Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồng trần kinh thiên biến (1)

Phiên bản Dịch · 2147 chữ

Đột nhiên trong lúc đó gió mây biến sắc, trời đất cùng ảm đạm, mọi người kinh ngạc nhìn lên Tụ võ đài.

Đây… là chuyện gì xảy ra vậy?

Nhạc Phàm cảm thấy Trần Hương trong lòng có chút rung động, tâm mạch khôi phục, bằng mắt thường có thể thấy được vết thương rất sâu trên ngực đang nhanh chóng khép lại, mà thanh "Thừa ảnh" vấy máu kia chẳng thấy tung tích đâu nữa.

Kích động! Mừng như điên! Hưng phấn!

Nhạc Phàm lúc này, đã không còn cách nào dùng ngôn ngữ để miêu tả tâm tình của mình. Nếu đã không thể miêu tả, vậy chỉ có thể dùng một chữ để biểu đạt, hắn "ngớ ngẩn" rồi, ngớ ngẩn trong hạnh phúc…

Giờ phút này, bão tố đầy trời, hạnh phúc ở bên người!

Nhạc Phàm không quan tâm gì nữa, chỉ để ý tới người ở trong lòng.

"Chíp..."

Một tiếng kêu phấn khởi vương vấn trong đầu mọi người, như báo hiệu, như vui thích, khuấy động tâm tư của mọi người…

Cùng lúc đó, "Ngư trường" trong tay áo Nhạc Phàm và "Thuần quân" trên lưng Thái Tiêu không hẹn mà cùng bay lên không trung, múa lượn tự do mà có thứ tự.

"Mau nhìn! Đó là gì vậy!?"

Dưới đài tiếng kinh hô lần này còn ngạc nhiên hơn, mọi người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một luồng sáng màu đỏ từ trong cơ thể Trần Hương lao ra, phóng thẳng lên mây, bay lượn cùng mấy thanh kiếm!

Đợi mọi người nhìn rõ bộ dạng bóng đỏ đó, ai ai cũng sửng sốt lặng người.

Đó rõ ràng là một con chim màu đỏ, nói chính xác hơn, nên là một con "gà" biết bay, chỉ có điều cái đuôi thì dài mà xinh xắn!

"Chim báo điềm lành ‘Trọng minh’!?"

Nhạc Phàm có chút sợ run lên, không khỏi hô lên tên của quái điểu, đã có kinh nghiệm hai lần trước, hắn tự nhiên hiểu được đó nhất định là kiếm linh trong "Thừa ảnh". Hắn vẫn nhớ kỹ, trong “Sơn hải dị chí” của Vạn Liễu Hoài từng có ghi lại: Chim báo điềm lành "Trọng minh", có hình dạng giống gà, tiếng kêu như chim phượng, lông đuôi phát sáng, sức có thể đánh nhau với thú, còn có công dụng trừ đám mãnh thú yêu vật tai hại. Hơn nữa trong hai mắt của con chim này mỗi bên có hai con ngươi, bởi vậy bị người trần gọi là chim Trọng minh (chuộng sáng).

Người xưa từng nói: Trọng minh trên đầu có mũ, là văn đức; sau chân có cựa có thể chiến đấu, là vũ đức; địch phía trước dám liều, là dũng đức; có đồ ăn kêu gọi đồng loại, là nhân đức; gác đêm không ngủ, báo rõ thời tiết, là tín đức. Do vậy "Ngũ đức chi cầm" là chim báo điềm lành.

Đương nhiên, người tại nơi đây phần lớn là hạng giang hồ lỗ mãng, làm sao biết được chuyện xưa về thượng cổ dị thú này. Cũng may có sự nhắc nhở của Nhạc Phàm, đám người Thái Tiêu, Khấu Phỉ lập tức cũng hồi tỉnh lại, về phần người của Ẩn tông và Ma môn thật lâu cũng chưa lấy lại tinh thần, trong mắt lộ ra đầy nghi hoặc… còn có kinh ngạc!

"Lão Ma, thập đại thần binh hiện thế, ngươi thấy thế nào?" Thiên Âm lão quái liếc qua đầu, vẻ mặt nghiêm túc hướng về Độc Cô Vô Phong.

Độc Cô Vô Phong đầu mày nghiêm trọng, vuốt cằm nói: "Ma binh hiện thế, thần binh cũng hiện thế, có lẽ là tới lúc rồi sao!"

"Hắc hắc..." Thiên Âm lão quái cười âm hiểm nói: "Cái cần là đến lúc đó rồi, tốt nhất càng loạn càng tốt!"

Xoay qua nhìn bên phe Ẩn tông, vẻ mặt đám người Hạng Thiên Vũ, Lỗ Thứ nghiêm trọng lạ thường, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.

"Trọng minh" cùng "Thuần quân", "Ngư trường" bay lượn trên trời, phía dưới mọi người thấy được như si như say, phảng phất đắm chìm trong đó!

"Chíp..."

