Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trung thu vui vẻ.

Phiên bản Dịch · 1712 chữ

Vu Hoan đem Phong Khuynh Dao băng bó đơn giản một lần coi như xong việc, vốn là muốn đem nàng ném vào trong bụi cỏ, có thể sống sót hay không hoàn toàn dựa vào vận khí.

Thế nhưng Dung Chiêu vậy mà sống chết không chịu, nhất định phải đợi Phong Khuynh Dao tỉnh lại.

Đợi thì đợi, Vu Hoan nhịn, dù sao cô cũng không muốn đi tìm Thần khí cái gì đó.

Nhưng mà!

Mẹ nó, hiện tại là tình huống gì đây???

Dung Chiêu một mặt nghiêm túc nhìn Phong Khuynh Dao nằm trên đất, "Cô ta là ai???"

Vu Hoan: "..."

Không sai, con hàng này vậy mà lại mất trí nhớ!

Còn là loại nửa canh giờ mất trí nhớ một lần, đây đã là lần thứ ba hắn hỏi vấn đề này.

"Không biết, chúng ta có thể đi rồi không?" Vu Hoan lần này đã thông minh hơn, lắc đầu phủ nhận.

Dung Chiêu cau mày, bản năng lắc đầu,"Không được."

Vu Hoan phát điên, nhìn Dung Chiêu giận dữ, cắn răng nghiến lợi nói:"Ngày hôm nay nếu ngươi không nói ra lý do, ta liền đánh chết ngươi!!"

"Không biết."

Lật bàn!!

Dung Chiêu cố tình gây sự, Vu Hoan thật sự là không có cách nào, đành phải băng bó một lần nữa cho Phong Khuynh Dao, lần này không đợi qua ba lâu Phong Khuynh Dao liền tỉnh lại.

"Nhìn đi, cô ta đã tỉnh lại, đại ca chúng ta có thể đi được chưa?" Không biết cô có chứng nóng nảy à? Không biết cô ở cũng một chỗ đợi quá lâu liền khó chịu sao?

Cô đến cùng là vì cái gì mới có thể vớ phải tên Dung Chiêu kỳ hoa này!!

Dung Chiêu gật đầu, Vu Hoan lập tức thở phào, nhấc chân liền đi, lần sau mẹ nó còn xen vào việc của người khác cô liền chặt tay!!

Dung Chiêu đợi Vu Hoan đi một khoảng cách mới chậm rãi đi theo.

Thiên Khuynh Kiếm bị lãng quên: "..." Hố kiếm rồi.

Phong Khuynh Dao bị không để ý:"..." Cô nhất định đời trước đã đoạt người yêu của cô nương này.

Phong Khuynh Dao biết rõ tình huống hiện tại của bản thân, muốn sống sót là không có khả năng, thế nhưng...

Thất Hà Lan cũng bị lấy mât, Nguyên Thanh sợ là..

Không, mặc kệ như thế nào, cô cũng phải gặp Nguyên Thanh một lần.

Phong Khuynh Dao một mảnh kiên định, nhìn thân ảnh sắp biến mất, cô cắn răng từ dưới đất đứng lên, lung la lung lay đi theo.

Vu Hoan cùng Dung Chiêu biết rõ Phong Khuynh Dao đi sau hai người, thế nhưng hai người đều lười chẳng muốn mở miệng, vì thế Phong Khuynh Dao thành công đi theo phía sau hai người bọn họ.

Nếu Phong Khuynh Dao biết rằng hai người họ để bản thân mình đi theo chỉ là vì lười mở miệng đuổi người, cô đoán chừng sẽ trực tiếp mà tức chết.

Thật vất vả mới đến một thị trấn nhỏ, Phong Khuynh Dao rốt cuộc cũng chống đỡ không nỗi nữa, té xỉu ngay cửa tiểu trấn.

