Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Môn đồ (2)

Phiên bản Dịch · 2073 chữ

Quan Trọng Nghĩa thấy người tới, trừng mắt nhìn, mất hứng nói:

- Quách Tường Phong, cái gì cũng phải có trước sau. Ta rõ ràng là tới trước, ngươi còn xem vào náo nhiệt làm gì?

- Lão Quan tới, ta không thể không tới...

Quách Tường Phong áy náy thi lễ một cái với Ngưng nhi:

- Tại hạ Quách Tường Phong, ra mắt Ngưng nhi cô nương, đường đột tới chỗ này mong cô nương tha thứ.

- Hai vị không cần tranh chấp, nếu đã tới thì cũng là duyên phận, cùng nhau ngồi nói chuyện một phen đi!

Ngưng nhi hào phóng mời hai người ngồi.

- Hai vị đã tới nơi này nửa tháng, mỗi ngày đều nghe Ngưng nhi đánh đàn, có thể nói là tri âm... Ngưng nhi không có gì báo đáp, chỉ có chén trà này thay rượu, kính hai vị một chén.

- Ha ha, Ngưng nhi cô nương quá khách khí, mỗi ngày được nghe tiếng đàn của cô nương có thể nói là một loại hưởng thụ, cho dù là thêm mười năm hai mươi năm nữa thì chúng ta cũng không ngại.

Quan Trọng Nghĩa xấu hổ vê cái mũi nói:

- Đương nhiên, cô nương tất nhiên không phải chỉ đàn cho mình ta nghe, cũng chỉ là Quan mỗ tự mình đa tình. Hắc hắc hắc!

- Lão Quan, ngươi tù lúc nào lại nói chuyện văn nhã như vậy, chẳng lẽ đổi tính rồi sao?

Quách Tường Phong khinh bỉ đánh giá Quan Trọng Nghĩa, đối phương hung hăng trừng hắn một cái, cũng không phản bác.

Quách Tường Phong cười cười, chuyển sang phía Ngưng nhi nói:

- Tri âm cũng tri tâm (hiểu âm cũng hiểu tâm), tại hạ nghe tiếng đàn của Ngưng nhi cô nương, ý cảnh sâu xa, đánh động nhân tâm... nếu có thể cùng một hồng nhan như Ngưng nhi cô nương làm bằng hữu, thật sự là một điều thú vị của nhân sinh.

Ngưng nhi chậm rãi để chén trà xuống, nhíu mày nói:

- Người trong hồng trần, thân cũng ở trong đó. Chỉ tiếc hai vị cùng ta đều là vì chủ của mình, lại là không thể ái mộ mà nói.

- Đúng a! Đều vì chủ của mình...

Quách Tường Phong cảm khái, Ngưng nhi trầm mặc, Quan Trọng Nghĩa buồn bực uống rượu. Một câu nói phản ánh được ba tâm tư.

Quách Tường Phong lắc đầu, cười gượng hai tiếng nói:

- Đại hội Ẩn Lâm còn chưa bắt đầu, Ngưng nhi cô nương không cần nghĩ sâu xa. Mặc dù chúng ta ở khác trận tuyến, nhưng đó cũng là chuyện sau này, hôm nay chúng ta ở đây cũng chỉ là vì thổ lộ tình cảm.

- Lần này họ Quách nói không sai!

Quan Trọng Nghĩa cũng cười to nói:

- Sáng nay có rượu sáng nay uống, ngày mai buồn tới ngày mai lo, uống rượu hát ca, nhân sinh có thể có bao nhiêu lần!

Dứt lời, Quan Trọng Nghĩa ôm bầu rượu uống một ngụm thật lớn.

- Đạo bất đồng, bất mưu sự chung.

Ngưng nhi không chút đổi sắc:

- Nhị vị nếu không có chuyện khác, Ngưng nhi xin tự mình đưa tiễn hai vị, nếu muốn tiếp tục ở lại nơi này, sẽ có thị nữ cẩn thận chiêu đãi...

Thấy người ta ra lệnh trục khách, Quan Trọng Nghĩa và Quách Tường Phong dù có da mặt thật dầy cũng có chút xấu hổ, bất đắc dĩ cười một tiếng.

- Nếu Ngưng nhi cô nương không vui, Quan mỗ cũng không tiện quấy rầy...

Quan Trọng Nghĩa cũng là hào sảng, nói xong liền đứng dậy rời đi.

Quách Tường Phong thấy thế cũng áy náy chắp tay:

- Hôm nay mạo muội, kính xin Ngưng nhi cô nương không lấy làm phiền lòng, tại hạ cáo từ, hi vọng ngày sau có cơ hội cùng cô nương phổ chung một khúc nhạc.