Lại là một tiếng kêu trong trẻo, "Trọng minh" đang bay lượn rơi thẳng xuống, giống như dung nhập vào cơ thể của Trần Hương.

"Ngư trường", "Thuần quân" cũng đều tự trở lại trong tay Nhạc Phàm và Thái Tiêu.

"Thần binh nhận chủ!?"

Nhạc Phàm nhìn Trần Hương ngây ra, chỉ thấy khuôn mặt đang tái nhợt đó của nàng chậm rãi khôi phục huyết sắc, thậm chí lộ ra ánh sáng trong suốt nhàn nhạt. Nuối tiếc duy nhất còn lại là người vẫn nhắm hai mắt thiêm thiếp như cũ, không biết khi nào mới có thể tỉnh lại.

"Trần… Trần Hương…"

Thanh âm run rẩy, lời nói của Nhạc Phàm rất nhẹ rất mềm mại, không biết là sợ quấy rầy Trần Hương, hay là lo lắng nàng không cách nào tỉnh lại. Từ giận dữ nhất đến mừng như điên, từ tuyệt vọng đến hy vọng… Đủ loại tâm tình mâu thuẫn cùng nhau hội tụ, quả thực khiến cho Nhạc Phàm rơi vào ranh giới của sự suy sụp và điên cuồng.

Bên kia, Tiết Ngưng Yên trầm ngâm chỉ chốc lát, đi thẳng về phía Nhạc Phàm.

"Lý Nhạc Phàm, đem Trần Hương giao cho ta, ta sẽ mang nàng về sơn môn rèn luyện".

"Cút!!! Lần này không ai có thể đem nàng mang đi từ bên cạnh ta, không ai có thể…"

Đối với sự khuyên giải của Tiết Ngưng Yên, Nhạc Phàm không đặt ở trong lòng chút nào, hắn vẫn còn chưa hết giận, ngược lại hướng về đối phương giận dữ gầm thét một trận!

"Ngao ô Ngao ô..."

Cảm nhận được sự phẫn nộ của Nhạc Phàm, Tiểu Hỏa bên cạnh lập tức há mồm nhe nanh gầm rống.

"Ngươi…"

Tiết Ngưng Yên vốn nên tức giận, ngay cả bản thân nàng cũng cho rằng đáng tức giận, nhưng nàng lại trở nên yên lặng một cách bất ngờ, không tìm thấy nửa điểm lý do. Nhìn nam tử trước mắt đó một đầu tóc trắng như tuyết, nàng định nói gì cũng không nói ra khỏi miệng, cuối cùng chỉ đành thở một tiếng thật dài.

"Khục! Khục khục khục..."

Một trận ho khan kịch liệt truyền đến, Vô Trần tử cùng Mông Chiến chậm rãi run rẩy đứng dậy. Hai người sắc mặt trắng bệch, hai mắt lờ đờ, nhìn qua không khác gì so với mấy lão già ốm yếu bình thường, đâu còn có sự uy phong cùng tao nhã như lúc đầu nữa.

Hít một hơi thật sâu, Vô Trần Tử run rẩy chỉ tay phải về phía Nhạc Phàm: "Lý… Lý Nhạc Phàm… ngươi biết mình đã làm gì không? Nếu quả thực Ma môn khống chế được giang hồ, đến lúc đó Thần Châu đại địa sẽ rơi vào cảnh sinh linh đồ thán… mà ngươi, ngươi chính là kẻ đồng lõa với Ma môn, ngươi cũng là hung thủ!"

"…" Nhạc Phàm lạnh lùng liếc đối phương một cái, biểu lộ trên mặt không chút động dung. Lại quay xuống nhìn Trần Hương trong lòng, trong mắt lộ vẻ tình cảm ấm áp.

"Lý Nhạc Phàm..."

Mông Chiến giận dữ, quát mắng yếu ớt: "Cái nhục hôm nay, lão phu… thề nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi…" Lần này những từ ngữ hoành tráng hùng hồn thật lớn này của Mông Chiến lại khiến cho mọi người thật phản cảm, nhất là người hai phe Ẩn tông cùng Ma môn, càng cảm thấy sớm mất hết cả mặt mũi, không có đất mà chui xuống.

Nghĩ vậy những người trong giang hồ dưới đài không phải ngu ngốc, tự nhiên hiểu được hôm nay ai đúng ai sai. Nhưng Mông Chiến không chỉ là một kẻ bại trận, bỗng dưng nói ra những lời không biết xấu hổ như thế, đó không phải là vì chính mình đã xúc phạm khinh rẻ người ta thì hận cái gì!

"A di đà Phật..."

Một tiếng niệm Phật nhu hòa vang vọng bên tai, mọi người chỉ thấy tiểu hòa thượng Thanh Thiên chậm rãi đi tới bên cạnh Nhạc Phàm, chắp tay thi lễ, sau đó quay về phía Mông Chiến nói: "Mông Chiến sư thúc, Nhạc Phàm đại ca có đại ân với Phật tông ta, hơn nữa còn là Sa môn hộ pháp của Phật tông ta, hy vọng sư thúc không nên làm khó hắn".

