Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giang hồ đích tự mạc (3)

Phiên bản Dịch · 2740 chữ

"Xin các hạ đưa ra Anh hùng thiếp, nếu không không thể đi lên".

Dưới “Tụ võ đài”, một nam một nữ thủ vệ Huynh Đệ hội ngăn cản, hai người bọn họ đúng là Thanh Vân thành huynh muội Bộ Vân Thiên, Bộ Vũ Tình. Bởi vì hai người bọn họ xuất phát trước, nên tới trước Thanh Vân thành một bước, trên người cũng không có Anh hùng thiếp, bởi vậy mới bị mời xuống.

Chuyện như vậy không phải lần đầu tiên phát sinh, nhưng giang hồ nhân sĩ chung quanh vẫn bu lại xem. Đối với những người này mà nói, dù sao cũng nhàn lai vô sự, đến xem náo nhiệt cũng không sai. Hơn nữa, xem trang phục và khí chất thần thái của đối phương, hẳn là người có thân phận, nếu thật sự phát sinh mâu thuẫn gì, tuyệt đối là một chuyện đáng xem.

Cảm nhận được ánh mắt quái dị bên người, hai huynh muội Bộ Vân Thiên tức giận không thôi. Với thân phận địa vị của mình, lại bị một đám tiểu lâu la Huynh Đệ hội ngăn trở, cái này bảo sao hai huynh muội cao ngạo có thể tiếp nhận được, dù sao, Bộ Vân Thiên cùng Bộ Vũ Tình từ nhỏ đã hô phong hoán vũ tại Thanh Vân thành, ai dám đắc tội?

Bộ Vân Thiên khinh thường liếc nhìn đối phương, lạnh lùng nói: "Chúng ta là thiếu chủ Thanh Vân thành, ứng theo lời mời đến đây tham gia đại hội lần này… Ngươi còn không mau tránh đường!"

Thủ vệ nọ chắp tay nói: "Mong rằng hai vị thứ tội, lần này rất nhiều người tham gia đại hội, vì tránh cho những hạng tiểu bối đến gây loạn, chúng ta đều phải nhất nhất kiểm tra, chỉ có đưa ra Anh hùng thiếp mới được đi lên".

"Ngươi… ngươi hỗn láo!" Bộ Vũ Tình ác độc nói: "Ý ngươi nói Thanh Vân thành chúng ta là hạng người nhỏ bé sao?"

Thủ vệ nọ ngay cả xưng cũng không dám, nghiêm chỉnh giải thích: "Tiểu nhân chỉ là y theo phân phó của Hội chủ mà làm việc, đối với nhị vị tuyệt không có chỗ bất kính, mong hai vị thứ lỗi".

Người ta nói hợp tình như thế, điều lý rõ ràng, không yếu cũng không kháng lại, càng có thể hoàn thành chức trách, tuân thủ phấn phó, làm cho mọi người chung quanh âm thầm ủng hộ. Bất quá vì ngại thể diện Thanh Vân thành, cũng không có người nào có biểu hiện quá mức. Mà không ít người có ý nghĩ xâm nhập, càng sợ hãi than không thôi. Ngay cả một thủ vệ nho nhỏ cũng có thể như thế, có thể thấy được Huynh Đệ hội này quật khởi làm sao có thể dùng hai từ "may mắn" được.

Chú ý tới chung quanh dị thường, Bộ Vân Thiên âm thầm cười lạnh. Hắn không phải người hồ đồ, việc này vốn là mình yếu lý, nếu là xảy ra tranh chấp, nhất định là gây nên trò cười. Cho dù là chém đối phương thì sao, cách đó thì cực nhanh, nhưng lại bị người giang hồ cười nhạo.

Nghĩ đến đây, Bộ Vân Thiên cười nhạt nói: "Người của Huynh Đệ hội quả nhiên bất phàm…"

"Hừ!" Bộ Vũ Tình âm thanh lạnh lùng nói: "Ngay cả là Hội chủ của các ngươi tới cũng phải đối với Thanh Vân thành ta khách khí ba phần, một đám chó mắt mù".

Bộ Vũ Tình rất kiêu ngạo, nhưng nàng quả thật có tư cách để kiêu ngạo, nàng chẳng những xinh đẹp vô song, ca ca lại là giang hồ thập tú, sau lưng lại có Thanh Vân thành giang hồ thế lực hùng bá một phương như vậy. Cho nên, nàng hẳn là kiêu ngạo!

"Xin các hạ tự trọng!" Bị nhục mạ như thế, người của Huynh Đệ hội mặc dù phẫn nộ, nhưng cũng khắc chế xuống, vẫn không chút thay đổi bảo vệ cương vị của mình.

