Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm một tiêu đề an tĩnh

Phiên bản Dịch · 1630 chữ

Hiển nhiên ba sinh vật khác chủng tộc này đã quên một chuyện quan trọng, đợi bọn họ cùng nhớ lại đã bị người bay vây lại.

Vu Hoan vẫn duy trì tư thế kia, chì là ánh mắt chuyển qua hướng cửa thành.

Một nam nhân trung niên với y phục hoa lệ đang gấp gáp chạy về đằng này, Vu Hoan nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát rồi yên lặng dời ánh mắt.

Cmn, căn bản là nhìn không ra dáng dấp của người này.

Diêm Tố lui lại qua một bên, dường như rất sợ hãi những người kia.

Vu Hoan lườm hắn một cái, chậm rì rì từ dưới đất đứng lên, cô vừa đứng vững thân thể, thì nam nhân kia cũng đến trước mặt.

Đầu tiên là vẻ mặt nghi hoặc đánh giá Vu Hoan một lần, dư quang quét đến Dung Chiêu, đáy mắt lập tức lóe lên tia kiêng kị.

"Dao nhi, Dao nhi con ở đâu?" Cửa thành lại có một đoàn người chạy ra.

Người chạy đầu tiên, vẻ mặt lo lắng. Nhìn thấy nam nhân đang đứng đối diện Vu Hoan, hắn liền trực tiếp đẩy hắn ra, chạy vội tới bên Phong Khuynh Dao

"Dao nhi, con thế nào?? Mau tỉnh a, đừng dọa cha."

Phụ thân của Phong Khuynh Dao??

"Các ngươi là ai!!" Nam nhân bị người đẩy lại bị người coi khinh không đếm xỉa, cuối cùng không áp chế được nộ khí ở đáy lòng, quát lên một tiếng lớn, ý tứ Vu Hoan nói sai một chữ thì liền bị người trói lại.

Vu Hoan quệt miệng, không muốn trả lời vấn đề của hắn.

Dung Chiêu nghiêm mặt, ánh mắt băng lãnh, cũng không có ý tứ muốn trả lời.

Tất cả ai nhìn thấy hắn đầu tiên thì liền có một cỗ sợ hãi xông lên đầu, trên thân nam nhân tuấn mỹ kia mang theo quý khí cùng sát khí bẩm sinh....

Không sai chính là sát khí, cổ sát khí kia khiến người hận không thể liền quỳ gối trước mặt hắn.

"Dao nhi, làm sao lại biến thành cái dạng này, là các người hạ thủ?" Cha Phong Khuynh Dao bỗng nhiên lao đến trước mặt Vu Hoan, một bộ giận dữ cùng bi thống.

Êy êy con gái của ngươi vẫn chưa chết, ngươi bày ra bộ dạng này là muốn lừa bịp cô à?

Thấy Vu Hoan không trả lời, Phong Vân lại muốn chất vấn Dung Chiêu, nhưng hắn vừa tiếp xúc với ánh mắt của Dung Chiêu, khí thế lập tức biến mất rồi.

Nam nhân này cho hắn cảm giác thật đáng sợ...

Tốt xấu gì hắn cũng là Thiên tôn, đặt trên đại lục sự tồn tại của hắn chính là được người người tôn kính, thật không nghĩ tới, bây giờ chỉ là là một nam tử tuổi tác còn trẻ, hắn chỉ mới nhìn một chút liền cảm thấy sợ hãi.

Từ lúc nào trên đại lục lại có sự tồn tại của nhân vật này??

Còn có một người bị không đế ý tới chính là Thành chủ - Hứa Bác.

Cảm nhận của hắn cùng với Phong Vân cũng không khác nhau là mấy, đều không nghĩ ra một nam tử lợi hại như vậy vậy mà trên đại lục lại không có tiếng gió.

"Êy, êy ngươi nhìn đủ chưa??" Vu Hoan đưa tay lung lay trước mặt Phong Vân mấy cái, lại chỉ vào Phong Khuynh Dao trên đất: "Đây là con gái ngươi??"

Phong Vân từ trong sợ hãi lấy lại tinh thần, lúc này Vu Hoan chỉ vào con gái nhà mình, sắc mặt liền khó nhìn.

"Hai vị, sợ là phải cho Phong mỗ một cái công đạo." Đây là nữ nhi duy nhất của hắn, bình thường hắn ngậm trong miệng thì sợ tan, nâng trong tay sợ ngã, từ lúc nào để cô phải chịu qua đau khổ này.

Người Phong gia đã đem Phong Khuynh Dao đặt trên giường mềm, lúc này ngoại trừ trên thân dơ dáy bẩn thỉu một chút, cả người nhìn qua như đang ngủ thiếp đi, nào có chỗ nào giống như có vấn đề?

Vu Hoan cười nhạo một tiếng, ngón tay trong không khí điểm mấy lần, "Ngươi hãy nhìn cho rõ ràng, nàng ta chỗ nào có chuyện, ta cần cho ngươi cái công đạo gì?"

Phong Vân trước đó bị dáng vẻ của Phong Khuynh Dao hù dọa, lúc sau lại bị Dung Chiêu dọa, sớm đã quên đi xem tình huống của Phong Khuynh Dao.

Lúc này bị Vu Hoan nói như vậy, hắn mới vội vàng đi kiểm tra tình huống của Phong Khuynh Dao.

Thân thể Phong Khuynh Dao rất khỏe mạnh...

Rất khỏe mạnh...

