kia, trên mặt là biểu tình âm u

Ánh mắt của hằn dò xét quanh căn phòng, cuối cùng rơi vào trên thân Sở Vân Cẩm, cắn răng nghiến lợi nói:" Sở Vân Cẩm, ngươi dám gạt ta."

"Diệp công tử nói gì vậy, chúng ta là giao dịch công bằng, làm sao lại là Vân Cẩm ta gạt ngươi?" Thanh âm Sở Vân Cẩm vẫn mềm mỏng như cũ, đối với chất vấn của Diệp Lương Thần cũng không biểu hiện ra chút bối rồi.

"Ta ngược lại là đã xem thường nữ nhân ngươi, hôm nay ta nhất định phải có Phong Khuynh Dao, ngươi nếu dám cản đường ta, thì cũng đừng trách ta không thương hoa tiếc ngọc."

Ngay từ đầu hắn cho rằng nữ nhân này là cô nương yếu đuối thiện lương, thế nhưng kết cục mới biết được nữ nhân này mới là ác độc nhất.

Nàng ta nói cùng hắn hợp tác, thế nhưng cuối cùng lại một cước đá văng hắn ra, hắn làm sao nuốt trôi cục tức này.

Phong Khuynh Dao là hắn phát hiện trước, nàng là của hắn.

Là nữ nhân này lừa hắn, đem Phong Khuynh Dao mang tới phủ thành chủ, ai biết được đảo mắt một cái nữ nhân này liền không nhận người.

Hắn liền đem người cướp Phong Khuynh Dao ra, còn chưa giữ nóng tay, nữ nhân lại đem người giết tới, hắn làm sao lại nuốt trôi được chứ.

"Có phải Diệp công tử đã hiểu làm cái gì rồi không?" Sở Vân Cẩm vẻ mặt đầy vẻ vô tội.

"Hiểu lầm... ha ha, ngươi dám tính tóan Diệp Lương Thần ta, cũng phải xem có mạng sống để đi ra thành Phong Tuyết không." Trên mặt Diệp Lương Thần đều là vẻ hung ác, "Đi bắt lấy Phong Khuynh Dao, những người còn lại, giết!"

Vu Hoan: "..." Đi lên là giết, tốt xấu gì cũng phải để cô nói hai câu đã chứ!!

Vu Hoan rất không biết sự tình gì đứng dậy rời đi, cô vốn là muốn đến chỗ Diệp Lương Thần, ai biết được người luôn nhìn chằm chắm Hứa Nguyên Thanh là Phong Khuynh Dao kia lại đột nhiên giơ kiếm hướng phía cô chém tới.

Ta nhổ vào!!

Vu Hoan miễn cưỡng tránh đi, còn chưa quay đầu, lại bị từ bên trái bổ tới.

Bên này khẽ động, người của Diệp Lương Thần cũng động, tràng diện lập tức hỗn loạn.

Vẻ mặt Vu Hoan đen như đáy nồi, ôm Thiên Khuynh kiếm lui về bên cạnh Dung Chiêu, "Ngươi biết thanh kiếm kia sao?"

Dung Chiêu tạo cho Vu Hoan một kết giới, ánh mắt xuyên qua tầng lớp lớp bóng người, nhìn về phía thanh trường kiếm màu đen kia.

Mơ hồ cảm giác mình hẳn là từng gặp qua, thế nhưng rốt cuộc là gặp ở đâu, hắn lại nghĩ không ra.

Một lát sau, Dung Chiêu lắc đầu, "Không nhớ rõ."

Không nhớ rõ...

Ngươi rốt cuộc là nhớ cái quỷ gì!!

Vu Hoan hận không thể bóp chết tên kiếm linh này, ngươi rốt cuộc là làm thế nào lại thành kiếm linh?

"Bây giờ làm sao?" Dung Chiêu vẻ mặt lạnh lùng ,nhìn về phía hỗn loạn,.

"Làm sao... Còn có thể làm sao, đoạt chứ sao." Vu Hoan cắn răng nghiến lợi trừng mắt Dung Chiêu.