Người chung quanh càng lúc càng đông, Bộ Vân Thiên biết, nếu tiếp tục gấy náo loạn, dám chắc tránh không được bị giang hồ đồng đạo cười nhạo, thậm chí cả thành cũng vì hắn mà bị người ta cười nhạo, vì vậy ngăn muội muội đang muốn động thủ lại nói: "Đã như vầy, chúng ta đây ở đây chờ một chút, dù sao cha cũng nhanh tới thôi".

"Nhưng mà…" Bộ Vũ Tình suy nghĩ một chút cũng thôi đi, dù sao thân phận của mình và đối phương khác biệt, quả thật không có gì thú vi. Nói trực tiếp một chút, chính là hạ thấp thân phận của mình. Nghĩ thông suốt, Bộ Vũ Tình cười cười, cũng không để ý tới nữa, đang lúc nàng xoay người rời đi, cả người lại sửng sốt: "Lại là hắn! Hắn sao lại ở chỗ này?"

"Muội muội, chuyện gì xảy ra?"

Bộ Vân Thiên thấy Bộ Vũ Tình đột nhiên dừng lại, theo ánh mắt nàng mà nhìn lại… Chỉ thấy trong đám đông người, một gã nam tử mặc áo thợ săn màu trắng đi đến trước đài, phía sau còn có một con vật nhỏ kỳ quái đi theo.

Nhạc Phàm nhìn “Tụ võ đài” cao lớn trước mặt, không khỏi cảm khái Thiết Huyết thanh thế thật to lớn, một võ lâm đại hội cũng có thể có kết quả không ngờ như vậy. Khi hắn đang muốn lên đài cao để xem, thì bị thủ vệ nơi này mời xuống.

"Mời các hạ đưa ra Anh hùng thiếp, nếu không không thể đi lên".

"Ta không có Anh hùng thiếp, là Thiết Huyết nói ta tới" Nhạc Phàm nao nao, lập tức lắc đầu, hắn thật không biết… cái gì là Anh hùng thiếp, lúc đầu Thiết Huyết bảo hắn tới cũng không nói với hắn.

"Ha ha! Lại là một người muốn chiếm tiện nghi, làm ra bộ dáng quen biết với Thiết Hội chủ. Ta khinh…"

"Hắn cũng không tìm gương tự soi lại mình, nói cái gì Thiết Huyết Hội chủ bảo hắn đến, mặt thật dày".

"Không có Anh hùng thiếp còn muốn lên 'Tụ Võ đài' này, thật sự là không biết tự lượng sức mình!"

“Tiểu tử hoang dã này thật không biết từ nơi nào tới".

"Đúng vậy".

Mọi người chung quanh bàn tán, có chế nhạo, có trào phúng, có khinh bỉ, có khinh thường, thậm chí còn có thương cảm cùng ánh mắt đồng tình.

Trong mắt khách giang hồ bình thường, người có thể lên “Tụ võ đài” này, không không phải là đại nhân vật trên giang hồ, thì cũng có thân phận đặc thù, sẽ có địa vị cao, còn không thì cũng phải là cao thủ võ công rất cao… Tóm lại, sẽ không phải là bộ dáng như Nhạc Phàm này.

Đối với những người này mà nói, thiếu chủ Thanh Vân thành, bọn họ không dám đắc tội. Còn đối với người mặc trang phục thợ săn trước mắt, nào có cái gì bận tâm, tự nhiên là muốn nói cái gì thì nói. Chuyện như nhau, cũng là có hai cách đãi ngộ khác nhau, đây là sự khác biệt của con người.

Chẳng lẽ mình thật sự không có khí chất cao thủ?

Đối với cái này, Nhạc Phàm cũng không để ý tới chi cho tổn hao tinh lực, chỉ là lạnh lùng liếc mắt nhìn đám người lắm miệng chung quanh.

"Không có ý tứ, các hạ không có Anh hùng thiếp, chúng ta không thể cho ngươi đi vào" Thủ vệ Huynh Đệ hội thật ra cũng như vậy, cũng không có bởi vì đối phương không có thế lực mà châm biếm. Chỉ bất quá vẫn là tuân thủ nguyên tắc, đại hội lần này có rất nhiều người, nếu mỗi người đều nói mình được Thiết Huyết mời tới, vậy Anh hùng thiếp dùng để làm gì.

