Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoại vực lai khách (1)

Phiên bản Dịch · 2707 chữ

Võ lâm đại hội đang tới cao trào, ai ngờ một đám hồng y nhân đột nhiên xuất hiện phá vỡ thế cục.

Thật không dễ mới tạo được tình thế phát triển như vậy lại bị người phá hoại, đổi lại là ai đều không cam từ bỏ. Thuyết Huyết ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người vừa tới, chỉ bất quá hắn tu dưỡng thâm hậu, vẫn là thanh sắc bất động, tĩnh lặng chờ sự tình phát triển.

Người đến ước chừng tầm hai ba trăm, kẻ nào cũng đều đeo mặt quỷ, một thân hồng bào như lửa, ở tại đại hội vạn người hiện ra đột ngột dị thường.

“Là Tâm nhi?”

Quan Mạc Vân nhìn thấy nữ nhi của mình cũng ở trong đó, trên mặt kinh hỉ vạn phần. Đang muốn bước lên, Hồng y thủ lĩnh ở phía đối diện quát lên: “Ngừng lại! Người nếu dám tiến lên một bước, lão phu sẽ vặn gãy cổ tiểu nữ nhi này!” Dứt lời, bàn tay phải nắm lấy cổ Quan Tâm.

“Dừng tay!”

“Làm càn!”

Thiên Tà Tông tả, hữu hộ pháp dẫn đầu đồng loạt quây lại đây, đứng đối lập bên Hồng y nhân. Tình hình này mà xét, một lời bất hòa liền phát sinh thành một tràng hỗn chiến hung tàn.

“Ha ha ha!”

Hồng y thủ lĩnh cất tiếng cười nhạo báng, nói lớn: “Võ lâm Trung Nguyên cũng chỉ như thế, đều là lũ chó cắn nhau ngu ngốc!”

“Cái gì?”

“Xuất khẩu cuồng ngôn! Con mẹ người là ai?”

“Súc sanh nơi nào tới, còn không mau cút về cũi chó của các người, đấy mới là địa phương của đám súc sanh”.

“Hừ, cũng không biết bọn nào thất đức, không quản tốt đám súc sinh nhà mình, lại thả cho chạy loạn”.

“Ha ha ha…”

Một lời đã kích làm tất cả nhân sĩ giang hồ dưới đài phẫn nộ, không khỏi chửi mắng lại một phen. Quả nhiên là người nhiều lực mạnh, chúng nhân người một câu ta một câu, nhất thời dập tắt vẻ kiêu căng ngạo mạn của hồng y thủ lĩnh.

“Hừ!”

Hồng y thủ lĩnh cả người run rẩy, một cổ khí tức âm lãnh tản khai, hét lên: “Đám người Trung Nguyên các người chỉ biết kêu la chửi mắng…”

“Bùng…”

Thuyết Huyết khí thế bạo tăng, nháy mắt đánh tan uy áp đối phương bức ra, thản nhiên hỏi: “Các hạ rốt cuộc là người nơi nào? Đến Võ lâm đại hội của chúng ta có chuyện gì?”

“Lão phu Liễu Sanh Vân Hạc…” Hồng y thủ lĩnh cười lạnh lùng nói: “Nghe nói Trung Nguyên các bang phái hữu lễ, nghĩ không ra các người là đãi khách như thế, thật là nghe danh không bằng gặp mặt. Hừ hừ…”

“Người của phiên bang ngoại vực?”

Tại một góc, Tư Mã Như dừng bút lại, nhìn thẳng vào đám người này, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.

Phó Suất ở gần hỏi: “Tư Mã tiên sinh, người đối với đám người phiên bang ngoại vực biết được bao nhiêu?”

“Phiên bang ngoại vực đều là các tiểu quốc, vốn không đáng nhắc tới” Tư Mã biểu tình khinh thường, rồi lập tức cảm khái thở dài: “Nghĩ tới lúc nước ta phồng thinh, các nước láng giềng bọn chúng hàng năm hiến công, bây giờ Đại Minh lại đang suy bại, sài lang hổ bảo tự nhiên lại dám dòm ngó Thần Châu đại địa chúng ta. Nhất là sau khi đám Thát Đát tộc xâm lấn, đám phiên bang ngoại vực lại càng nhân cơ hội kiếm chút canh ngon”.

“Thì ra là thế…”

Mọi người bừng tỉnh! Nói vậy lần này đám người từ ngoại vực tới, chính là muốn kiếm chút chỗ tốt.

“Lão gia tử, Liễu Sanh Vân Hạc kia là ai thế?” Long Tuấn một bên tiến lên hỏi.