Đợi Quan Trọng Nghĩa và Quách Tường Phong rời đi, một người thị nữ lập tức tiến vào gian phòng:

- Tiểu thư, hai người này thật khó hiểu, bọn họ thật ra là muốn gì đây?

Ngưng nhi sửa sang lại bộ trà, thản nhiên nói:

- Bọn họ tới đây không có ý gì, cũng chỉ là thử dò xét một chút tình huống của ta thôi. Tôn giả nói không sai, đại hội Ẩn Lâm quan hệ trọng đại, chẳng những nhiều tông phái lâu nay chưa xuất thế tham dự, ngay cả những tôn giả khác cũng phái ra môn đồ ...

- Môn đồ!? Ý tiểu thư là, hai người kia chính là môn đồ do những tôn giả khác tuyển chọn?

Ngưng nhi bình tĩnh gật đầu:

- Nếu không phải như thế, bọn họ há có thể tới đây... À Đông Chí, lần trước ta lệnh các ngươi tra hỏi, có kết quả hay chưa?

Nghe vậy, Đông Chí lấy ra một quyển sách mỏng từ trong túi da bên hông, nói:

- Tiểu thư, đây chính là những thứ liên quan tới Lý Nhạc Phàm, từ lúc mười hai tuổi đến bây giờ, trừ bỏ mười năm hắn mất tích ra đều có đủ cả. Bất quá, chuyện này hẳn là có quan hệ với Lâu Thượng Lâu.

- Lâu Thượng Lâu? Chẳng lẽ thật sự là các nàng?

Ngưng nhi xem lướt qua một chút, sau đó khép lại nói:

- Vật này tạm thời để ở chỗ ta, ngươi đi tra thêm tin tức về thiếu niên tên Thích Minh Hữu kia, hắn cùng Lý Nhạc Phàm có quan hệ mật thiết, lại có bối cảnh lai lịch lớn, có tin lập tức thông báo cho ta.

- Dạ tiểu thư! Nhưng mà...

Đông Chí nghếch đầu, không hiểu nói:

- Tiểu thư, Lý Nhạc Phàm kia cho dù có lợi hại thì cũng chỉ là một người trong giang hồ, đáng cho chúng ta chú ý sao?

Ngưng nhi gật đầu nói:

- Ngươi không nên xem thường người này, có thể khiến cho nhiều thế lực chú ý như vậy, sao lại có thể là một nhân vật đơn giản được? Huống chi, người này và một ít cao thủ trong Thánh Vực có quan hệ không cạn, thậm chí còn có thân phận hộ pháp của phật tông, chỉ dựa vào điểm này cũng đáng cho chúng ta coi trọng rồi.

- Đông Chí đã hiểu.

- Được rồi, ngươi lui ra đi!

- Dạ.

Thị nữ đáp một tiếng rồi lui ra, trong phòng chỉ còn lại một mình Ngưng nhi.

Nhẹ nhàng vuốt cầm đàn, trong mắt Ngưng nhi để lộ vẻ đau thương nhàn nhạt, cũng chỉ có những lúc một mình, trên mặt của nàng mới để lộ ra vẻ như thế.

Vạn Hưng tửu lâu nằm ở nơi phố phường, không ít đồ đề của tam giáo cửu lưu lui tới. Những nơi đông đúc thế này thì tự nhiên là con đường truyền bá tin tức nhanh nhất, không ít cơ sở ngầm của các thế lực ở khắp nơi.

Giữa trưa, trong tửu lâu tiếng người ồn ào, ra vào liên tục.

Nhạc Phàm đi theo sóng người vào trong tửu lâu, tìm một góc cô độc mà ngồi, tâm cảnh có chút không hòa hợp với xung quanh.

Vẻ mặt của hắn tuy nhìn qua trông rất bình tĩnh, nhưng nào ai biết ở trong lòng hắn lửa giận đang bốc lên ngùn ngụt, không sao dập tắt. Và cũng không ai nghĩ tới, một nam tử lưng mang thù hận mười năm đang ngồi ở một góc không bắt mắt.

- Chung sư phó, các người lần này đi lâu như vậy, có gặp được vụ mua bán lớn nào không?

- Dương sư phó cũng biết rồi đấy, Nam Hùng Thành đoạn thời gian trước phát sinh ôn dịch, một đêm chết không ít người, tử khí thật lâu không tiêu tan, ta đành phải đi đường vòng, ảnh hưởng tới việc mua bán không nhỏ a.

