Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trái tim pha lê của người bệnh thời kỳ cuối.

Phiên bản Dịch · 1819 chữ

Bách Lý Hiên giận tím mặt, đứa nghiệp chướng này nhiều lần khiêu chiến hắn, thật cho rằng hắn sẽ không giết cô?

"Phu quân, đừng xúc động, giờ quan trọng nhất là Thanh nhi, nó đã có thể hại Thanh nhi ra bộ dạng này chắc chắn có cách cứu nó."Liễu Thanh Thanh nhìn Bách Lý Hiên đang muốn giết chết Bách Lý Vu Hoan, chạy tới trước ngăn cản lại Bách Lý Hiên.

Hiện tại nó không thể chết, cô chết rồi Thanh nhi nói không chừng cũng sẽ không cứu được.

Được Liễu Thanh Thanh nhắc nhở như vậy, Bách Lý Hiên cũng tỉnh táo lại mấy phần, thu lại linh lực, đem Vu Hoan một lần nữa lại xách lên.

"Cho mày hai sự lựa chọn, hoặc là cứu sống Thanh Nhi, hoặc là chết."

Vu Hoan lúc này phi thường bình tĩnh, cô hướng mắt nhìn về phía người đang nằm trên giường, cánh môi của Bách Lý Thanh Hoan đã phiếm đen, xem ra cách cái chết không còn xa.

Vẫn là câu nói kia, cô lại không phải Bách Lý Vu Hoan, cô sẽ không đi cứu người không có liên quan đến mình, huống chi tình huống lúc này lại còn đang bị người đe dọa uy hiếp, cô càng không có khả năng đáp ứng.

"Ta có thể lựa chọn tự sát không?" Vu Hoan ngoẹo đầu, một bộ dạng đơn thuần lương thiện hỏi.

Bách Lý Hiên: “…”

Liễu Thanh Thanh: “…”

Bách Lý Hiên nghẹn họng, hắn hoàn toàn không nghĩ tới câu trả lời này của Vu Hoan, cái này bảo hắn làm sao mà nói tiếp?

Gian phòng thoáng cái im lặng, Vu Hoan cùng Bách Lý Hiên mắt to trừng mắt nhỏ, Liễu Thanh Thanh thì kinh hãi trừng lớn mắt.

Cô lâu không chú ý tới đại nữ nhi này thế nào lại trưởng thành với cái bộ dạng như thế này.

Chẳng biết từ lúc nào Vu Hoan đã vùng ra trói buộc, nhanh tay đánh lên mu bàn tay của Bách Lý Hiên, Bách Lý Hiên chỉ cảm thấy trên tay một hồi tê dại, theo bản năng buông lỏng bàn tay, sau đó cô nhẹ nhàng thoát khỏi khống chế của Bách Lý Hiên.

Trọng lực trong tay Bách Lý Hiên chợt nhẹ, lập tức bừng tỉnh, đưa tay muốn bắt lấy Vu Hoan, cô nở nụ cười rồi lui lại về phía sau.

Cô phát hiện chỉ cần linh lực không rời khỏi cỗ thân thể này, liền có thể sử dụng, nhưng chỉ cần rời đi thì sẽ không có cách nào sử dụng.

"Bách Ly Thanh Hoan là con gái của các ngươi, còn Bách Lý Vu Hoan thì không phải à? Thân thể cô ta yếu đuối nhiều bệnh thì xứng đáng nhận được sự yêu thương của các người hơn một chút sao, các người lại phải dùng Bách Lý Vu Hoan đi cứu cô ta,chỉ với điểm nhỏ này chỉ sợ ngoài các người ra sẽ không có phụ mẫu cực phẩm nào có thể làm ra được, đều nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng xem ra hôm nay ta xem như đã gặp được".

Trong phòng thanh âm trào phúng của Vu Hoan chậm rãi lưu chuyển, lúc này cô ngược lại thấy Bách Lý Vu Hoan có chút không đáng.

Dạng người nhà này có gì tốt mà lưu luyến, đổi lại là cô, thì đã sớm một mồi lửa đốt chết Gia tộc Bách Lý này.