“Liễu Sanh Vân Hạc này hẳn chính là người của đệ nhất gia tộc của ‘Lưu Ly quốc’…” Tư Mã ánh mắt như thêm phần căm hận nói: “Có lẽ các người rất ít nghe qua về Lưu Ly quốc, nhưng mỗi binh lính, chiến sĩ sẽ tuyệt đối không xa lạ!”

“Ồ?”

“Cướp biển… Bọn chúng là chính là cướp biển xâm lấn quốc thổ ta…”

“Cái gì?”

Mọi người vừa kinh vừa nộ, đến cả Nhạc Phàm cũng bất giác xiết chặt nắm tay.

Giữa sân, Thiết Huyết biểu tình vẫn như cũ: “Thì sao? Đối đãi bằng hữu, chúng ta chính là hữu hảo nghênh đón, còn đối địch nhân, chúng ta tự nhiên chẳng phải khách khí!”

Liễu Sanh Vân Hạc đang muốn phản bác, Quan Mạc Vân đã tiếp lời: “Không biết các hạ vì sao bắt nữ nhi của ta? Nếu là có việc gì, cứ đến tìm Quan mỗ là ta, cần gì phải bắt tiểu hài tử trút giận”.

“Cha!”

Quan Tâm vẻ mặt phẫn nộ nói: “Đám người này hèn hạ vô sỉ, lại dám tại dưới chân núi đột kích con, nếu không phải con nhất thời sơ ý…”

“Không đúng không đúng!” Liễu Sanh Vân Hạc khoát tay giải thích: “Bọn Sơn Điền lúc ấy vốn là muốn mai phục các phái chính đạo, ai ngờ lại bị tiểu nữ oa này phát hiện, hơn nữa nàng một lời vừa nói đã động thủ với mấy người Sơn Điền, bất đắc dĩ đành phải bắt tiểu nữ oa này”.

“Vô sỉ! Quá vô sỉ! Lại có thể có ý tứ khi dễ nữ nhân!”

“Hèn hạ! Lấy nhiêu khi ít! Các người thế cũng là nam nhân?”

“Không sai, ta xem những kẻ này cả súc sanh đều không bằng”.

“Con mẹ nó! Hóa ra Thánh nữ hắc đạo lại giúp cho chính đạo tránh được một tai kiếp!”

“Đúng vậy! Trời của ta, đấy là thế đạo sao! ”

Dưới đài mọi người tới tấp buông lời, chính đạo cửu phái mỗi người đều giận tới xanh mặt, thế nhưng lại không biết nói sao mới tốt, đành gắt gao nhìn đám khách không mời mà tới kia.

Không để ý tới ánh mắt chực ăn thịt người của chính đạo cửu phái, Liễu Sanh Vân Hạc tiếp tục nói: “Xin Thiên Tà Tông tông chủ yên tâm, sau đó thì lão phu biết được nàng là Thánh nữ của Thiên Tà Tông, cho nên cũng không có làm khó nàng, lần này đến đây chính là muốn đem nàng trả lại cho các người”.

Nói lại, tình huống này quả thực phức tạp… Ngày đó, Quan Tâm bị người nói mà xuống Thiếu Lâm, tâm tình vốn là không tốt, ai ngờ nửa đường phát hiện có người mai phục, lại ngộ là đối phó mình, giận dữ tới hỏi cũng không hỏi đã đánh tới, cuối cùng đương nhiên thực lực không bằng người mới bị bắt đi.

Bất quá, Quan Tâm xuất hiện lại phá hỏng kế hoạch của Liễu San Vân Hạc, cũng để cho chưởng môn các phái chính đạo mạc danh kỳ diệu mà qua một kiếp nạn. Ân oán trong đó, nhất thời cũng khó mà nói rõ.

Thấy nữ nhi bình yên vô sự, Quan Mạc Vân nhất thời yên tâm không ít. Vì vậy tỉnh táo hít một hơi nói: “Tiểu nữ phá hư chuyện của các hạ có điều không đúng, nhưng mong rằng các hạ bỏ quá cho. Về phần bồi thường…”

Liễn Sanh Vân Hạc ra vẻ phóng khoáng nói: “Không có gì không có gì! Nếu đã là Thánh nữ của quý tông, việc này coi như chưa có phát sinh đi! Bất quá…” Đang nói chợt chuyển giọng, lại bảo: “Bất quá lão phu có một thỉnh cầu nho nhỏ, hy vọng Quan tông chủ có thể lo lắng một chút.” Nói rồi, tay rời khỏi cổ Quan Tâm.

“Ồ? Mời các hạ cứ nói” Quan Mạc Vân lông mi khẽ nhíu, cười cười không lên tiếng. Hắn biết đối phương chẳng phải phường tốt lành gì, nếu không cũng sẽ không đi mai phục các phái chính đạo. Bất quá hiện tại Quan Tâm trong tay đối phương, cũng thật không thể nói gì khó nghe.