- À! Đoạn thời gian trước ta nghe nói quan phủ điều binh như muốn tấn công Nam Hùng Thành, sao còn chưa đánh. Mà Nam Hùng Thành tại sao lại phát sinh ôn dịch rồi? Thật kỳ quái.

- Có gì kỳ đâu, nói không chừng ôn dịch kia chính là do quan phủ mang tới.

- Không thể nào đâu! Dù nói thế nào thì trong Nam Hùng Thành còn có mấy vạn dân chúng, bọn họ đều là người vô tội a!

- Vô tội? Loạn thế mạng người rẻ như chó, ai sẽ vì những người dân vô tội ra mặt? Theo ta thì loạn thế chỉ có thể dựa vào nắm đấm để nói chuyện, tự bảo vệ mình mới là trọng yếu nhất.

- Chung sư phó nói có lý.

Hai vị áp tiêu vừa đi vừa nói, rất nhiều tin tức truyền vào tai của người hữu tâm.

Không chỉ là theo như lời hai người bọn họ, ở nơi rồng rắn lẫn lộn này, đủ loại tin tức lưu thông, chuyện gì cũng có. Song, đàm luận nhiều nhất vẫn là tin tức của Lý Nhạc Phàm.

- Đàm đại ca, nhiều ngày trôi qua rồi sao còn chưa có tin của Lý Nhạc Phàm?

- Không có sao... hiện tại nhiều người đang tìm hắn, bất kỳ một cái tin tức nào về Lý Nhạc Phàm đều đáng giá ngàn vàng. Nếu như hắn vừa xuất hiện, nhất định sẽ có tin tức truyền tới.

- Đàm đại ca, ngươi đoán xem Lý Nhạc Phàm hiện tại đang ở địa phương nào? Nhiều người tìm hắn như vậy, cố nhiên lại không có một chút tin nào cả.

- Ai biết được, cao thủ giống như hắn, nếu không muốn cho người khác tìm được thì há có thể dễ tìm?

- Hắc! Thật nghĩ không ra, một người đã mất tích mười năm sao lại đột nhiên xuất hiện? Tin tức này nếu không phải nghe từ Du đại hiệp thì có đánh chết ta cũng không tin.

- Thói đời là thế, ngay cả tu sĩ phi thiên độn địa cũng có tồn tại, còn cái gì mà không có khả năng? Nói không chừng người ta mấy năm nay bế quan tiềm tu cũng nên.

- Bất quá nói đi nói lại, không nghĩ tới Lý Nhạc Phàm kia rất cao nha, vừa mới xuất hiện đã kéo theo lực chú ý mạnh như thế.

- Từ lão đệ, người còn quá trẻ tuổi, thời điểm thành danh của Lý Nhạc Phàm, cái gì mà cao thủ tiên thiên, giang hồ thập tài, toàn bộ đều xách dép đứng một bên hết. Nghe nói kể cả những tu sĩ thông thiên kia cũng không phải đối thủ của hắn!

- Nga! Hắn lợi hại như trong truyền thuyết vậy sao?

- Đó là đương nhiên! Chỉ cần là người trong giang hồ, không ai không biết sự lợi hại của hắn.

- Chà chà! Nếu ta mà được giống như Lý Nhạc Phàm, có chết cũng không tiếc a.

- Ngươi sao? Tỉnh lại đi! Tiểu lão nương của ngươi lúc nào chả cầm gậy trúc rượt ngươi chạy khắp đường!

- Hừ! Ta sao lại sợ nàng ta.

- Thật không?

- Đương nhiên!

- Thật không sợ?

- Ừ thì... có một chút.

Nghe được lời người ta nói về mình, trong lòng Nhạc Phàm cũng không có chút gợn sóng. Tựa như tất cả cũng chẳng liên quan tới mình.

Có đôi khi, cô độc cũng là một loại cảnh giới! Hôm nay Nhạc Phàm đã sớm siêu thoát gông xiềng của thế tục, không bị ngoại vật đánh động. Cô độc như vậy, xuyên qua vách tường thời không. Cô độc như vậy, lắng đọng tịch mịch của mười năm. Cô độc như vậy, dốc hết chờ đợi của cả đời.

Nhạc Phàm bình phục lại tâm tư, đứng dậy đi ra khỏi tửu lâu.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời, tầng tầng mây tạo cho người ta vô tận áp lực!

Nhạc Phàm hướng tới một cái phương hướng mà đi, mỗi một bước đều rất kiên định, rất trầm trọng.

Bạn đang đọc Thương Thiên của Tử Mộc Vạn Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.