Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không yêu cũng xin đừng hắc hóa

1645 chữ

Tâm tình Vu Hoan cuối cùng cũng tốt lên một chút, tu vi của cô vẫn còn.

"Các ngươi có phải là vẫn chưa ăn cơm, mau bắt lấy cô ta tới đây". Bách Lý Hiên cũng không đem chuyện vừa rồi xảy ra để trong lòng, một Địa huyền sơ cấp lại có thể đấu lại với hai Địa huyền trung cấp?

Đừng nhìn cái này chỉ hơn kém nhau một bậc, nhưng trên thực tế chênh lệch lại rất lớn. Bách Lý Vu Hoan là thiên tài nhưng vẫn cũng chỉ là con người.

Dưới đáy lòng Bách Lý Hiên chỉ là mới nghĩ đến, nhưng những chuyện tiếp theo khiến hắn vượt ra khỏi nhận biết của hắn.

Vu Hoan nhẹ nhàng đem hai người kia ném tới trong hồ nước, nghiêng đầu đối đầu với ánh mắt hoảng hốt của Bách Lý hiên, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.

“Bách Lý Hiên? Ta không phải là con gái của ngươi, tốt nhất ngươi đừng cản đường ta, nếu không..." Vu Hoan vung tay xuống, một cổ khí tức đáng sợ từ lòng bàn tay cô tràn sa, sau đó...

Sau đó liền không có sau đó, cổ khí vừa rời khỏi bàn tay của Vu Hoan, liền biến mất không có tàng ảnh.

Vu Hoan: “…”

Bốn phía một mảnh im lặng.

Vu Hoan trợn tròn mắt nhìn vào đôi bàn tay trắng noãn kia, đáy lòng thì điên cuồng gào thét.

Đây là lại xảy ra chuyện gì?

Tiểu quỷ vẫn còn cho rằng Vu Hoan sẽ phát đại chiêu, đang rất mong đợi, ai biết ngay cả cái rắm cũng chưa đánh, lập tức người run rẩy như lá rụng trong cơn gió mùa thu.

Hắn biết ngay là không thể tin tưởng nữ nhân có bệnh này mà, hu hu hu, cứu mạng a!

Liên tiếp thử mấy lần, đều là như thế, chỉ cần linh lực rời khỏi bàn tay của cô, thì sẽ biến mất trong không khí.

Tuy vừa rồi Bách Lý Hiên cảm thấy Vu Hoan giải quyết hai Địa huyền có chút dao động, thế nhưng nghĩ tới thiên phú của cô lại cảm thấy không có nhiều vấn đề.

Chỉ coi là Vu Hoan lại lên cơn đại phát, cũng không nghĩ quá nhiều, sắc mặt âm trầm sai người đem Vu Hoan trói lại.

Vu Hoan vẫn còn đang đắm chìm trong sự đả kích vừa rồi, bị người trói lại cũng không phản ứng lại, cuối cùng đợi đến khi tiếp nhận sự thật thì cô đã bị người trói gô trên một cái ghế.

Một nữ tử đang bưng tới một cái bát sứ tới gần, Bách Lý Hiên đang cầm chủy thủ đặt trên cổ tay nàng.

Vu Hoan: “…”

Ta nhổ! Rốt cuộc trong khoảnh khắc đó đã xảy ra chuyện gì a?

"Các ngươi muốn làm cái gì?" Vu Hoan bình tĩnh lên tiếng.

Đáy lòng lại như mưa rền gió dữ, cô bình tĩnh, bình tĩnh cái rắm a!

Cô chẳng qua chỉ là một con quỷ đi ngang qua, lại bị người trói lại lấy máu là thể loại gì a!!

"Vu Hoan, muội muội của con đang cần máu của con, con là đứa con gái tốt, nhịn một chút là qua rồi". Nữ tử đang cầm bát sứ, trên mặt nở ra nụ cười nhân ái, nhưng Vu Hoan lại thấy một bộ dạng cực kì dối trá.

Liễu Thanh Thanh, mẹ của cổ thân thể này.

"Lấy máu của ta, đã được ta đồng ý qua chưa? Đừng nói chuyện dễ nghe như vậy chứ, ta tuyệt không nghĩ phải nhẫn nhịn, nữ nhi của các ngươi thì tự các ngươi nghĩ biện pháp đi". Vu Hoan ngữ khí không tốt, tính tình của cô vốn khó lường, líc này bị người đem trói lại còn muốn lấy máu, cô đáy lòng đã sớm muốn bùng nổ,

Nếu không phải... nếu không phải...

Cô làm sao lại phải khổ sở như vậy, bị sét đánh thì cũng quên đi, lúc này lại bị người lấy máu??

"Ngươi là con gái của lão tử cần ngươi đồng ý cái gì, Thanh Nhi là muội muội của ngươi, ngươi cứu con bé là việc nên làm".Bách Lý Hiên dùng lực tay, chủy thủ lạnh buốt cắt ra một đường trên cổ tay cô.

Máu tươi trong nháy mắt chảy ra, Liễu Thanh Thanh liền đem bát sứ đặt phía dưới cổ tay của cô.

"Vu Hoan con cũng đừng khiến cha giân dữ, cha con cũng vì lo lắng cho Thanh nhi, muội muội của con như vây, con không cứu nó, nó liền xong đời rồi". Trên mặt Liễu Thanh Thanh bộ dạng yêu thương càng thống khổ, hai mắt ngấn lệ mà nói, chỉ là bàn tay bưng bát sứ kia lại như bộ dạng vững như Thái Sơn.

