Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta chính là một tiêu đề đúng đắn.

Phiên bản Dịch · 1708 chữ

Nói dễ nghe một chút thì đó là Dung Chiêu cao lãnh không muốn để ý tới nhân loại tham lam kia, nói khó nghe một chút thì kỳ thật con hàng này không giỏi giao lưu.

Hắn cùng Vu Hoan đợi một thời gian dài, đem vẻ cao lãnh của bản thân vứt ra ngoài một cách tự nhiên.

Trước mặt Vu Hoan hắn cũng không cần bày biện vẻ mặt lạnh lùng cả ngày, ngẫu nhiên hắn sẽ lộ ra cảm xúc khác, nhưng mà chung quy hắn không phải là con người, lại ngủ say thời gian dài như vậy, hắn sẽ không có cách nào phát giác được sự biến hóa của bản thân.

Nhưng Vu Hoan thì khác, cả người đều không tốt.

Nhìn thấy rõ ràng là một hán tử cao lãnh lại biến thành yêu tinh biến thái, ngươi có thể lý giải cho cô đây là loại cảm thụ gì a.

Phong Vân cùng Phong Khuynh Dao vẫn đang đánh nhau, rất có một tư thế không chết không ngừng, Vu Hoan chỉ có thể nói bốn chữ,' thể lực thật tốt.'

"Gia chủ, gia chủ, không xong rồi." Hình tượng hài hòa bị đánh vỡ.

Thời điểm gã sai vặt chạy vào, Phong Vân liền từ trên không trung rớt xuống, Phong Khuynh Dao cũng không nhìn Phong Vân một chút, tiêu sái quay người, chớp mắt liền biến mất trong không trung.

Phong Vân một bên ói ra máu, một bên đưa tay muốn nắm Phong Khuynh Dao, trong mắt toàn là đau thương.

Không biết còn tưởng rằng người kia chính là đối tượng của hắn

"Gia chủ, không xong rồi, Diệp gia mang người tới, nói là muốn..." Gã sai vặt kia la lên, chạy đến trước mặt Phong Vân, nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Phong Vân, tức thời ngậm miệng, nhìn Phong Vân một bộ đần độn.

Cùng đại tiểu thư đánh nhau lại có thể đánh thành cái dạng này??

Gia chủ thế nhưng là thiên tôn đỉnh phong, cái này...không phù hợp với quy định về đẳng cấp a!!!!

"Khụ khụ...nói cái gì?" Phong Vân từ bên trong phế tích leo ra, phẫn nộ nhìn gã sai vặt.

Gã sai vặt co rúm lại, yếu ớt nói:" Nói...nói là vài hôm nữa sẽ cưới đại tiểu thư."

"Làm càn." Phong Vân một chưởng vỗ lên phế tích, phế tích vốn đã không chắc chắn liền một trận ào ào đổ xuống, Phong Vân lại giẫm lên yếu điểm, trực tiếp bị chôn vùi, mơ hồ còn có thể nghe thấy thanh âm chửi thề của Phong Vân.

Trong mắt Vu Hoan hiện lên hai chữ 'ngu xuẩn' sáng loáng, chưa hề thấy qua người ngu xuẩn như vậy, thật là....

Buồn cười quá đi.

Gã sai vặt kia cũng giật nảy mình, thẳng cho đến khi Phong Vân lửa giận ngút trời gào rống hắn, hắn mới luống cuống tay chân chạy tới gạt đi đống đổ nát đem Phong Vân ra ngoài.

Vốn là bị Phong Khuynh Dao đánh trọng thương, lại bị phế tích như vậy đè xuống, thương thế Phong Vân nghiêm trọng thêm không ít, sau khi bò ra ngoài thở hổn hển mấy cái, mới có khí lực nói chuyện.

"Người của Diệp gia ở đâu ?"

"Ở...ở cửa phủ, Diệp thiếu gia tự mình đến, ngay cả sính lễ cũng mang theo rồi."

