Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không biết lây tiêu đề gì

Phiên bản Dịch · 1642 chữ

Mọi người nghe thấy câu nói này của Vu Hoan đều là vẻ mặt sợ ngây người.

Chưa bao giờ gặp được người cầu xin được chết...

Hơn nữa người này lại là nữ nhân trước đó phách lối đến không biết xấu hổ.

Chênh lệch này quá lớn, bọn hắn có chút phản ứng không kịp.

"Ta không cản ngươi." Dung Chiêu lui về sau một bước, Vu Hoan ba một cái liền bị ngã trên mặt đất.

Bị ngã trên mặt đất Vu Hoan một mặt phẫn nộ ngẩng đầu trừng hắn:" Ai bảo ngươi động."

Dung Chiêu lại lùi sau một bước, nghiêm túc nói:" Cô cũng không nói là ta không thể động."

Lật bàn, cao lãnh đâu?

Có phải bị người xấu bụng này đánh tráo đi rồi đúng không.

Đáy lòng Vu Hoan gào thét một phen, mặt không có biểu tình ngồi xếp bằng trên mặt đất, căn bản không có ý tứ muốn đứng lên, người xung quanh lại một phen sửng sốt.

Cô nương a, ngươi tốt xấu cũng nên chú ý hình tượng một chút a!!

Một cô nương, dáng dấp mặc dù không phải quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành, thế nhưng cũng là thanh lệ động lòng người, vẻ mặt thanh tú, có cần phải hành hạ hình tượng của mình như thế không?

Vu Hoan nếu là nghe được lời nói này, nhất định sẽ không chút lưu tình mà cười lạnh trào phúng," Hình tượng? Đồ chơi đó có thể ăn sao?"

Bịt lại y phục cẩn thận, Vu Hoan lúc này mới bày ra phong phạm đại gia hướng về phía Diệp Lương Thần ngoắc tay:" A tên kia, Diệp thiếu ga, ngươi qua đây ngồi xuống, chúng ta tiếp tục nói chuyện."

Diệp Lương Thần trong khí lạnh hóa đá, nói chuyện cái lông a!!

"Bách Lý cô nương, có thể cho ta hỏi trước?"

Vu Hoan chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm lại, một cổ khí âm hàn không phải của khí lạnh nơi này, thẳng vọt tới trán.

Vu Hoan sợ run cả người, tâm tình không ngừng hạ xuống, trực tiếp xuống tới giá trị âm

Căn bản là đủ lạnh rồi, mẹ nó còn muốn hạ xuống đột ngột.

Đợi một chút, hình như có chỗ nào đó không đúng.

Ánh mắt Vu Hoan chậm rãi rơi vào thanh trường kiếm màu đen của Phong Khuynh Dao, thanh kiếm này...

Làm sao lại phát ra loại khí tức này?

Đang suy nghĩ, thân thể đột nhiên chợt nhẹ, cả người đều bi người nhấc lên.

"Diêm Chiêu, ngươi có bệnh a?"

"Thanh thần khí kia có vấn đề." Dung Chiêu không để ý ánh mắt bốc hỏa của Vu Hoan, đem cô giam cầm ở trong người.

"Cần ngươi nói." Vu Hoan trợn trừng liếc Dung Chiêu một cái, từ lúc bắt đầu hiện tượng của thanh thần khí này biểu hiện ra đều là không phù hợp với bình thường.

Phong Khuynh Dao xạm mặt lại nhìn hai người đối diện đã ngươi một câu ta một câu sắp đánh nhau đến nơi rồi, tỏ vẻ đặc biệt phiền muộn.

Có thế hay không nghe người ta nói!

Các ngươi thảo luận thanh âm có thể nói nhỏ tiếng một chút, nơi này nhiều người nghe như vậy a!!!

Thần khí loại đồ vật này có thể tùy tiện trước măt mọi người nói lung tung sao??

Phong Khuynh Dao cảm thấy sai lầm lớn nhất của chính mình chính là gặp được Vu Hoan, từ khi gặp được cô, cuộc sống của nàng liền vùng vẫy trong nước sâu và biển lửa.

"Diệp Lương Thần, Nguyên Thanh đang ở đâu?" Phong Khuynh Dao nhích lại gần Diệp Lương Thần.

Diệp Lương Thần trong lòng đều đang nghĩ về thần khí trong tay Phong Khuynh Dao, thấy cô nhích lại gần, đôi mắt sáng lên như khảm llên linh thạch.

"Nguyên Dao cô như vậy là yêu Hứa Nguyên Thanh?" Diệp Lương Thần dư quang quét qua phia hai người đang cãi nhau ở đối diện, khóe miệng nhếch lên mấy phần.

"Đúng, ta yêu chàng." Cô nguyện ý vì hắn mà đánh đổi mạng sống, làm sao lại không yêu?

Thời điểm Phong Khuynh Dao sửng sốt, dường như nhìn thấy Diệp Lương Thần trong măt lóe lên một tia hàn quang.

Đau đớn ở ngực liền tới, cô căn bản không có cơ hội phản ứng.

"Rút."

Vu Hoan đang níu lấy vạt áo Dung Chiêu, tay kia đang giơ lên tư thế như đang muốn đánh xuống.

Nghe thấy thanh âm này, cô đột nhiên đẩy Dung Chiêu ra, nghiêng đầu qua nhìn

Diệp Lương Thần đang ôm Phong Khuynh Dao tại kiến trúc ở giữa cực nhanh nhảy vọt lên, mấy bước liền không nhìn thấy bóng dàng.

Vu Hoan cứ như vậy trơ mắt nhìn mấy thân ảnh kia biến mất.