Đáy lòng Bách Lý Hiên dường như bị ngàn quả cân đè nặng trong lòng, hồi tưởng lại những năm nay, thiên phú của Bách Lý Vu Hoan thì tuyệt đối là người đầu tiên trên đại lục.

Hắn vốn nên yêu thương cô nhiều hơn mới phải, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy cô, thì hắn không có cách nào yêu thương cô như cách hắn yêu thương Thanh Nhi, thậm chí là muốn thân cận với cô cũng cảm thấy khó khăn...

"Mau cứu nó, van xin cô".Âm thanh kia lại một lần nữa vang lên.

Vu Hoan nhẹ nhắm mắt, Bách Lý Vu Hoan, ngươi bị bọn họ hại chết, lại vẫn còn muốn cứu Bách Lý Thanh hoan, ngươi đứng là một đứa ngu xuẩn a!

Thân thể này làm sao lại chết, từ những hình ảnh đứt quãng trong trí nhớ Vu Hoan thật đúng là không thể tìm thấy dấu vết nào.

Người trong Gia tộc Bách Lý dường như không biết cô đã biến mất.

Là bị ai hại chết, cái này còn khó nói...

Nhưng Vu Hoan có thể chắc chắn, cái chết của Bách Lý Vu Hoan coi như không phải do đôi phụ mẫu này tạo nên, thì loại tính khí này cũng tuyệt là do đôi phụ mẫu này tạo nên.

Lại nói, đây cũng không phải vấn đề cô muốn cứu hay không cứu, mà vốn dĩ cô không có cách nào cứu cô ta.

"Bách Lý Vu Hoan, mày thật sự là tạo phản rồi, lão tử sinh cái loại nghiệp chướng như mày cũng không phải bảo mày đến đây ngang ngược." Đáy lòng tức giận Bách Lý Hiên cuối cùng cũng bạo phát ra ngoài.

Thân hình chợt lóe lên, thì đã đến trước mặt của Vu Hoan, một chưởng đánh về phía ngực Vu Hoan, cô liền tránh sang bên cạnh, Bách Lý Hiên dưới đáy mắt hiện lên một tia tính toán, đáng tiếc Vu Hoan không nhìn thấy.

Đợi cô phát hiện bản thân đã bị trúng kế thì cũng đã muộn, Liễu Thanh Thanh không biết tự lúc nào đã đứng phía bên kia, ngay khi cô đi qua mặt đất, liền phát ra một trận cường quang, Liễu Thanh Thanh cực nhanh từ trong tay ném ra mấy thứ đồ, Vu Hoan liền phát hiện mình bị khốn trụ.

Trận pháp...

Gia tộc Bách Lý vậy mà còn có người biết trận pháp.

Cấp bậc cũng không thấp, lật bàn!!

"Cô xong đời rồi."

Trước mặt Vu Hoan đột nhiên xuất hiện mấy chữ to, lưu trên không khí mấy phút rồi chậm rãi tan biến.

"Ta có thế cứu cô, cô cũng có thể cân nhắc một chút về điều kiện của ta." Một loại chữ lớn lại xuất hiện trong không khí một lần nữa.

Khóe miệng Vu Hoan co giật một cái, loại đồ chơi này lại không chết tâm đi chứ?

Cái thứ đồ chơi trong cơ thể cô là cái quỷ gì ngay cả bản thân cô cũng không biết, chỉ biết cái thứ đó rất kinh khủng.

Cô phát hiện ra nó là ở bên trong một di tích, kể từ sau khi cô khế ức với nó, cô đều không cần phải đánh nhau, lấy trung tâm là chỗ cô đứng, cách trăm dặm đều tuyệt đối sẽ không có lấy một con quỷ.

Nó biết nói chuyện, hơn nữa thanh âm là giọng của một nam nhân, chỉ là nó rất ít khi nó, nhiều khi đều là từ không khí xuất ra mấy chữ.

Nói nhiều nhất là bảo Vu Hoan giúp hắn tìm Thần khí gì đó.