“Ta sẽ nói thẳng vậy” Liễu Sanh Vân Hạc hài lòng gật đầu đáp: “Chúng ta vốn là muốn thu phục thế lực các phái chính đạo, nhưng là bị Thánh nữ quý tông phá hủy, cho nên ta hy vọng hắc đạo thế lực các người có thể quy phục chúng ta, đương nhiên, lão phu sẽ không xử tệ với các người”.

“Ồ…”

Khẩu khí thật lớn lối! Thái độ thật kiêu ngạo! Lời vừa nói ra, thật là đả kinh bốn phương.

Có người phẫn nộ, có người khinh thường, có người cười nhạo, cũng có người là thận trọng cân nhấc.

Hắc đạo thế lực tại trong giang hồ đã thâm căn cố đế, dị thường khổng lồ, đến cả Thiết Huyết với cường thế như vậy cũng không dám một lời muốn thôn tính bọn họ, một đám ngoại vực lại dám ở trước mặt quần hùng giang hồ phóng ngôn không cố kỵ, Liễu Sanh Vân Hạc thật là đại ngôn không biết xấu hổ.

“Ha ha ha…”

Quan Mạc Vân cười lớn nói: “Các hạ thật có cam đảm… Chẳng lẽ người không biết, tự mình làm khó cho người?”

“Làm khó người khác? Không không không…” Liễu Sanh Vân hạc bất mãn thái độ đối phương, trực tiếp nói: “Giang hồ Trung Nguyên các người không phải chính là kẻ mạnh làm vua hay sao? Chỉ cần ta so với các người mạnh hơn, tự nhiên có thể thu phục các người, như thế nào gọi là bức người làm khó? Dụng lời Trung Nguyên mà nói, hẳn là ‘Lẽ đương nhiên’ đi”.

“Ồ!”

Quan Mạc Vân đang nói, lại bị những lời này chặn họng. Nghĩ đến, hắn còn không phải loại người vênh váo hung hăng như thế sao, không nghĩ tới hôm nay lại từ trên kẻ khác cảm nhận được đãi ngộ đồng dạng như thế, tư vị trong tâm, không phải người ngoài có thể hiểu được.

Quan Mạc Vân như thế, mà tâm tình của hắc bạch lưỡng đạo cùng thế lực trung gian há lại không giống vậy.

Loại cảm giác này chỉ có thể dụng hai từ để hình dung, đó chính là “Khuất nhục!”

“Con mẹ nó ngươi đừng lắm mồm!”

Vừa nói chính là hữu hộ pháp Thiên Tà Tông, Nhan Hùng, hắn hung hăng nhìn đối phương quát: “Liễu Sanh Vân Hạc thì sao? Ta không quan tâm người là Vân Hạc hay Vũ Hạc, nhanh thả Thánh nữ của chúng ta ra, nếu không, lão tử hôm nay cho người thành hạc chết”.

“Mau mau thả người…”

Bên trái, dưới sự thống lĩnh của hữu hộ pháp, đoàn người Thiên Tà Tông binh khí cầm lên tay, tùy thời chuẩn bị xông lên.

“Đám Trung Nguyên các người chính là cuồng vọng vô tri… Để lão phu hôm nay cho các người kiến thức kiến thức, thế nào mới gọi là võ học chân chính!” Vừa dứt lời Liễu Sanh Vân Hạc lấy tay làm đao, tùy ý chém tới, khiến cho người ta một loại cảm giác huyền diệu….

“Bùng…”

Một đạo đao kình vô hình đột nhiên kéo tới, cứ thế mà phá tan tiên thiên cương khí của Nhan Hùng, đánh vào cơ thể hắn.

“Phụt…”

Máu tươi phun ra! Ai cũng không nghĩ tới, tiên thiên cao thủ như Nhan Hùng đến một chiêu của đối phương cũng đỡ không được.

“Nhan hộ pháp!”

Quan Mạc Vân kinh hãi, để mọi người bao lại bảo vệ Nhan Hùng.

Đại hội đột nhiên trở thành lặng ngắt như tờ, hoàn cảnh áp lực làm cho không khí dần trầm trọng!

Nhan Hùng yếu sao? Đương nhiên không! Hữu hộ pháp của Thiên Tà Thông như thế nào có thể dụng từ ‘yếu’ để hình dung?

Trong lòng mọi người đều minh bạch, không phải Nhan Hùng quá yếu, mà là đối phương quá cường đại. Lại có thể tùy ý xuất ra một chiêu, khiến tiên thiên cao thủ thụ trọng thương, thực lực cường hãn như thế, quả thật có tư cách kiêu ngạo.

