Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nam Man cực địa, thập vạn hoang sơn (1)

Phiên bản Dịch · 929 chữ

Thành Lạc Dương, Lăng phủ hậu viện.

"Trời xanh xanh, cỏ xanh xanh, cô nương xinh đẹp đang tắm rửa... Hai mắt to to, thắt lưng tinh tế, thấy tâm của lão gia không yên, hàng ngày đều thế này thì thực tốt, thực tốt."

Lúc này, Lăng Thông với vóc dáng đầy đặn miễn cưỡng dựa lên chiếc ghế bằng gỗ lim, hưởng thụ nắng xuân chiếu đến, trong miệng nhẹ ngâm một khúc hát, trên mặt có nét thanh thản không nói thành lời.

"Yêu... Lăng đại tài thần thực là hào hứng a!"

Một tiếng trêu chọc, Phùng Uyển Nhi tiến tới.

Lăng Thông nghe vậy thân thể cứng đờ, suýt nữa từ trên ghế ngã xuống: "Ha ha, lão bà đại nhân tới rồi... Đến đây nào, mau ngồi xuống!"

Vừa nói, Lăng Thông bất ngờ đứng dậy phủi phủi bàn tọa, vội vàng cố gắng đỡ cái bụng to của Phùng Uyển Nhi ngồi xuống.

"Được rồi, có vẻ thông minh ra rồi đấy!"

Phùng Uyển Nhi kéo cái bụng đầy mỡ của Lăng Thông, tức giận nói: "Huynh tự nhìn lại mình bây giờ đi, lại còn nằm dài ra đấy, sợ là sau này có muốn đi lại cũng khó khăn a."

"Đúng đúng đúng, nghe lão bà giáo huấn, sau này nhất định sửa, nhất định sửa."

Nhìn bộ mặt dày của Lăng Thông, Phùng Uyển Nhi ngọt ngào cười nói: "Thu Nam sắp đã trở về, đến lúc đó biết Tiểu Tiểu bỏ nhà đi, thiếp thấy lỗ tai chàng sợ là khó mà yên ổn được."

"A!"

Vẻ mặt Lăng Thông khổ sở, lấy lòng nói: "Uyển Nhi tỷ, tỷ nhất định có thể giúp ta mà, nếu tướng công của tỷ không có tai, vậy làm sao mà ra ngoài gặp người khác được chứ!"

Phùng Uyển Nhi nhẹ nhàng vuốt bụng, không khỏi trêu ghẹo nói: "Lập tức vào ngày thương hành tập hội, chàng làm Thương Minh hội chủ cho tốt, nhờ vào nó mà tránh quấy rối, còn học một ít tiểu xảo làm loạn của người khác cho thiếp xem, nếu không huynh suốt ngày ở nhà, bên ngoài có việc gì cũng không quan tâm, có thấy giống người khác chút nào không."

Lăng Thông càng cười khổ: "Lão bà đại nhân, ta thực oan uổng mà! Thương hành tập hội có tam đại thương hội chủ trì, ta đi hay không cũng giống nhau, dù sao Thương Minh tổng hội chủ của ta cũng chỉ là một cái danh mà thôi."

Phùng Uyển Nhi lắc đầu nói: "Chàng bây giờ càng ngày càng lười rồi, chúng ta làm ăn rộng, nếu như không đi tranh, sẽ thành của người khác."

Lăng Thông nghiêm mặt nói: "Uyển Nhi yên tâm, điểm ấy trong lòng ta rất rõ."

Phùng Uyển Nhi thấy trượng phu cẩn thận nghe lời nói của mình, cũng không nói thêm gì, ngược lại hỏi: "Đúng rồi, Tiểu Tiểu và Băng Nhi hiện tại thế nào rồi? Nơi biên quan loạn lạc đó, thiếp thủy chung không thể yên tâm!"

Lăng Thông tươi cười trấn an nói: "Nàng cứ yên tâm đi, biên quan nhiều cao thủ tọa trấn như vậy, nếu ngay cả hai hài tử cũng không bảo vệ được, vậy bọn họ tự đập đầu vào tường đi. Bất quá, để hai đứa trẻ ở biên quan xác thực cũng không thích hợp, cho nên lão Phó cũng chuẩn bị đưa chúng về đây, bây giờ bọn họ hẳn là đang trên đường đi rồi!"

"Như vậy là tốt rồi."

Phùng Uyển Nhi hơi có một tia phiền muộn nói: "Mọi người đã thật lâu không đoàn tụ, lần này có thể gặp mặt thực tốt, đáng tiếc Lý đại ca huynh ấy..."

Lăng Thông nhướng mày, đang định nói, một con bồ câu đưa tin bay vào trong viện.

"Di? Là Vân Phương tiểu tử kia truyền tin đến..."

Lăng Thông tiến lên gỡ truyền tin xuống xem, hai tròng mắt mở to, lập tức lộ vẻ mừng rỡ.

"Lăng Thông, trên đó viết gì vậy? Thấy chàng có vẻ cao hứng."

Phùng Uyển Nhi cố gắng mang bụng to đi tới, trên mặt có chút tò mò. Nàng biết tính cách của trượng phu mình, có thể tính như một tòa kim sơn, mừng sợ sẽ không lộ mặt.

"Vừa nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo tới."

Lăng Thông cười lớn nói: "Không ngờ Lý Nhạc Phàm gia hỏa kia cư nhiên có thể say rượu, được người ta nhặt về, lại còn thẳng đường đi đến Lạc Dương nữa, tính thời gian, hẳn là ngày mai sẽ tới nơi... Hắc hắc, lần này Lạc Dương sợ là thực sự rất náo nhiệt đây. Ha ha ha ha..."

"Cư nhiên có việc như thế?!"

Phùng Uyển Nhi không thể che dấu vẻ kinh hỉ trong mắt: "Khó trách chàng hưng phấn như vậy, đi thôi, chúng ta đi chuẩn bị một chút, lần này chàng cũng không thể lười biếng được rồi!"

"Đương nhiên đương nhiên..."

Lăng Thông bước ra, đột nhiên dừng lại: "Đúng rồi, ta thiếu chút nữa quên mất. Vương Sung gia hỏa kia đang lịch luyện tu hành, phải đem tin tức này truyền cho hắn... Tùy tiện cũng thông tri cho Thiết Huyết gia hỏa kia, miễn cho hắn đến lúc đó chạy đến nơi này văng nước miếng lung tung."

Phùng Uyển Nhi khịt khịt mũi, trong lòng âm thầm cảm động, cảm giác đoàn tụ thực tốt!

Bạn đang đọc Thương Thiên của Tử Mộc Vạn Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 65

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.