Trên khuôn mặt tái nhợt của Phong Vân liền mất đi huyết sắc,trong mắt bùng lên hai ngọn lưả,"Diệp gia khinh người quá đáng."

"Vậy...gia chủ chúng ta nên làm sao?" Diệp gia kia đều đã tới cửa rồi.

Diệp gia cũng không phải gia tộc ở Phong Tuyết thành, mà là ở thành trì bên cạnh.

Thành trì bên cạnh so với Phong Tuyết thành to hơn nhiều, bên dưới còn nắm giữ mấy cái thành trì nhỏ, thế lực vượt xa Phong Tuyết thành.

Diệp gia còn là người cầm quyền trong đó, một câu của Diệp thiếu gia, muốn đổi chủ ở thành Phong Tuyết cũng chỉ là việc trong giây lát ...

Không biết từ lúc nào Diệp thiếu gia đột nhiên coi trọng Phong Khuynh Dao, tới cửa cầu hôn người ta nhiều lần, thế nhưng đều bị vị tiểu thư này cự tuyệt, không nghĩ tới lần này thế mà lại đúng vào thời điểm này lại tới, vẫn là Diệp thiếu gia tự mình đến.

Đây không phải là họa vô đơn chí sao??

"Làm sao bây giờ? Còn có thể làm sao, đóng cửa tiễn khách, phái người đi tìm tiểu thư." Cho dù hắn nguyện ý đem Dao nhi gả cho Diệp thiếu, cũng phải cầm được người ra mới được a!!!

Dao nhi cũng không biết gặp chuyện gì, mà trở nên lại mạnh như vậy....

Vu Hoan hướng Dung Chiêu nháy mắt mấy cái, chỉ chỉ phương hướng Phong Khuynh Dao biến mất, dùng khẩu hình miệng nói:"Ta đuổi theo Phong Khuynh Dao, ngươi đi không?"

Cái này còn phải hỏi? Thần khí thế nhưng là đang nằm trên người nữ nhân kia.

Trước mắt Phong Vân có bóng đen chớt lóe lên, tro bụi mù mịt, hắn không hiểu nhìn nhìn bầu trời, một cỗ khí lạnh vọt lên trán, trừ cái đó ra, liền sợ lông cũng không thấy.

Ảo giác sao??

Thần khí trên thân Phong Khuynh Dao mặc dù khí tức trở nên yếu đi, thế nhưng đối với Dung Chiêu mà nói vẫn có thể cảm giác được.

Tìm được nàng ta cũng không khó.

Chỉ là...

Tình huống này hình như có điểm không thích hợp a!!!

"Phong Khuynh Dao chạy đến vùng hoang dã này để làm gì? Nàng ta không phải là muốn tìm công tử nhà họ Hứa gì đó sao?" Vu Hoan đẩy nhánh cây ngăn lại trước mặt, nói nhỏ.

Diệp Chiêu theo ở phía sau, ghét bỏ nhưng lại không thể không đi theo, trong lòng uất ức chỉ có thể tự mình lĩnh hội.

Dạo quanh khu rừng một vòng, Dung Chiêu cùng Vu Hoan cũng chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ.

"Người đâu?" Vu Hoan tức giận, mẹ nó tìm một vòng lớn đều không nhìn thấy người, ngươi xác định không đi sai đường??

Diêu Chiêu nhíu mày, khí tức của Thần khí đúng là đang ở trong khu rừng này, nhưng làm sao lại không có người??

"Sột xoạt sột xoạt..."

Tai Vu Hoan động mấy cái, lông mày nhếch lên, nắm lấy Dung Chiêu liền nhảy tới thân cây bên cạnh.

Từ trên cao nhìn xuống, liền thấy được thanh âm kia là cái gì.