"Không đuổi theo?" Dung Chiêu chậm rãi sửa sang y phục, dường như người muốn đi tìm thần khí không phải hắn.

Vu Hoan khép lại áo khóăc, hừ lạnh một tiếng, "Đuổi theo cái lông a, lạnh thế này, ta không muốn động."

Ánh mắt Dung Chiêu tối lại, vừa rồi ngươi nhìn cả nửa ngày chỉ vì ngươi không muốn động, mà không phải là có lý do mới không truy đuổi.

Đại ca chớ nói nhị ca, hai người này nào có chỗ nào có bộ dạng như đi tìm thần khí

Vu Hoan nhìn quanh bốn phía, Phong Vân vừa mới đuổi theo Diệp Lương Thần, cho nên lúc này chỉ còn lại cô và Dung Chiêu.

"Vừa rồi ngươi không cùng ta nhao nhao, Diệp Lương Thần cũng không bắt Phong Khuynh Dao đi, mặc kệ, ngươi tự mình đuôi theo đi." Vu Hoan một mạch liền đem cái nồi giao cho Dung Chiêu.

Dung Chiêu cõng nồi: "..." Cái này cũng có thể trách hắn?

Đẩy trách nhiệm cũng sạch sẽ như vậy.

"Là cô nhao trước."

"Ha, ngươi còn kình, vừa rồi nếu không phải ngươi chọc giận ta, ta sẽ cùng ngươi ầm ĩ à? Phong Khuynh Dao sẽ bị bắt đi?"

"Ta nói sự thật."

"Dung Chiêu ta nói cho ngươi biết, việc này ngươi không chịu trách nhiệm cũng phải chịu, sai lầm này là tại ngươi..."

Tóm lại vấn đề là hai người lại kéo dài thời gian một nén nhang để thảo luận, kết quả cuối cũng chinh là hai người cùng nhau chậm rì rì đuổi theo...

Với tốc độ này, Diệp Lương Thần đã đem Phong Khuynh Dao giết chết phanh thây vứt xác, lại tắm rửa ăn một bữa cơm, vẫn dư thời gian.

Nhưng mà hai con hàng này biểu thị tuyệt không quan tâm, đối với bọn họ mà nói thần khí ở trong tay ai cũng đều như thế.

Dù sao cũng đều là để cướp, bất quá chỉ là thay đối tượng.

Diệp Lương Thần hướng về phía cửa thành mà đi, Vu Hoan vừa đến cửa thành liền không muốn đi tiếp vào bên trong.

Tràng cảnh bên ngoài cùng trong thành tạo thành hai bố cục tương phản.

Rõ rành là một bầu trời, lúc này bầu trời ngoài thành lại là bầu trời quang đãng, đầy ánh sáng mặt trời, dãy núi phía xa đều hiện lên vầng sáng màu vàng kim nhàn nhạt.

Trong thành lại là mây đen ép thành, những luồng khí lạnh trải rộng.

Quỷ dị đến cực hạn.

"Tổ tông... hu hu hu hu ngươi lại bỏ rơi ta."

Cùng với đó là tiếng gào khóc thảm thiết vang lên, Vu Hoan cũng cảm giác được bắp chân trầm xuống, mang theo mộ cỗ âm hàn quen thuộc vọt lên.

Vu Hoan nhấc chân liền đá vào ngực bóng đen đang ôm vào bắp đùi mình, vẻ mặt ghét bỏ, "Khóc cái rắm, lão tử vẫn còn sống."

Diêm Tố nước mắt như mưa, trên khuôn mặt hơi mờ kia cùng có thể nhìn thấy vệt nước mắt so với sợi mì còn to hơn.

Hắn dễ dàng lắm a!!

Nằm trên đầu tường Phong gia một đêm, vửa rồi còn xém chút bị sét đánh trúng, hu hu, hắn làm sao lại xui xẻo như vậy a.

"Tổ tông..." Diêm Tố cắn môi, vô cùng đáng thương kêu lên.

Vu Hoan nói câu kia thì hắn liền ngậm miệng, ngược lại hết nhìn đông rồi nhìn tây.

Cô mơ hồ cảm thấy bản thân đã quên cái gì, hóa ra là tiểu quỷ này.

Diêm Tố khóc lóc kể lễ cảnh ngộ bản thân hôm nay gặp phải, đáy lòng Vu Hoan có chút chột dạ, tư thế hết nhìn đông rồi nhìn sang tây ,càng nhìn càng đẹp.

"Tổ tông... người ta... người ta xém chút nữa không gặp lại người, sấm sét kia thiệt quá dọa người..."

Vu Hoan rất ôn nhu đem Diêm Tố từ dưới đất đứng lên, hắng giọng một cái, "Cho nên, ngươi vì cái gì lại ở đây?"

Thanh âm thút thít của Diêm Tố đột nhiên ngừng lại, nước mắt treo trên khóe mắt vẫn chưa rơi xuống, miệng mở rộng, vẻ mặt biểu lộ sợ ngây người.

Một hồi lâu sau, Diêm Tố mới ngại ngùng cúi thấp đầu, run tẩy nói:"Người ta... ngươi ta là đuổi theo tổ tông."

Vu Hoan ha ha hai tiếng, thu hồi lại tay của mình, "Cho ngươi thêm một cơ hội, nói." Cho rằng mắt cô bị mù a, cô rõ ràng là đưa lưng về phía cửa thành, mà cô hiện tại cũng không có ra khỏi thành!

Diêm Tố lập tức như quả cà, mười ngón tay móc vào nhau, thân ảnh không ngừng run rẩy.

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Bà đây đem vai ác dương oai (Mặc Linh) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Maxnt
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.