Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiến niên cường thế (5)

Phiên bản Dịch · 2412 chữ

- Ngươi, các ngươi còn muốn làm gì?

Bộ Vũ Tình có chút bối rối khẩn trương. Thấy được sự lợi hại của đối phương, nàng tự nhiên là sẽ thông minh ra, không còn dám cắn sủa lung tung, chẳng qua là nội tâm kiêu ngạo khiến cho nàng không cách nào nhận sai được.

Về phía Bộ Vân Thiên thì tâm trạng trầm xuống tới cực điểm. Mọi chuyện ở đây đều do hắn mà ra, áp lực không thể bảo là không lớn được.

- Như thế nào, sợ?

Thiên Sinh bẻ bẻ cổ, cười ha ha nói:

- Kẻ xấu xí, ngươi không phải mới vừa nói không chết không ngừng sao? Còn nói cái gì là cái nhục ngày hôm nay, ngày khác hoàn trả gấp trăm lần. Một khi đã muốn báo thù thì cần gì phải đợi ngày sau, không bằng chúng ta bây giờ kết thúc luôn, đỡ phải phiền toái các ngươi...

- Ngươi...

Bộ Vũ Tình không tự chủ được co rút thân hình. Nhìn nụ cười âm lãnh của đối phương, nàng có cảm giác như mình là một con thỏ nhỏ đang bị một con sói già to lớn nhìn chằm chằm.

Mọi người đều trợn trừng mắt, âm thầm phỉ báng. Tính ra thì cũng đúng, Thiên Sinh và A Đồ đều sinh ra ở Tần Hoàng Đảo, một chốn hung hiểm, nếu bọn họ không sát phạt quyết đoán, tâm kiên như sắt, thì sao bọn họ có thể bảo hộ cho thân nhân của mình?

- Hừ! Các hạ không cho là khẩu khí của mình quá lớn sao?

Thống Ba tiên tử tiến tới một bước, lạnh lẽo nhìn Thích Minh Hữu. Lần này nàng đã thực nổi thật, Bộ gia huynh muội đã ra tới nông nổi này, đối phương còn muốn bức bách, tu sĩ Thánh Vực há có thể bị người ta tùy ý vũ nhục.

- Khẩu khí quá lớn?

Thích Minh Hữu thản nhiên nói:

- Ta cũng không cho là mình đang nói giỡn, nếu như ngươi không tin, có thể thử xem.

Trong mắt tinh quang chợt lóe, lực lượng vô hình đột nhiên bộc phát.

- Dị thuật!?

Thống Ba tiên tử hét một tiếng kinh hãi, trong tay nhanh chóng kết ấn pháp "Đại Diễn Trấn Hồn Quyết".

Thần hồn như mệnh, người là căn cơ, nhất niệm thành hình, nhất niệm thành không, bất động như thiên, vạn pháp tự nhiên!

"Tư!"

Tiếng rung nhẹ vang lên, nhưng lại kích thích đầu óc dữ dội, mọi người vội vàng che đầu lại, biểu tình dị thường thống khổ.

Dị thuật giao phong vô hình vô tướng, hung hiểm ở trong đó ngoại nhân căn bản là vô pháp tưởng tượng. Người xung quanh đã chịu áp lực như thế, Thống Ba tiên tử đầu sóng ngọn gió lại càng phải thừa thụ vô cùng áp lực.

- Ngươi...

Tâm thần Thống Ba tiên tử run lên, sắc mặt không còn chút máu. Đúng lúc này, một thân ảnh màu đen xuất hiện ở trước mặt nàng, ngăn trở áp lực của tinh thần.

- Sư huynh...

Thống Ba tiên tử đang muốn mở miệng, Vong Tình công tử đã khoát tay áo đem lời nàng cắt ngang, tiếp theo đó chuyển hướng Thích Minh Hữu lạnh lùng nói:

- Các hạ không nên quá đáng như thế!

"Gừ!"

Tiểu Hỏa nhe răng gầm gừ, con ngươi đỏ tươi lóe ra một tia hưng phấn.