Phong Vân có chút không bình tĩnh, thế nào cũng thấy bộ dạng này của Dao nhi có vấn đề.

"Làm sao có thể..." Phong Vân lắc đầu, tỏ vẻ mình không tin.

"Làm sao không thể? Lẽ nào ngươi muốn nữ nhi của mình phải có chuyện mới tốt??" Thanh âm trêu tức từ bên trái Phong vân truyền đến.

Hắn vừa quay đầu liền nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Vu Hoan, khóe miệng ý cười châm chọc, khiến phía sau lưng hắn toát ra một tầng hơi lạnh.

Nữ nhân này đi đường không phát ra tiếng động à???

Trước đó nhìn nàng bất quá cũng chỉ là địa huyền trung cấp, làm sao lúc này lại mang đến cho hắn cảm giác như là bị môt lực lượng đè nặng, có chút thở không nổi??

"Ngươi...nói bậy bạ gì đó." Phong Vân nổ lực để bản thân mình tỉnh táo trở lại.

Vu Hoan đứng thẳng người, hất cầm, vẻ mặt nghi hoặc, "A, là ta hiểu lầm sao? Vừa rôi nhìn bộ dạng của ngươi như vậy, ta còn tưởng rằng nữ nhi của ngươi không xảy ra chuyện, ngươi rất thất vọng chứ."

"Ngươi...ngươi ngươi..." Phong vân vốn là tuấn lãng, trên mặt lúc xanh lúc trắng, nhất thời cũng không biết nói cái gì cho tốt.

Dao nhi là nữ tử duy nhất của hắn, hắn làm sao có thể mong đợi nữ nhi của mình gặp chuyện không tốt chứ.

"Ta ta ta, ta làm sao? Ngươi đừng trừng ta nha, ta sợ một hòi ta lỡ tay ..." Vu Hoan còn chưa nói xong, Dung Chiêu đột nhiên tiến lên đưa cô ra phía sau hắn, tư thế thập phần bảo hộ.

"Chúng ta chỉ là đi ngang qua, không biết vị cô nương này." Dung Chiêu mở mắt nói lời bìa đặt càng ngày càng thuần thục.

Vu Hoan muốn từ phía sau hắn đi ra, hắn lại gắt gao chặn lại phía trước cô, cô chỉ có thể lộ ra cái đầu hướng phía Phong Vân hô:" Cái gì mà qua đường, Phong cô nương thế nhưng là chúng ta cứu trở về."

Bốn phía đột nhiên yên tĩnh.

Diêm Tố vẻ mặt hoảng sộ cố gắng đem mình co lại thành một đoàn, khuôn mặt tổ tông nói câu này thật sự là quá không biết xấu hổ.

Dung Chiêu vẻ mặt nghiêm túc, trên khuôn mặt tuấn tú dường như có vết nứt, lần nữa hoài nghi có phải bản thân lại làm sai rồi phải không?

Phong Vân sửng sốt một hồi lâu, ánh mắt nhìn Vu Hoan quan sát đánh giá nhiều lần, mới rất không xác định nói:" Cô nương là đang nói thật?"

Nhìn cô nương này thấy thế nào cũng không giống là kiểu người sẽ cứu người khác ??

Không phải hắn có cái nhìn phiến diện, mà là ngay từ lúc đầu biểu hiện của Vu Hoan khiến người khác không có cách nào nghĩ nàng là ở phương diện tốt kia.

Thái độ ác liệt, thần sắc ngạo mạn, lời nói bất kính.

Kiểu này làm sao hắn tin??

Vu Hoan ung dung đi ra từ phía sau Dung Chiêu, ánh mắt như nhìn thằng ngốc nhìn Phong vân," Đợi nữ nhi của ngươi tỉnh lại hỏi một chút thì biết ta có đang nói thật hay không."

Vốn từ lúc đầu chính là cô đã cứu Phong Khuyng Dao, điểm này là sự thật như sắc thép, Phong Khuynh Dao tỉnh lại cũng không thể bóp méo sự thật được.

"Hiện tại không nên cùng bọn hắn đối đầu, ngươi làm gì đem bản thân đẩy lên đầu sóng ngọn gió?" Dung Chiêu thanh âm nhẹ nhàng vang lên trong đầu Vu Hoan.

Vu Hoan lầm bầm,"Ta bất quá là đang thực hiện chức trách của ân nhân cứu mạng, bọn hắn quỳ càm ơn ta còn không kịp, làm sao lại bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió chứ?"

Ngươi không biết xấu hổ như vậy, cha mẹ ngươi có biết không??

Vu Hoan lại lần nữa đổi mới hình tượng ác liệt trong lòng Dung Chiêu, cảm giác được sâu sắc cuộc sống của bản thân sau này nhật định sẽ khổ cực lầm than, mạo hiểm trùng điệp.

Quả nhiên quyết định ban đầu là sai lầm.

Thời điểm quỷ tu vẫn còn tốt, cô nương này ỷ có thực lực thì mặc xác hắn, hiện tại chuyển thành người rồi, lời nói ngược lại nghe được, thế nhưng lời nào cùng chỉ sợ không loạn không được, tính tình thi cố tình làm bậy.

Làm sao cảm giác giống như năng lực của cô không bị hạn chế??

Làm một kiếm linh thanh lãnh có thực lực, Dung Chiêu tỏ vẻ hắn không phục, tại sao có thể có người so với hắn còn tùy hứng.

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Bà đây đem vai ác dương oai (Mặc Linh) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Maxnt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.