Vu Hoan tựa vào thân cây, hai má dán lại trên vỏ cây gồ ghề, con ngươi chuyển động xung quanh, vẻ nghi ngờ từ đáy mắt chậm rãi dâng lên.

Cách đó không xa một nam một nữ đang chật vật đi tới, y phục nữ tử là mặc áo tang vải thô, dùng khăn bọc lại từ tóc xuống người, chỉ lộ ra một khuôn mặt.

Nam tử dường như bị trọng thương, hoàn toàn dựa vào nữ tử kia để dìu đi, y phục trên thân rất bẩn, vết máu loang lỗ.

Nam nhân kia hình là Đông Phương Cảnh a...

Vu Hoan cau mày, cố gắng đem Đông Phương Cảnh trong trí nhớ cùng nam nhân trước mặt này so sánh.

Sự thật chứng minh, không thay y phục cô vẫn có thể nhận ra.

Vậy người đang ở cùng với Đông Phương Cảnh kia chính là Sở Vân Cẩm??

Chỉ là...

Sở Vân Cẩm làm gì mà ăn mặc như thôn cô thế kia??

Trước đó không phải đi theo con đường tiên nữ sao? Lúc này mới mấy ngày không gặp, liền đổi phong cách rồi?

Khác biệt cũng quá lớn rồi!!!

Nữ tử dường như mệt rồi, nhìn xung quanh một lượt, thấy không có nguy hiểm liền dìu Đông Phương Cảnh đến gốc cây ngồi xuống, lại cúi người ghé vào tai hắn nói mấy câu, thanh âm quá nhỏ, Vu Hoan lại cách khá xa, hoàn toàn nghe không rõ.

Nữ tử loay hoay một hồi, mới vội vã rời đi.

Con ngươi Vu Hoan trừng lớn, nhìn Đông Phương Cảnh như vậy, hoàn toàn không có năng lực phản kháng nha, muội tử, ngươi để lại hắn như vậy thật sự có tốt không???

Không sợ bị dã thú tha đi à??

Đợi nữ tử đi xa một chút, Vu Hoan tay chân lanh lẹ từ trên cây nhảy xuống, nghênh ngang đi tới trước mặt Đông Phương Cảnh, đi làm dã thú a.

Dung Chiêu ngược lại không có ngăn cản cô, nam nhân này đối với cổ thân thể này là một trở ngại.

Giết, cũng tốt.

Vừa rồi cách khá xa, nhìn không thấy rõ tình huống của Đông Phương Cảnh, lúc này tới gần quan sát một lần mới phát hiện khí tức của nam nhân này lại yếu ớt đến đáng thương.

Cô chỉ cần thoáng bổ cho một cước, Đông Phương Cảnh liền treo rồi.

Vu Hoan có chút hưng phấn, hai ba bước đi tới trước mặt Đông Phương Cảnh.

Phát giác được có người tới gần, đầu Đông Phương Cảnh rũ xuống, cử động một chút, liếm liếm cánh mô khô nứt, thanh âm khàn khàn," Làm sao nhanh như vậy đã trở lại rồi?"

"Không có nha, ta vừa mới tới." Vu Hoan thanh âm nhẹ nhàng trả lời, thuận thế ngồi xuống.

Thân thể Đông Phương Cảnh đột nhiên căng cứng, trong ánh mắt hiện lên sự phẫn nộ, thâm độc, cùng với một tia bối rối khó phát giác.

Vu Hoan tựa như không chú ý đến biến hóa của Đông Phương Cảnh, âm thanh mềm mại trong rừng lại có vẻ cao ngất, nhưng thanh âm vẫn rất dễ nghe, chạy tới lòng người.

"Đông Phương ca ca, huynh làm sao lại thành ra bộ dạng chật vật như vậy? Lúc này mới mấy ngày không gặp, người ta đều không nhận ra Đông Phương ca ca nữa rồi, có cần ta giúp huynh không a???

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Bà đây đem vai ác dương oai (Mặc Linh) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Maxnt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.