- Ngươi cảm thấy ta quá đáng sao?

Thích Minh Hữu ngăn Tiểu Hỏa lại, khẽ cười nói:

- Quá đáng thì đã có sao? Chuyện vừa phát sinh, tất cả mọi người đều chứng kiến, thị phi công đạo là ở nhân tâm. Các ngươi đã không giảng đạo lý lại muốn bao che khuyết điểm, vậy chúng ta hãy dùng nắm đấm nói chuyện. Nhạc Phàm đại ca nói quả nhiên không sai, giang hồ cho tới bây giờ cũng không phải là một địa phương có thể dùng lời để nói chuyện. Nguyên lai tu sĩ cũng không có gì hơn cái này, hôm nay bản thân ta đúng là đã được kiến thức.

Đã ở vị trí lãnh đạo nhiều năm, cách nói năng của Thích Minh Hữu mang theo sự tự tin mãnh liệt cùng với khí thế trầm trọng. Vô hình đã tăng thêm cho đám người Thống Ba tiên tử vài phần áp lực.

Vong Tình công tử triệt để thu liễm tâm tình xao động của mình, tránh cho phải rơi vào thế bị động. Hắn nhanh chóng chuyển đề tài:

- Các hạ hẳn là dị thuật sư?

- Xem như thế đi!

Thích Minh Hữu từ chối cho ý kiến hồi đáp:

- Thiên hạ đại đạo, trăm sông đổ về một biển, là phải... cũng có thể là không phải.

Hai người nói chuyện với nhau, đưa tới không ít tiếng xì xào bàn tán.

Những năm gần đây, dị thuật sư thường xuyên xuất hiện trong giang hồ, cũng đã sớm được thế nhân biết đến, nhưng ở trong mắt thường nhân, bọn họ vẫn lộ ra vẻ thần bí như vậy.

Vong Tình công tử nói tiếp:

- Dịch mỗ đã sớm nghe nói, đạo của dị thuật chính là một lối tắt khác, vạn phần quỷ dị, hôm nay vừa lúc cũng muốn kiến thức một phen. Vừa nói xong, hắn cất bước hướng phía trước đi tới.

- Như thế nào? Ngươi cũng muốn cùng ta động thủ?

- Không quản ai đúng ai sai, vì danh dự của Thánh Vực, chúng ta là địch không là bạn, không thể không chiến.

- Bất luận đúng sai sao?

Nhìn đối phương đi tới, Thích Minh Hữu cố ý nói:

- Người có tam dục, đó là luyến tiếc không nỡ, không cầm được thì không buông ra, không thấy thì không tin. Ngươi bây giờ thần ý nội liễm, thanh vân nhiễu đỉnh, hẳn là đã tiến nhập thiên đạo trung cảnh phải không?

- Các hạ đối với tu sĩ thì hiểu biết thật tường tận.

Vong Tình công tử tuy rằng cước bộ vẫn ổn định, sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng đang âm thầm kinh hãi. Đối phương như thế nào có thể rõ thực lực mình như vậy. Vô lực như thế nào, người này không thể coi thường được.

Thích Minh Hữu cũng không khiêm nhường thản nhiên nói:

- Những chuyện ta biết xác thực cũng không ít, ta thấy ngươi coi như không tệ, cũng không muốn làm khó ngươi, ngươi hay là lui ra đi...

- Hừ! Đừng vội khoe miệng lưỡi lợi hại.

Cổ tay Vong Tình công tử phiên động, một đạo thanh quang lao ra khỏi vỏ kiếm, vững vàng rơi vào trong lòng bàn tay.

- Hay cho một cái ngự kiếm thuật, đáng tiếc ngươi còn chưa đạt tới cảnh giới thần ngự vật.

Thích Minh Hữu bình tĩnh nói, thu hồi lại cốt trượng, sau đó lại lấy ra một thanh đoản đao màu ngọc bích, tản ra ánh sáng đỏ nhạt. Đao này chính là Bích Huyết mà Không Văn đại sư tặng cho năm đó.