"Cái gì?!"

"Sa môn hộ pháp?!"

Vô Trần Tử cùng Mông Chiến nhìn nhau, trong mắt chợt lóe lên kinh ngạc rồi biến mất.

Đối với việc của Phật tông, hai người bọn họ chính biết không ít. Nhìn bề ngoài, thế lực Phật tông này phân tán khắp nơi trong thiên hạ, nhưng giữa bọn họ đều có sự liên lạc với nhau. Càng trọng yếu chính là, việc Phật tông trùng hưng sớm đã truyền khắp các thế lực Ẩn tông, một thế lực khổng lồ như thế, cũng không ai nguyện ý đắc tội. Mà ý nghĩa của chức "Sa môn hộ pháp" rất phi phàm, tuyệt đối không chỉ là một tay đánh đấm đơn giản như vậy. Bởi vậy, nếu là có ai muốn đối phó Lý Nhạc Phàm, sẽ không thể không cân nhắc suy xét xem mình có thể kháng cự được áp lực của Phật tông hay không.

Vô Trần Tử cùng Mông Chiến đứng tại chỗ lặng đi, trong lòng không ngừng suy tư làm thế nào xử lý việc này. Bọn họ không ngờ rằng Lý Nhạc Phàm chẳng những cùng đám người Bạch Vũ đế có giao hảo, lại có một tầng quan hệ với Phật tông như vậy… Như thế xem ra, việc trả thù lại phải tính toán lâu dài rồi.

"Hừ!"

Một thanh âm lạnh lùng cắt đứt suy tư của hai người Vô Trần tử, Tiết Ngưng Yên mặt không thay đổi nói: "Vô Trần lão đạo, việc sư điệt của ngươi đả thương sư muội ta ngươi giải thích sao đây?"

"Giải thích!?" Vô Trần Tử bình tĩnh trở lại, biết hôm nay không thể tranh đấu, vì vậy lạnh lùng nói: "Đợi Ngạo Hàn sư điệt tỉnh lại, lão đạo sẽ dẫn hắn đến Thiên môn tạ tội."

"Này này này… Các ngươi còn chưa xong đâu?"

Thiên Âm lão quái vẻ mặt không kiên nhẫn nói: "Vô Trần lão nhi, tiểu tử bảo bối của phe Ẩn tông các ngươi bây giờ đã không đứng dậy nổi sao? Tiểu tử này của phe chúng ta bây giờ vẫn đứng được, hiện tại các ngươi có phải là nên chấp nhận chịu thua ván cược này không?"

Vừa nghĩ đến hai viên thiên tinh kia của mình, Mông Chiến sao có thể đáp ứng, giận dữ đáp: "Thiên Âm lão quái, rõ ràng là các ngươi phá hỏng quy củ, thế nào có thể tính chúng ta thua được? Nếu Lý Nhạc Phàm không đột nhiên xuất hiện, tiểu tử mà các ngươi tìm tới đó đã chết rồi…"

"Không biết xấu hổ gì cả!" Thiên Âm lão quái nhìn đối phương khinh thường nói: "Vừa rồi không biết là ai ở nơi này nói thua thì là thua, bây giờ ý tứ vẫn thật không biết vô liêm sỉ, ta xem mấy lão tiểu tử các ngươi này thật sự là càng sống lâu càng đi giật lùi".

"Ngươi… ngươi…" Mông Chiến giận dữ định phản bác, nhưng không thể nào lên tiếng.

"Ài..."

Vô Trần Tử thở một hơi dài dò xét, mặc dù không cam lòng, nhưng đành gật đầu bất đắc dĩ, sau đó đem mười viên Thiên tinh quăng về phía đối phương!

"Tốt… Rất tốt! Rất tốt! Ha ha ha ha..." Nhìn những viên Thiên tinh trắng lấp lánh, Thiên Âm lão quái cười to tà ác, giống như một con sắc quỷ đang đói mồi, được chứng kiến một đám nữ lang không mặc quần áo vậy!

Mông Chiến lòng đau như cắt, cặp mắt hung ác nhìn trừng trừng về phía Lý Nhạc Phàm cách đó không xa, mầm mống của cừu hận đã được gieo thế này.

Nhận Thiên tinh xong, Thiên Âm lão quái lại một trận hẹp hòi quái lạ. Suy nghĩ....

Nghĩ xong, cuối cùng hắn vẫn lấy ra bốn viên, một viên đưa cho Thiết Huyết, ba viên kia thì quăng thẳng lên người Nhạc Phàm.

"Gì vậy?!"

Đúng lúc này, nơi xa xa trên bình nguyên đang có một đám người cưỡi ngựa chạy nhanh đến!

Thấy cảnh tượng đó, Thiết Huyết đường hoàng tiến lên nghênh đón.

Bạn đang đọc Thương Thiên của Tử Mộc Vạn Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 75

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.