“Cha!”

Nhan Nguyệt Thi nháy mắt xuất hiện tại tràng, ôm lấy Nhan Hùng: “Cha… cha, người thế nào? Thế nào rồi?”

Quan Mạc Vân bất đắc dĩ lắc đầu, không biết nên mở miệng an ủy thế nào. Đáng tiếc hắn tự thân cũng bị trọng thương, nếu không nhất định vì huynh đệ mình mà đòi lại công đạo.

Có vết xe đổ của hộ pháp Thiên Tà Tông, các thế lực còn lại nào dám làm loạn, từng người thối lại về nhất phương thế lực của mình, yên tĩnh chờ xem sự tình phát triển. Hành động lui lại này, lại làm cho người của Thiên Tà Tông sợ hãi không thôi.

Đương nhiên, đủ loại phản ứng của các đại thế lực, đều không được Thiết Huyết để vào mắt.

Nhìn Nhan Hùng bộ dáng thụ trọng thương, Nhan Nguyệt Thi lo lắng không thôi, vội vàng vận chuyển chân khí gúp phụ thân liệu thương. Không nghĩ tới chân khí vừa nhập thể, sắc mặc Nhan Hùng lại càng tái nhợt.

“Tại sao lại như thế ? Không… Cha…” Nhan Nguyệt Thi cưỡng chế nghịch chuyển chân khí, huyết khí nhất thời bốc lên!

“Hắc hắc!” Liễu Sanh Vân Hạc âm hiểm cười: “Tiểu nữ oa, ta khuyên các người chớ làm xằng làm bậy. Kình lực của lão phu các người lại có thể hóa giải sao! Người nếu tiếp tục làm thế, hắn càng chết nhanh hơn. Các người chính là ngoan ngoan phủ phục dưới ta, ta tự nhiên xuất thủ cứu hắn!”

“Để ta tới xem sao”.

Phó Suất lập tức đi tới sau thê tử, bắt mạch một lúc, hắn phát hiện kinh mạch trong cơ thể Nhan Hùng rối loạn, một đạo cương kình dang chạy loạn trong nội tức, nếu không phải Nhan Hùng đã nhập tiên thiên, sợ rằng lục phủ ngũ tàng đều bị chấn đứng thành từng đoạn.

Nhiễu loạn như thế, nếu không lập tức bức đạo nội kình trong cơ thể kia ra, hậu quả thật không thể tưởng.

Nhan Nguyệt Thi thấy Phó Suất vẻ mặt ngưng trọng, gấp giọng quan tâm hỏi: “Lão Phó, cha muội rốt cuộc thế nào?”

“Tình huống thật không hay!” Phó Suất lắc đầu, nhíu mày nói: “Ta thử vận công trước vì nhạc phụ đại nhân ổn trụ thương thế, xem xem có thể khu trừ ngoại kình trong cơ thể người hay không, muội tại một bên giúp ta hộ pháp”.

“Được…”

Nhan Nguyệt Thi đang chuẩn bị bắt đầu, thì Nhạc Phàm bước tới, nói: “Ta hiểu y thuật, để ta xem!”

Đôi phu thê nghe vậy ngẩn ra, lập tức mừng rỡ! Bọn họ biết được bản lãnh Nhạc Phàm, tâm lý tự nhiên buông lỏng không ít.

“Ồ! Đó chính là Đao cuồng!”

“Hung thần cũng cứu người sao? Ta không có hoa mắt chứ”.

“Huynh đệ, nhanh đỡ ta, ta cảm giác được mình tự sản sinh ảo giác”.

“Trời ơi!”

Đưới đài từng tiếng hô hoán cất lên.

Nhạc Phàm không nói nhiều lời, một đạo nguyên khí trực tiếp đưa vào trong cơ thể Nhan Hùng, một bên ổn định lại kinh mạch, một bên trục xuất đạo khí kình kia ra…

“Phụt…”

Kình khí ra khỏi cơ thể, trên mặt đất lưu lại một đạo ấn ký thật sâu, làm người trợn mắt cứng lưỡi.

“Ồ!” Liễu Sanh Vân Hạc trong mắt hiện ra vẻ kinh dị, bất giác nhìn chăm chăm vào Nhạc Phàm.

Phó Suất cùng Nhan Nguyệt Thi thấy Nhan Hùng đã không sao, lúc này mới chính thức thở phào một hơi.

Làm xong tất cả, Nhạc Phàm tại tự bước về góc cũ, phảng phất như các sự tình khác đều không liên quan tới hắn.

Bạn đang đọc Thương Thiên của Tử Mộc Vạn Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 64

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.