Người ở tiểu trấn phi thường nhiệt tình, gặp người té xỉu lập tức liền có người tiến lên đỡ Phong Khuynh Dao, nhân tiện cùng Vu Hoan với Dung Chiêu đang cách không xa, hoàn toàn không để ý lời giải thích của Vu Hoan đem bọn họ nửa đẩy nửa lôi kéo tới một y quán.

"Bệnh nhân mất máu quá nhiêu, kinh mạch bị tổn thương nghiêm trọng, ta sợ chỗ này không thể chữa trị." Một lão đầu lắc lăc đầu thở dài, một bộ dạng tiếc hận.

Vu Hoan bị người dắt lấy,khó chịu nói:" Ta đã nói là ta không biết cô ta, có thể thả ta đi được chưa?"

Lật bàn, bộ dạng này của cô vậy mà lại không dọa người à??

"Ngươi, cô nương này làm sao lại dạng này, ta rõ ràng nhìn thấy nàng là cùng các người đi chung với nhau, bây giờ cô nương kia trọng thương hôn mê, ngươi vậy mà lại nói không quen, nếu cô nương kia tỉnh lại không phải sẽ rất đau lòng sao?" Vu Hoan bị một đại thẩm số một nắm lấy, tận tình khuyên bảo.

Vu Hoan hận không thể dùng tay chụp chết bà, bà mẹ nó con mắt nào nhìn thấy, nói, ta giúp bà móc xuống!!

Loại việc ác động này cũng chỉ có thể dưới đáy lòng phun tào, nhưng trên thực tế Vu Hoan cũng làm như vậy.

"Đại thẩm, ta thật sư là không biết cô nương kia, thật, ta và hắn đúng là đi cùng nhau, cô ta đi phía sau chúng ta lúc nào cũng không biết, ngươi nhìn ta cái này, da trắng mỹ mạo, sạch sẽ như tiên nữ, làm sao lại có thể có đồng bọn lôi thôi thế này?” Vu Hoan nắm lấy tay đại thẩm số một, vẻ mặt không biết xấu hổ khen lấy chính mình.

Đại thẩm số hai có chút hoài nghi đem Vu Hoan cùng Phong Khuynh Dao nằm trên giường so sánh một chút, thật đúng là khác biệt rất lớn...

Lẽ nào bọn họ thật không đi cùng nhau??

"Các ngươi thật không quen biết?" Đại thẩm số ba nhìn chằm chằm Vu Hoan, dường như muốn nhìn từ trên mặt cô phân biệt thật giả.

"Thật không quen, bổn tiểu thư là thân phận gì, làm sao có thể quen biết một bộ dạng đó chứ." Vu Hoan tiếp tục không biết xấu hổ bịa chuyện.

Dung Chiêu cũng phối hợp gật đầu.

Đám người nhìn Vu Hoan giống như không có nói dối, đại thúc đại thẩm mới vừa rồi còn là một bộ mặt lo lắng lập tức liền trở nên hung thần ác sát.

Nắm lấy Vu Hoan kéo ra bên ngoài, miệng còn hùng hùng hổ hổ," Xúi quẩy, hôm nay lại chưa khai trương."

"Nhanh lên đem bọn họ ném ra ngoài, còn nữ nhân kia, chết ở chỗ này thì thật xúi quẩy." Lời nói này của lão hói đầu kia nói, nơi nào còn dáng vẻ thương người như vừa rồi.

Vu Hoan cũng mặc cho bọn họ lôi kéo ra ngoài tiểu trấn.

"Mau cút đi, không cho phép ở nơi này." Đại thẩm số hai hung tợn la lên, dẫn theo một đám người đem Phong Khuynh Dao đi theo phương hướng khác.

Vu Hoan xoa cánh tay bị người túm lấy, nhìn sang Dung Chiêu bên cạnh vẫn là một bộ dạng bình tĩnh như cũ, dường như vừa rồi cái gì cũng không có chuyện gì phát sinh, liền tức giận.

"Ngươi lúc trước vì cái gì lại không đuổi Phong Khuynh Dao?"