Nhạc Phàm sắc mặt trầm tĩnh, không khí bắt đầu ngưng trọng, mọi người ở đây cũng tưởng rằng đối phương giận dữ ra tay, đối phương lại chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Kết quả như thế, ra ngoài dự liệu của mọi người, không ít người càng thất vọng thấp giọng mắng.

"Ngươi đứng lại!"

Một tiếng quát thanh thúy vang lên, Bộ Vũ Tình tung người che ở trước mặt Nhạc Phàm.

"Ngươi là ai? Làm gì?" Nhạc Phàm vẻ mặt không lạnh không nóng, tựa hồ đối với nữ tử trước mặt này không có chút ấn tượng nào.

"Ngươi không nhận biết ta?!" Nhớ tới chuyện ngày đó tại tửu lâu, Bộ Vũ Tình lạnh lùng nói: "Những lời này hẳn là ta hỏi ngươi mới phải, nơi này là nơi giang hồ tụ hội, một tên thợ săn nho nhỏ như ngươi tới nơi này làm cái gì?"

"Ta đến xem" Nhạc Phàm trả lời thành thật, nhưng nghe trong tai những người khác cũng là hời hợt.

Bộ Vũ Tình hận không thôi, chỉ vào Tiểu Hỏa trên mặt đất nói: "Thợ săn, tiểu gia hỏa trên mặt đất kia là của ngươi sao?"

Nhạc Phàm suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Nó bây giờ đi theo ta, xem như của ta".

"Ta muốn mua nó, bao nhiêu tiền ngươi cứ cho giá?"

Bộ Vũ Tình nói như thế, ai nấy đều thấy được là nàng muốn làm khó đối phương.

"…" Nhạc Phàm nhíu nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia ghê tởm, lập tức đi qua.

"Tiểu tử hoang dã kia ngươi đứng lại!"

Thấy Nhạc Phàm muốn đi, trong đám người nhảy ra hai kiếm khách tuổi còn trẻ ngăn lại nói: "Đại tiểu thư Thanh Vân thành muốn mua cái gì đó của ngươi, ngươi thật nghĩ rằng bản thân…"

"Bùng… bùng…"

Nói còn chưa xong, hai gã kiếm khách tuổi trẻ này đã té trên mặt đất, thất khổng chảy máu co quắp không ngừng! Trọng thương như thế, mặc dù không chết cũng bị phế đi… mà người ra tay, đúng gã thợ săn nho nhỏ trong mắt mọi người.

Đám người vây xem đều không dám cười nữa, ai cũng không thấy rõ đối phương ra tay như thế nào, cao thủ như vậy, tuyệt đối không phải là người mà bản thân có thể đắc tội. Bởi vậy, những người vừa rồi lên tiếng châm chọc, tất cả đều rụt đầu trở về.

"Người của Thanh Vân thành? Tốt! Tốt lắm!" Nhạc Phàm xoay người, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào Bộ Vũ Tình, đại tiểu thư Thanh Vân thành. Trong lòng Nhạc Phàm, mọi khổ cực của Nhã Nhi đều là do Thanh Vân thành làm hại, cừu hận như thế không thể nói buông là buông. Hắn không đi tìm đối phương, đối phương lại chủ động khiêu khích mình, xem ra trong vô tình, Thanh Vân thành khó thoát khỏi số kiếp này.

Bộ Vân Thiên mi tâm dựng lên, ánh mắt nhìn về phía trước không chớp, đáng tiếc hắn trước kia cũng chưa từng gặp qua Nhạc Phàm, khổ khổ suy nghĩ cũng đoán không ra đối phương là ai.

"Ngươi… tên hoang dã khốn kiếp ngươi, dám ra tay đả thương người".

Đối mặt với ánh mắt bức người của Nhạc Phàm, Bộ Vũ Tình trong đáy lòng lạnh cả người: "Ngươi… ngươi muốn làm gì?"

Bộ Vân Thiên lắc mình tới trước mặt muội muội, bảo kiếm trong tay thoát ra, một trận hàn quang lóe lên, không khí chung quanh giống như lạnh đi vài phần.

"Xin các hạ dừng tay" Lúc này đội thủ vệ Huynh Đệ hội chạy lên, muốn ngăn cản hai bên tranh đấu.

Nhạc Phàm ra vẻ không nghe thấy, vẫn như cũ từng bước tới gần, không khí từ từ đọng lại, tiếng hít thở trầm thấp vờn quanh bên tai mọi người.

"Các hạ nếu không ngừng lại, chúng ta sẽ…"

Thủ vệ lời còn chưa dứt, Nhạc Phàm khí thế đột nhiên bộc phát, toàn bộ thủ vệ che chắn trước mặt đều bị đánh văng ra!