Vong Tình công tử dừng bước, sắc mặt càng thêm ngưng trọng. Cho dù là đối mặt với sư phụ mình cũng không có khẩn trương như hiện giờ. Hắn biết, chống lại thiếu niên trước mắt, chỉ sợ mình đã không còn cơ hội thủ thắng.

Tất cả mọi người im lặng cùng đợi, một tràng tỷ thí kinh thiên động địa sắp diễn ra, ở trong sân phảng phất như có thể nghe được nhịp tim.

- Xin chờ một chút!

Diệp Thiên Hằng rốt cục cũng đứng dậy, giờ này khắc này đúng là thích hợp nhất để hắn ra tay chấm dứt trận phân tranh này.

Đối mặt với hàng loạt ánh mắt kinh dị, Diệp Thiên Hằng cũng không có đổi sắc, chỉ chậm rãi nói:

- Nhị vị có thể nghe Diệp Thiên Hằng nói một lời hay không?

Vong Tình công tử bất động thanh sắc, Thích Minh Hữu cũng đứng chắp tay, tựa hồ song phương cũng không có ý định thu tay lại.

- Ngươi muốn nói cái gì?

Đối với người này, Thích Minh Hữu cũng chưa có hảo cảm gì, chỉ bất quá đối phương đã từng cầu tình cho hai người Tạ Tiểu Thanh, khiến cho hắn cũng có vài phần kính trọng. Đương nhiên, lấy năng lực của Thích Minh Hữu thì cứu hai người Tạ Tiểu Thanh cũng không phải là việc khó, cho nên hắn cũng không cho rằng mình nợ nhân tình của đối phương.

Diệp Thiên Hằng cười nói:

- Mặc dù có chút không dễ nghe, nhưng Thiên Hằng không thể không nói, nhị vị sợ rằng đang bị người ta âm thầm điều khiển.

- Cái gì?!

Vong Tình công tử khẽ cau mày, trong lòng vô số ý niệm xẹt qua.

Thích Minh Hữu nghe vậy cũng không kinh ngạc, ngược lại có chút hưng phấn nói:

- Vậy ngươi nói nghe một chút, chúng ta như thế nào bị người ta điều khiển?

Thấy hai người chịu nghe mình nói hết lời, Diệp Thiên Hằng bất giác thở phào nhẹ nhõm. Dù sao đối phương cũng là tu sĩ, nếu như bọn họ không thèn nghe mà tiếp tục động thủ, sợ rằng tình trạng mình lúc này cũng không thể nào tốt được. Diệp Thiên Hằng bộc lộ vẻ trấn định, khiến cho tính thuyết phục tăng thêm không ít:

- Đây là một âm mưu, mà Thiên Địa Chí Tình Sách chính là mồi nhử.

Diệp Thiên Hằng trịnh trọng nói, phảng phất như đã nắm giữ chứng cứ rõ ràng.

Ngay sau đó, hắn lập tức nhìn về phía Tạ Tiểu Thanh nói:

- Tạ cô nương, cuốn Thiên Địa Chí Tình Sách kia chắc hẳn nguyên bản không phải là của cô nương phải không?

Tạ Tiểu Thanh cũng không rõ, chẳng qua là gật đầu nói:

- Không sai, đây là kỳ thư do người khác nhờ tứ đại tiêu cục chúng ta vận chuyển.

- Nói như vậy, hẳn là có người trước tiên đem Thiên Địa Chí Tình Sách đưa cho tứ đại tiêu cục, rồi sau đó đem tin tức tiết lộ ra ngoài, thu hút tới không ít cao thủ, dẫn đến tứ đại tiêu cục bị diệt.

- Ngươi là nói...