Dung Chiêu bình tĩnh nghiêng đầu nhìn Vu Hoan," Phong Khuynh Dao là ai??"

Vu Hoan: "..."

Mẹ nó lại mất trí nhất.

"Chính là cô gái rừa rồi, ngươi mẹ nó nếu đuổi cô ta, chúng ta sẽ bị bọn đại thẩm đó bắt được à?" Vu Hoan chỉ vào đám người vẫn chưa biến mất hoàn toàn, mặt mũi phẫn nộ.

Thật vất vả mới nhìn thấy người, lại gặp phải một cái hắc trấn, nếu không phải cô thông minh, nói không biết Phong Khuynh Dao, không phải lúc này bọn hắn đã bị lưà gạt??

Mặc dù thực lực của những người kia không cao, nhưng người ta lại nhiều người, giết rất phiền phức có được không!!

"Cô cũng không phải không đuổi cô ta sao?"

Vu Hoan: "..."

Dung Chiêu phản bác, vẻ mặt của hắn nghiêm túc khiến Vu Hoan liền nghẹn lời.

Còn trách cô???

Ta nhổ vào, rốt cuộc là ai đem cô hiện tại biến thành cái dạng này, hả!!!!

Lại còn không biết xấu hổ!!!

Vu Hoan giận dữ, lấy Thiên Khuynh kiếm không biết từ đâu chui ra liền hướng ngực Dung Chiêu đâm tới.

Con ngươi Dung Chiêu nháy mắt u ám, bất quá thân hình lại không nhúc nhích, mặc cho Thiên Khuynh kiếm đâm lên bộ ngực hắn.

"Ngươi mẹ nó không biết tránh à!!" Vu Hoan nhìn Dung Chiêu vậy mà lại không tránh, tay nắm Thiên Khuynh kiếm chặt thêm thêm mấy phần, đáy mắt hiện lên mấy phần không tự nhiên.

Dung Chiêu nắm lấy thân kiếm, ngữ khí lạnh lùng: "Nó không gây thương tổn cho ta được."

Vu Hoan đem Thiên Khuynh kiếm rút ra, một mặt ghét bỏ ném ra, "Vô dụng."

Thiên Khuynh kiếm run rẩy.

Mẹ nó đây là kiếm linh của nó, cho dù nó đâm trăm lần, thì kiếm linh cũng không có nửa điểm tổn thất có được không!!

Chủ nhân trí thông minh của người bị chó ăn rồi sao?

Vu Hoan lặng lẽ trừng qua, Thiên Khuynh kiếm lập tức không dám nghĩ lung tung nữa, ngoan ngoãn đứng ở không trung, nếu nó là người, lúc này chắc chắn là sẽ ôm lại cánh tay co lại thành một đoàn, cật lực giảm xuống sự tồn tại của bản thân.

Chủ nhân thật đáng sợ, kiếm linh cũng rất đáng sợ, nó vốn là Thần khí không gì sánh được, nhưng vì cái gì cuối cùng nó lại rơi vào kết cục này?

"Lão tử đen tám kiếp mới vớ phải ngươi, Dung Chiêu có phải kiếp trước ta đã cướp vợ ngươi, ngươi phải như thế nào mới bỏ qua cho ta?" Vu Hoan quay đầu hướng về con đường ngược lại với tiểu trấn, vừa nghĩ linh tinh.

"Ngươi nói ta làm quỷ rất tốt, đột nhiên lại bị sét đánh thành bộ dạng đã đáng thương như vậy, ngươi mẹ nó còn bám lấy ta không tha, thế giới này nhiều người như vậy, ngươi tìm ai mà không tốt, nhất định phải tìm tới ta."

Dung Chiêu trầm mặc đi phía sau Vu Hoan, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, không có một tia nhân khí, như tiên nhân hạ xuống phàm trần, thanh lãnh cao quý, thoát tục không dính bụi trần.

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Bà đây đem vai ác dương oai (Mặc Linh) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Maxnt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.