Con hàng này cho mình nhìn kịch bản căn bản cũng không hoàn chình, giống như một quyển sách, chỉ có vài dòng giới thiệu vắn tắt cùng kết cục, quá trình phát triển làm sao, cô căn bản không biết.

Sở Vân Cẩm tìm đủ mọi cách giết mình, cô cũng không thể nhìn Sở Vân Cẩm đạt được thanh thần khí kia để trợ lực a?

Mặc dù ...

Thanh thần khí này hình như cũng không phải vật gì tốt.

"Giết Sở Vân Cẩm." Ánh mắt Dung Chiêu nhìn vào Vu Hoan, ngữ điệu phá lệ lạnh.

Vu Hoan quay đầu nhìn hắn, con ngươi híp hip lại, nói:"Dung Chiêu, ngươi vì sao cứ chấp nhất muốn giết nàng ta?"

"Cô vì sao cứ chấp nhất không giết nàng ta?" Dung Chiêu lặp theo lòi nói kia của Vu Hoan trả về.

Vu Hoan một hơi nghẹn lại, vì sao?

"Nàng ta là cực âm chi thể vạn năm khó gặp, mà nửa năm sau chúng ta cần phải tới một nơi, chỉ có người là cực âm chi thể này mới có thể mở ra được, ta cần nàng ta." Vu Hoan không biết bản thân đem chuyện này nói cho Dung Chiêu biết là đúng hay sai, thế nhưng...

Nếu không nói cho hắn, hắn liền cứ một mực xúi giục cô giết chêt Sở Vân Cẩm.

Thế nhưng cô không thể giết a!!

Nếu có thể, cô đời nào lại để Sở Vân Cẩm dưới mí mắt mình mà hành hạ như vậy.

Cái này không phù hợp với tính cách tàn bạo của cô.

"Cô muốn tới chỗ nào" Mà phải cần tới cực âm chi thể để mở ra.

Dù sao cũng còn nửa năm, Dung Chiêu sớm muộn cũng sẽ biết, Vu Hoan dứt khoát không giấu diếm, "Tù Linh Cốc."

Trong truyền thuyết, là nơi ác linh giam giữ Thần sáng thé.

Con ngươi Dung Chiêu vốn bình tĩnh không lay động lại dâng lên một tầng gợn sóng, "Nơi đó... cô tới đó để làm gì?"

Tù Linh Cốc, hắn chưa có đi qua, thế nhưng hắn biết nơi đó không phải nơi người bình thường có thể vào...

"Đây là việc của ta." Vu Hoan quay đầu ra, hướng về phía Sở Vân Cẩm trong tràng diện kia.

"Cô biết Tù Linh Cố là nơi nào không? Cô đi vào đó có thể ngay cả mạng cũng không giữ nỗi, cô còn làm sao giúp ta tìm thần khí, ta không cho phép cô đi!" Dung Chiêu ngữ điệu nâng lên, mang theo một chút vội vàng mà hắn cũng không nhận ra.

"Chỉ cần có ly hồn thạch... ta liền có thể đi ra ngoài. Cho nên, Dung Chiêu, mau giúp ta lấy được ly hồn thạch, nếu không ta chết rồi, ngươi cũng không có chỗ tốt?"

Dung Chiêu: "..." Rốt cuộc là ai giúp ai làm việc!!

"Ly hồn thạch ... a... ở nơi đó." Nói tới ly hồn thạch, Vu Hoan liền lên tinh thần, dắt Dung Chiêu chạy tơi phía bên kia của Diệp Lương Thần.

Dung Chiêu sầm mặt, đã nói xong chuyện đoạt thần khí đâu?

Có kết giới của Dung Chiêu, cô cơ hồ hầu như thông suốt đi nơi cách  Diệp Lương Thần một met.

Vì sao lại cách ra một met?

Bởi vì Phong Khuynh Dao đột nhiên chặn cô, khuôn mặt âm u đầy tử khí lao tới.

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Bà đây đem vai ác dương oai (Mặc Linh) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Maxnt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.