Mẹ nó, hắn cho Thần khí là củ cải trắng à, đi trên đường là mua được 1 tặng 1.

Cho tới bây giờ ở thời kỳ này, Thần khí gì đó là thuộc về truyền thuyết.

Nói nhiều rồi cũng đều là nước mắt.

Vừa rồi vào thời điểm Liễu Thanh Thanh lấy máu cô đã thừa dịp đưa khí tức của hắn vào trong máu, ngay cả quỷ cũng đều không có cách nào tiếp nhận lực lượng của nó, chớ nói chi đến một con người đang bệnh sắp chết.

Nghĩ một lúc, Vu Hoan trong đầu trả lời một câu," Ta không đáp ứng ngươi, ta sẽ chết sao?"

"Sẽ."

Kiểu chữ thô to vẫn chưa dần tàn biến thì lại có loạt chữ hiện ra, "Đây là Hoán hồn trận, linh hồn của ngươi sẽ vĩnh viễn biến mất."

Phốc!!

Hoán hồn trận cô có biết đến, chỉ là trận pháp cổ xưa như vậy mà Gia tộc Bạch Lý lại biết đến, con mẹ nó cái này là đang đùa à!

Bách Lý Hiên là vì Bách Lý Thanh Hoan mà đổi hồn, đưa thân thể cô làm vật chứa cho Bách Lý Thanh Hoan.

Ta nhổ, cô có phải là không biết chuyện gì đang xảy ra a.

Hoán hồn trận chỉ có một người sống, còn linh hồn người kia sẽ là vật hiến tế cho trận pháp, chủ ý này của Bách Lý Hiên thật tốt a, nhất cử lưỡng tiện.

"Vu Hoan, con cũng đừng trách chúng ta, con...con ở trên đại lục này gây thù hằn rất nhiều, đem đến cho chúng ta rất nhiều phiền phức, con bây giờ cũng coi như là giải thoát rồi, về sau muội muội của con sẽ thay con sống tốt, con cứ yên tâm mà đi."Liễu Thanh Thanh đứng bên ngoài trận pháp, thần sắc thương xót, không biết là đang nói cho Vu Hoan hay là đang nói chính bản thân mình nghe.

Vu Hoan dưới đáy lòng đang cào tường, nào có nghe được Liễu Thanh Thanh đang nói cái gì.

Cô mặc dù đúng la không muốn làm người, nhưng cũng không có nghĩa cô không muốn làm quỷ a!!

Linh hồn biến mất rồi thì chính là ngay cả quỷ cũng không thể làm...

Cái này là muốn chơi cô.

Linh lực rời khỏi cơ thể này thì liền không có tác dụng, muốn cô phả hủy trận pháp này, trừ phi cô đem thân thể này đụng vào trận pháp, thế nhưng trận pháp này cũng không phải cô đụng một cái thì nó sẽ bị tổn thương.

Bất luận là chết hay tổn thương cô thì đều trốn không thoát trận pháp này, cái nào cũng đều không có lời.

Lẽ nào cô phải đáp ứng nguyện vọng của cái thứ đồ chơi không biết kia để tìm Thần Khí đã bị tuyệt chủng?

Vậy mà bây giờ cô chỉ có một lựa chọn như vậy...

Vu Hoan ngồi bên trong trận pháp, tay chống cằm, nhìn người không ngừng tiến vào từ bên ngoài.

Những người này vây quanh bốn phía của trận pháp, tựa hồ muốn làm cái gì, Vu Hoan liếc mắt về cái bóng đang đứng một góc trong phòng, lông mày giương lên,

Tiểu quỷ này vậy mà trà trộn vào đây.

Lúc nãy hắn nhưng là chạy rất nhanh.

Tiểu quỷ như phát giác đựơc ánh mắt của Vu Hoan, cô nháy mắt mấy cái, cánh môi hơi mở ra.

Thân ảnh của Vu Hoan cứng ngắc trong chốc lát, đột nhiên nói:" Được, thành giao."

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Bà đây đem vai ác dương oai (Mặc Linh) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Maxnt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.