Giết chóc! Bạo lệ! Hung tàn! Tanh máu!

Một loại khí tức hung hãn truyền bá khắp không trung, áp lực thật lớn cơ hồ làm kẻ khác hít thở không nổi. Giống như một đỉnh núi vô cùng cao lớn, mọi người chỉ có thể nhìn chứ không cách nào chạm đến, có người không chịu nổi té xỉu tại chỗ.

"Bùng..."

Một quyền, chỉ một quyền, mặc dù không ai thấy rõ, nhưng mọi người biết đó là một quyền vô cùng nhanh hiểm, kinh khủng.

Bộ Vân Thiên bị một quyền đánh bay, Bộ Vũ Tình ở phía sau cũng không thể may mắn thoát khỏi. Hai người song song nằm lăn ra trên mặt đất, hộc máu không ngừng, không người nào dám tiến lên cứu trợ, thậm chí ngay cả ánh mắt đồng tình cũng không dám!

Đây là giang hồ, người làm kẻ khác kính sợ không nhất định là người mạnh, nhưng người mạnh nhất định được người khác kính sợ, đây là phép tắc của lực lượng.

Mọi người khẩn trương nuốt nước miếng, giờ phút này, ai còn dám nói nửa câu, ngay cả người của Huynh Đệ hội cũng không có dám tiến lên ngăn cản. Đối với người của Huynh Đệ hội mà nói, đối phương đã dùng sức mạnh phá tan quy tắc, tự nhiên không cần chịu sự hạn chế của bọn họ. Người khác cũng có thể như thế, chỉ cần hắn có lực lượng cường đại.

"Khốn kiếp! Các ngươi làm gì đó?"

Đồng Tường mặc áo bào đen, từ trên đài cao đi tới, quay về phía thuộc hạ của mình mắng, sau đó chuyển hướng sang Nhạc Phàm, cung kính nói: "Tại hạ là Đồng Tường Huynh Đệ hội, ra mắt Đao Cuồng tiên sinh… Bọn họ không nhận ra tiên sinh, mong rằng tiên sinh thứ tội".

Bốn phía bỗng im lặng, yên tĩnh quỷ dị phi thường. Nếu không phải có tiếng hít thở trầm trọng, còn tưởng rằng tất cả mọi người đều đã biến mất.

Đồn đãi dù sao cũng là đồn đãi, sau khi tự thân thấy được hung tính của "Đao cuồng", mọi người mới hiểu được, cái loại cảm giác kinh khủng này quả thực không cách nào dùng ngôn ngữ để diễn tả.

Những người vừa mới mở miệng cười nhạo mặt không còn chút máu, mồ hôi lạnh bất giác tuôn rơi, mình vừa rồi làm cái gì? Làm cái gì? Dám cười nhạo hung thần "Đao cuồng" sao…

Nhạc Phàm cũng không thèm để ý đến người khác, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào huynh muội Bộ Vân Thiên đã thành trọng thương, lệ khí trên người dần dần biến mất, không khí chung quanh cũng hòa hoãn không ít, bất quá vẫn không ai dám nói. Song, huynh muội Bộ Vân Thiên cùng Bộ Vũ Tình dưới ánh mắt lạnh lùng của Nhạc Phàm, như là người trần truồng giữa trời băng giá, giống như hai con heo mập, chuẩn bị cho người ta mổ xẻ.

Đồng Tường liếc mắt nhìn hai huynh muội, không có chút ý tượng trợ nào. Trong mắt hắn mười cái Thanh Vân thành, cũng không quan trọng bằng Nhạc Phàm. Đương nhiên, quan trọng nhất đây là ý nguyện của Thiết Huyết.

Sau khi phát tiết, tâm tình Nhạc Phàm đã tốt hơn rất nhiều, cũng đã thông suốt rất nhiều. Có lẽ đây là lấy có oán báo oán, ân oán hiện nay…

"Thiết Huyết đâu?"

"Hội chủ đang trên đường, Đồng Tường trước tiên an bài tất cả nơi này".

"Ta bây giờ có thể đi lên không?"

"Đương nhiên… Mời tiên sinh".

Hai người đi lên đài cao, chỉ để lại mọi người đang kinh hãi.

Xa xa, một đám người đông đảo đang đi tới, đủ mọi màu sắc cờ xí đón gió tung bay.

Mọi người biết, người của các thế lực lớn rốt cục đã tới.

Sự kiện lần này, sẽ bắt đầu!

Bạn đang đọc Thương Thiên của Tử Mộc Vạn Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 75

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.