Vu Hoan xém chút nữa là phun ra một ngụm nước bọt, đáy lòng một trận co rút đau đớn, như có vô số kim châm đang đâm vào.

Lại tới!!!!

Mẹ nó, đã chết rồi, ý thức vẫn còn lưu lại, rốt cuộc chấp niệm của nguyên chủ nặng bao nhiêu.

"Cùng nó nói lời vô nghĩa làm gì, những năm này nó gây ra cho nhà bao nhiêu chuyện vẫn còn thiếu sao? Nếu không phải Thanh nhi cần máu của nó, lão tử sẽ không phí hết tâm tư để bảo vệ nó trước mặt những trưởng lão kia, lảo tử cho nó ăn cho nó mặc, nghiệp chướng này lại báo đáp lão tử như vậy?

Bách Lý Hiên một bộ tức giận, Vu Hoan không mảy may nghi ngờ, hắn một bộ dạng muốn xông tới muốn bóp chét cô.

Nhìn vào bát sứ máu tươi càng ngày càng nhiều, khóe miệng Vu Hoan đột nhiên cong lên quỷ dị, bộ dáng kia khiến đày lòng Liễu Thanh Thanh dấy lên một trận hoảng sợ, dường như sắp có việc gì không tốt sắp xảy ra.

Sẽ không đâu, sẽ không đâu, Vu Hoan luôn yêu thương Thanh Nhi, sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Dưới đáy lòng Liễu Thanh Thanh không ngừng tự an ủi bản thân, thấy máu cũng không sai biệt lắm, tùy ý đem vết thương của Vu Hoan băng lại, hướng về phía giường mà đi tới.

Vu Hoan lúc này mới thấy rõ trên giường có bóng người, bất quá khoảng cách có chút xa, không thấy rõ diện mạo.

Rất tốt, trong mắt cô cũng không có sự khác biệt giữa cầm thú nam và nữ.

Vu Hoan cười trên nỗi đau của người khác nhìn Bạch Lý Thanh Hoan đem chén máu kia uống cạn.

Thân thể đột nhiên xuất hiện một trận kháng cự, Vu Hoan không nhịn được nhíu mày, đem cảm giác quỷ dị kia đè xuống, nhưng mà cô càng trấn áp, lực lượng của cổ kháng cự kia càng mãnh liệt.

"Đừng thương tổn cô ấy". Thanh âm rất nhỏ bên tai Vu Hoan, cô quay đầu nhìn về hướng Bách Lý Hiên.

Bách Lý Hiên đang lau máu trên cây chủy thủ, khẩn trương nhìn hai nữ nhân trên giường, nào có thời gian chú ý đến Vu Hoan.

Vu Hoan dời đi ánh mắt, nhìn quanh gian phòng, không có quỷ...

Thanh âm kia là từ đâu tới?

"Đừng thương tổn cô ấy". Lần này thanh âm rõ ràng một chút, mang theo cầu khẩn.

"Thanh nhi con thế nào, Thanh nhi? Phu quân... phu quan chàng mau tới xem Thanh nhi? Liễu Thanh Thanh khóc lóc gọi Bách Lý Hiên.

Bách Lý Hiên hai ba bước tiến lên, nằm trên giường là một thiếu nữ gầy gò, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cánh môi không có huyết sắc, thanh âm rên rĩ từ cổ họng cô phát ra.

Bách Lý Hiên đưa tay kiểm tra một lượt Bách Lý Thanh Hoan, lại không phát hiện ra vấn đề gì.

"Bách Lý Vu Hoan, có phải ngươi giở trò quỷ." Bách Lý Hiên đột nhiên nghĩ tới Vu Hoan, trực tiếp bóp lấy cố Vu Hoan, mang cả người lẫn ghế xách lên.

Vu Hoan chuyển động con ngươi, nhìn về phía khóc đến thương tâm của Liễu Thanh Thanh đang ôm Bạch Lý Thanh Hoan trong ngực, rất không sợ chết mà nở nụ cười.

"Là ta, ngươi muốn như thế nào?"

"Bách Lý Thanh Hoan, nó là muội muội của mày, mày làm sao lại dám..."Liễu Thanh Thanh đột nhiên nhào tới, đánh vào cô, "Nó là muội muội của mày, mày lam sao lại nhẫn tâm như vậy, nó vẫn còn nhỏ, nó đã làm gì có lỗi với mày mà mài lại hại nó".

Liễu Thanh Thanh vốn là có tu vi, đánh vào khiến thân thể cô một trận đau đớn.

Thế nhưng so với một trận co rút đau đớn trong lòng, thì điểm này hoàn toàn lại không có gì đáng ngại.

"Máu... là các ngươi lấy, lại trách ta? Vu Hoan hơi thở có chút khó khăn, tay bóp cổ của Bách Lý Hiên có chút phát run, giống như đang cực lực áp chế cảm xúc muốn giết chết Vu Hoan.

"Nghiệp chướng mày đã làm cái gì?” Bách Lý Hiên sợ mình thật sự không kiềm chế được mà giết chết Vu Hoan, đưa cô ném trên mặt đất, từ trên cao nhìn xuống cô, "Nếu bây giờ mày cứu Thanh nhi, ta còn có thể tha cho mày một mạng".

Vu Hoan vặn cổ, cảm giác dễ chịu một chút, mới ngửa đầu đối mặt với ánh mắt hung tàn của Bách Lý Hiên.

"Ngươi muốn giết ta cũng phải xem ngươi có đủ tư cách hay không

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Bà đây đem vai ác dương oai (Mặc Linh) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Maxnt
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.