Tạ Tiểu Thanh đột nhiên cảm thấy nội tâm run lên, giống như đang ở trong Hắc Ám Thâm Uyên.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, Diệp Thiên Hằng nói tiếp:

- Nếu như đây là âm mưu, sự tình lần này cũng không chỉ dừng lại ở tứ đại tiêu cục, mọi người có thể tưởng tượng, nếu như huyết án của tứ đại tiêu cục được chứng thực là do Thánh Vực gây nên, như vậy địa vị của Thánh Vực trong giang hồ lập tức bị rớt xuống ngàn trượng. Từ đó, lấy quan hệ của Tạ cô nương, Phàm Môn và Thánh Vực không thể tránh khỏi xung đột, đến lúc đó, thăng bằng giữa các đại thế lực bị đả phá, thiên hạ lại một lần nữa rơi vào trong hỗn loạn.

- Cho nên ta khẳng định, đây là một âm mưu.

Diệp Thiên Hằng nói một hơi, toàn bộ quảng trường lặng yên không một tiếng động, ngay cả đám người Vong Tình công tử cũng hãm nhập trong yên lặng.

Một lát sau, Thích Minh Hữu đả phá sự yên lặng nói:

- Ta nghĩ ngươi nghĩ sai rồi, ta đây chỉ là muốn vì bằng hữu đòi một cái công đạo, về phần âm mưu quỷ kế gì đó, cùng ta không có bất kỳ can hệ nào. Còn có cái gì là đại tình đại nghĩa, ta cũng không cần đến những thứ này.

Cừu hận là thứ khó giải nhất, Diệp Thiên Hằng cũng biết đối phương sẽ không dễ dàng bỏ qua, cho nên lắc đầu cười khổ nói:

- Thích tiểu huynh đệ thật là làm cho Thiên Hằng không còn lời gì để nói a! Nhưng, tiểu huynh đệ có nghĩ tới hay không, các đại thế lực một khi xung đột, biên quan tất nhiên sẽ không yên ổn, ngươi làm như vầy khác nào đẩy Tạ cô nương về phía vực sâu tộc ác?

- Thật sao?

Thích Minh Hữu cười không đáp, Tông Lạc Thần ở một bên lớn tiếng nói:

- Thích huynh đệ, huyết hải thâm cừu của chúng ta cũng không cần mượn tay người khác giúp đỡ, cám ơn hảo ý của người, xin người hãy thu tay đi thôi. Ta tin tưởng rằng, một ngày nào đó ta có thể thành công.

Tông Lạc Thần dõng dạc nói, Tạ Tiểu Thanh cũng bị kích động không thôi, nước mắt dàn dụa gật đầu.

Khẽ thở dài, Thích Minh Hữu thản nhiên nói:

Các ngươi đã có quyết định, ta cũng không cần quản thêm.

- Thích huynh đệ, chúng ta không phải là có ý như thế...

Tông Lạc Thần còn muốn nói điều gì, Thích Minh Hữu đã khoát tay, hướng về phía Diệp Thiên Hằng cười nói:

- Ngươi rất thông minh, lời nói cũng rất chuẩn. Tuy rằng ta không đồng tình với ngươi, nhưng người khác không phải là cũng như thế.

Kỳ thực Thích Minh Hữu cũng không có ý định giết người, chẳng qua là muốn giáo huấn đối phương một chút mà thôi. Đôi khi, giết người cũng không phải là biện pháp xử lý tốt nhất. Hơn nữa, tu sĩ cũng không phải dễ giết như thế.

Song phương dừng tay, một tràng phong ba cũng theo đó kết thúc.

Ở một chỗ khuất trong đám người, hai cái thân ảnh đang ẩn núp chỗ đó.

- Đường chủ, kế hoạch hiện tại đã bị phá loạn, chúng ta phải làm gì?

- Người thiếu niên kia thực lực không lường được, chuyện này phải mau chóng báo cho sứ giả.

- Vậy nơi này...

- Nơi này tất cả kế hoạch tạm thời gác lại, đợi lệnh của bề trên.

- Chúng ta cần phải đi.

- Đi thôi!

Bạn đang đọc Thương Thiên của Tử Mộc Vạn Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 71

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.